Hắn lặng bước đi ra khỏi Văn Miếu, lúc đi còn quay ngang nhìn dọc, ánh mắt có hơi lén la lén lút, sợ sệt.
Hạo Dương bước đã gần đến cổng, nhưng bất chợt không biết từ đâu Văn Thánh bước ra khiến hắn giật mình.
Ông nhìn thiếu niên trước mặt một lượt rồi lắc đầu buồn chán, thiếu niên nhìn sâu vào ánh mắt ông. Dường như chính hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, tinh thần để nghe một lời mắng. Nhưng ông không làm vậy.
“Trần Dương, ngươi là khách đến ở Văn Miếu này thì có thể tùy ý ra vào, không bàn đến thời gian nhưng cũng đừng khuya quá là được. Ta rất ghét cái dáng đi khom lưng, cái khuôn mặt lén lút, thật chẳng ra dáng quân tử. Là nam nhi đại trượng phu, há gì lại phải tỏ ra tiểu nhân?! Ta rất tâm đắc câu: “Nam nhi ưỡn ngực đối trời, tâm tính thấu nhân gian, ắt thành chí lớn.”. Thế nên ta luôn dạy học đồ của mình ba điều nếu là nam nhi: một là lưng thẳng, người ngay; hai là mắt nhìn phải kiên định; cuối cùng phải cho kẻ nhìn mình thấy được lý tưởng, thấy được cái khí phách. Ngươi hiểu chứ, Trần Dương?!!!”
Tuy hắn hơi ngạc nhiên về lời nói của ông, nhưng xét cho cùng những điều dạy này đều đúng đắn. Hắn cúi đầu hành lễ:
“Đa tạ Văn Thánh đã chỉ giáo, tiểu bối xin tiếp thu mà rút kinh nghiệm.”
Ông gật đầu nhè nhẹ rồi bước dần vào trong còn hắn nhìn bóng lưng ông đi khuất mới dám bước ra ngoài cổng Tam quan.
…
Thú thực, lúc đầu muốn đến đây hắn cũng chỉ vì muốn đến Nam Bộ miền động thiên sớm nhất có thể. Nhưng bây giờ lại phải trụ lại nơi này những hai tháng khiến hắn hơi chán nản. Mọi lần khi nằm, Hạo Dương đều nghĩ là ngày mai hắn sẽ làm gì nhưng ở đây thì khác, mấy suy nghĩ tầm thường không thể lọt nổi bản tâm.
Hạo Dương nhìn lên trời, lại soi bóng nắng đổ lên vạn vật cũng đoán được bây giờ còn sớm, khoảng đầu giờ chiều gì đó. Hắn nhớ lại lần trước đã có dịp mà vẫn chưa có cơ hội, hôm nay có thời gian nên muốn đến đó. Nơi hắn muốn đến là phố Hàng Đào - thủ phủ vải lụa; may quần áo ở đó cũng vừa chuẩn.
Chẳng qua, hắn nhận ra rằng mình mặc màu đen mãi cũng không tốt với lại nơi ở bây giờ là Văn Miếu. Màu đen cũng không hợp lắm, hắn muốn may một bộ y phục trắng hơi hướng nho sĩ để làm quen. Dù sao thì đã ba năm, hắn chỉ ăn vận duy nhất y phục màu đen, nay muốn đổi gió một lượt. Với lại từ lần đến phố Hàng Đào, thì bản thân hắn cũng đã bị thu hút rất nhiều bởi nhưng bộ y phục đẹp đẽ, màu sắc đủ loại nhưng hắn nhằm đến mấy bộ thanh lịch hơn.
May bộ y phục trắng này mất hơn năm mươi đồng kim tệ, bằng năm đồng kim quan. Cho dù hơi đắt thì không thể phủ nhận được rằng khí chất nó mang lại cho Hạo Dương khác hoàn toàn với trước kia.
Bộ y phục này không phải là y phục truyền thống của vương triều Đại Ngu, mà là thường phục của vương triều Đại Lý. Khi áo dài rộng, tay áo thụng, phủ xuống đến cổ tay, tạo dáng vẻ trang nhã. Thân áo được thắt nhẹ bằng một chiếc đai lưng màu nhạt, tôn lên vóc dáng thanh mảnh của người mặc.
Trông Hạo Dương bây giờ toát ra khí chất của một nam nhân lịch lãm, ánh lên vẻ thanh tao và nhiều vẻ uyên bác, tóm chung là người có học thức. Chỉ là, cái dáng đi nhẹ nhàng, thư thái, toát lên khí chất của một người trí thức, luôn hướng đến sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên giống như mấy vị Nho sĩ thực thụ thì hắn vẫn không làm được, cũng không muốn bắt chước.
Mà chính ra, mọi hành động của hắn đều bị những kẻ có máu mặt trong thành Thăng Long biết rõ…
Một bàn tay nào đó đặt lên vai hắn trong âm thầm, đi cùng giọng nói ma mị, yểu điệu:
“Huynh trường a, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Hắn giật nảy mình là ném cả cánh tay đó về sau, giọng nói khiến hắn sởn gai ốc. Quay thì thấy một nữ nhân, kiều diễm. Hắn tự nhủ: “Người này chạm vào ta bao giờ thế…?! Thật ghê tởm! Nhưng nữ nhân chạm vào ta mà đến chính ta cũng không phát giác, nữ nhân này không phải cao thủ đó chứ??? Nhưng giọng nói này thật khiến người nghe phải rợn tóc gáy mà?”.
Hạo Dương lùi lại ba bước chân, khó chịu nói:
“Cô là ai?”
Nữ nhân này uốn éo, tạo ra cái dáng vẻ khiêu gợi, tay chống ở eo mảnh mai. Giọng ngọt như mía lùi:
“Chúng ta vừa chạm mặt hồi sáng mà giờ đệ đã quên tỷ nhanh đến vậy sao, Trần Dương?”
Hạo Dương hắn tìm lại trong ký ức, rõ ràng hắn chưa hề gặp mặt nữ nhân này… . Phải một lát mới nhận ra nữ tử này là Lý Uyên Linh - tỷ tỷ của Lý Uyên Thư, hắn dù đã nhận ra nhưng vẫn không công nhận:
“Ta với cô chưa hề gặp mặt, ta thậm chí cũng chẳng biết cô là ai, lấy cớ gì lại bảo quen.”
Nữ nhân này làm bộ tức tối:
“Trần Dương đệ a, mới vừa sáng đệ đi cùng Lục sư đệ đến gặp Uyên Thư muội muội, ta còn chào đệ nửa kia mà… . Sao giờ đã quên người ta nhanh thế?!”
Hành động kỳ lạ của nữ nhân này thoáng chốc đã khiến mọi người chung quanh để ý, nhưng họ cũng không dám bàn tán điều gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn rồi lặng thầm rời đi.
Hắn nhăn mặt suy nghĩ: “Người này ta không quen, không thân, mới chỉ dừng lại ở biết. Vậy mà lại đến đây xưng là tỷ tỷ của ta, buồn cười thật sự mà! Xem ra là đang cố ý muốn tiếp cận, nhưng tại sao chứ?”.
Hạo Dương nhìn thoáng qua nữ tử này, ánh mắt tràn đầy căm ghét. Khí chất toát ra cũng là cao thủ Tam trọng, nhưng chính khí lại chưa thể bằng hắn. Nghĩ đến đây, hắn nói một lượt, chẳng nể nang, cũng không bỏ vào mắt:
“Ta với cô không quen không biết, xin đừng đến kết thân. Làm ơn hãy giữ gìn phẩm giá của mình cho tốt, nhiều người bàn tán khiến ta rất ngại. Nếu cô không ngại thì ta ngại thay cô!”
Chỉ là hắn không ngờ câu nói ấy lại khiến nữ tử này động tâm sâu sắc, trong ánh lóe qua một tia sát khí vô hình. Nhưng nàng ta vẫn cười duyên dáng, rất bình thản mà đáp lại:
“Xem ra, nam nhân ngươi không thích phụ nữ quả là không sai! Hai nữ nhân dưới trướng ta bị đánh cũng không oan, được lắm!”
Hắn nheo mắt nghi hoặc, khó hiểu, không biết nữ tử này nói “hai nữ nhân” kia là đang ám chỉ ai. Thấy hắn như thế, Uyên Linh nàng ta mới cất tiếng nói:
“Đúng, không sai! Trong mắt kẻ có học thức các ngươi thì phẩm hạnh của người phụ nữ rất quan trọng, đúng không? Ta nói không sai chứ?”
Nghe đến đây, hắn nhắm nghiền mắt thầm gật đầu. Nàng ta lại nói tiếp:
“Ha… . Thế thì đúng rồi, không sai được! Ha…, cũng phải thôi! Công tử còn nhớ buổi tối hôm đầu tiên đến nơi này chứ? Công tử đã ném ngã hai nữ tử của Bách Hoa Lâu, họ là nữ nhân dưới trướng của ta. Mà ta chính là bà chủ của Bách Hoa Lâu!”
Hạo Dương mỉm cười, nói đến đây thì hắn cũng hiểu đôi chút về thân thế người này. Nhưng có thắc mắc mà hắn không hiểu được, là tại sao là con của đại gia tộc lại đi làm bà chủ lầu bán hoa, nó làm hắn suy nghĩ một hồi lâu.
“Vậy hôm nay, bà chủ của Bách Hoa Lâu đến đây gặp ta không phải vì lẽ đó chứ?”
Nữ nhân đứng trước mặt thiếu niên lắc đầu, từ chối ngay:
“Không… ! Không… ! Cái này là lỗi của ta mới đúng, là lỗi không quản thúc được người dưới trướng về việc đâu phải ai cũng có thể chào mời. Công tử thấy ta nói đúng không a… ! Đúng ta thừa nhận, bà của kỹ nữ lầu xanh thì làm gì còn phẩm hạnh hay phẩm giá, Trần Dương huynh nói xem có phải nam nhân đều suy nghĩ như thế?”
Hắn nhìn bộ dạng, điệu đứng của nữ nhân này quả thực muốn nói: “Còn không phải sao?”, nhưng cuối cùng cũng chỉ chốt lại:
“Đó là suy nghĩ của cô, không chứng minh cho suy nghĩ của ta hay nhiều người đang khác. Hiểu chứ?!”
Uyên Linh không đáp lại.
Hạo Dương không muốn mất thêm thời gian, bèn nói thẳng:
“Vậy…, bà chủ của Bách Hoa Lâu hôm nay muốn gặp ta là có việc gì quan trong sao?”
Lý Uyên Linh cười nhẹ, rất khiêu gợi, quyến rũ:
“Chỉ là thấy phong thái cùng khí chất của Trần Dương huynh thật sự hơn người, ta ngưỡng mộ nên muốn gặp mặt thôi.”
Hắn cười nhạt, nụ cười có phần hơi bất lực:
“Vậy là cô đến đây chỉ là để gặp ta? Thật à?!!!”
Uyên Linh quay người, dáng đi điệu đà về phía sau, giọng cảm thán:
“Huynh là người đầu tiên ta gặp, lại không có dục vọng trong ánh mắt khi nhìn nữ nhân khiêu gợi. Hôm đó hai tiểu muội của ta thực sự sai, vẫn xin tạ lỗi với huynh. Mong sau khi rời đi, Trần Dương huynh không có thêm dị nghị về ta. Dẫu sao này còn gặp lại, mà huynh cũng phải gặp thêm rất nhiều người nữa. Chào…”
Hắn nhìn cái dáng đi không giống như đang xin lỗi một tí nào, còn có đôi phần thách thức chính kẻ được xin lỗi. Giống cái câu “dập lửa bằng dầu”, khiến người khác khó chịu vài phần.
Hạo Dương thở đều, cũng đành thôi. Nếu để nói về việc buông bỏ thì hắn cũng không kém ai, cũng đúng vì chấp nhặt vớ vẩn làm chi chỉ thêm mệt lòng.
Nghĩ đến đây hắn cũng chẳng bận nhìn nữa, lặng lẽ rời đi. Hắn coi như hôm nay vô phúc mới gặp phải tình huống này, vì gặp một người mà chẳng có nghĩa hay lý gì, cũng chán nản không kém.
Hắn ngẫm lại: “Đã mang danh là cao học của vương triều Đại Ngu, thì chắc không thiếu sách đâu nhỉ? Mấy tháng tới đọc sách chắc có lẽ cũng không quá chán đâu nhỉ?”
Hạo Dương chầm chậm bước đi.
Còn nữ tử kia ở đó không xa, nàng ta nhìn ngang nhìn dọc một hồi. Lấy ra từ tay áo một túi thơm, hít hà nó một hồi sâu, nở một nụ cười khó đoán. Không chỉ mỗi nàng ta, mà còn rất nhiều kẻ như vậy…