Văn Miếu có một phòng thư viện rất lớn bên phía Bái đường Văn Miếu, hắn dù không phải học đồ của Văn Thánh nhưng ngày nào cũng đến đó. Hạo Dương tập trung, chăm chú vào sách, những câu giảng đạo của Văn Thánh đối với hắn cũng chỉ như thoáng qua.
Điều kỳ lạ là, nơi này dạy Nho đạo nhưng lại không thiếu sách của nhiều đạo khác như: Phật giáo, Ấn giáo,...
Ở nơi này, thật sự ngoài đọc sách thì hắn chẳng còn biết phải làm gì, muốn quét sân hay vào bếp thì đã có Văn Thánh một tay tươm tất. Ngay đến học đồ cũng không phải làm gì, nhưng đọc sách có lẽ không phải quá chán. Mà họ cũng rất ít khi giao thiệp, chính ra từ lúc ở đây thì ngay cả một kẻ nói nhiều như Thư Minh cũng không đến tìm hắn nói chuyện.
Cho đến hôm nay, bái đường Văn Miếu không dạy trò mà hắn thì vẫn như thường ngày đến đây đọc sách. Ngẫm lại thời gian, hắn chợt nhận ra nay đã hơn nửa tháng ba rồi.
Thanh Nhạc bước vào nói:
“Trần Dương huynh, nay là ngày rằm tháng ba. Lão sư bảo ta nói huynh đi cùng phát lộc rằm cho mấy gia đình theo Văn Miếu.”
Hạo Dương nghe hai từ “phát lộc” vẫn chưa hiểu cho lắm, đoái người lại rồi hỏi:
““Phát lộc?”, có thể giải thích cho ta không?”
Thanh Nhạc nhẹ nhàng gợi nhắc:
“À…, Văn Miếu là trường cao học nhưng cũng là một ngôi miếu thờ thần, thờ thánh. Cứ mỗi rằm hoặc đầu tháng âm lịch thì nơi này sẽ tổ chức lễ cúng. Huynh cũng thấy đấy, vì hôm nay là rằm tháng hai âm lịch nên không dạy học.”
“À… !”. Hắn bất giác.
Cuối cùng cũng có việc để ra ngoài, nên hắn cũng vui hơn hẳn. Tuy là một kẻ lầm lũi ít nói, nhưng khi ở làng ngày nào cũng đi ra ngoài mua lương thực. Mà ở nơi này lại chỉ toàn đọc sách.
Thanh Nhạc nhìn hắn nói:
“Trần Dương huynh, đi theo ta được chứ?!”
“Được!”. Hắn bấp búng đáp lại, sau đứng dậy đi theo người này.
Ở cổng, Văn Thánh đã đứng đợi sẵn. Trên bàn là mấy nén nhang chưa cháy hết, bên cạnh là nải chuối cùng mấy quả câu xanh. Trên mặt bàn là hơn chục gói lộc nhỏ bọc lại cẩn thận bằng lá sen xanh thơm ngát, bên ngoài còn có thêm mấy lá dâu tằm.
Đi lại gần mới thấy, Thư Minh đang xin xỏ Văn Thánh điều gì đó:
“Lão sư, lần phát lộc này người cho con đi đi mà… ! Xin người đấy! Với lại sư huynh đi cùng Thanh Nhạc sư huynh đang cáo bệnh, cũng đâu còn ai chen chân?”
Văn Thánh mỉm cười không đáp lại, còn hắn cùng Thanh Nhạc cứ thế bước ra. Sau ông lại gật đầu, hơi đẩu Thư Minh ra ngoài:
“Ai bảo ngươi là ta không có người thay thế chứ? Trần Dương hắn sẽ đi cùng Thanh Nhạc.”
Thư Minh vẻ mặt buồn chán đến cực độ, Văn Thánh an ủi:
“Tính ngươi nhanh nhảu, lời thường thoát ra nhanh hơn cả ý nghĩ. Nếu lẽ thường, hạ xuống thì ta gọi đó là “ăn nói bốp chốp, lộp chộp” thiếu suy nghĩ. Là thầy giáo, ta đương lẽ không yên tâm được, mấy lần xin cũng là bấy lần từ chối. Nếu sau này có thể vững tâm hơn, thì ngươi cũng không sợ thiệt.”
Thư Minh xị mặt, nhưng vẫn phải cúi đầu cảm lễ:
“Lão sư, dạy phải a…”
Rồi hắn rời đi, đợi bước chân qua mặt Hạo Dương, y lặng lẽ nhìn. Hắn cũng đoán ra liền tiến đến ghé sát tai nói:
“Đệ muốn đến Lý thị gặp, Uyên Thư tiểu thư chứ gì? Ta nói đúng không?”
Thư Minh bị người khác nói trúng tâm đen nên ngơ lắm, nhưng phản ứng rất nhanh nhạy. Gật đầu lia lịa. Hạo Dương mỉm cười, nói thầm:
“Hay lát nữa ta đưa cho đệ một gói quà lễ mang đến Lý thị, được không?”
Thư Minh ra hiệu qua ánh mắt tỏ vẻ đồng ý, rồi lặng lẽ rời đi.
Văn Thánh thấy vậy vẫn mỉm cười, ông dạo bước vào trên trong. Lúc đi qua hắn còn không quên vỗ vai nhẹ, rồi nói:
“Đi đi!”
Ông cứ thế mà bước vào bên trong.
Thanh Nhạc thấy mọi sự cũng dần ổn thoả, y nói với Hạo Dương:
“Trần Dương huynh, huynh có túi trữ vật hãy bỏ gói lộc vào bên trong đi. Rồi chúng ta xuất phát!”
Hạo Dương nhớ lại, hắn quên vẫn chưa hỏi là sẽ tới nhưng đâu. Nhưng cũng thầm đoán được là sẽ đến mấy đại gia tộc, còn mấy môn phái thì hắn cũng không biết. Nói thế rồi hắn vẫn lặng lẽ làm mà đi theo Thanh Nhạc.
Ra ngoài cổng Tam quan Văn Miếu, Thư Minh đã đứng sẵn đây mà chờ đợi. Không ai nói, chúng chẳng ai biểu, Thanh Nhạc lắc đầu mà trên khoé miệng vẫn nở nụ cười. Y nói với tất cả:
“Được rồi… ! Ta biết đệ muốn gì, Thư Minh a. Trần Dương huynh có thể đưa cho đệ ấy một gói đồ lễ giúp ta không?”
Hạo Dương rất hợp tác, hắn không đoái hoài đến một lời nhưng vẫn nghe theo.
Thanh Nhạc hơi nghiêm mày, cái này hắn nhìn vô lại thấy rất giống Văn Thánh:
“Thư Minh, tuy đã nhắc nhiều nhưng thân là sư huynh của đệ, ta vẫn sẽ phải nhắc lại. Cho dù đi đâu thì đệ phải nhớ đến bản thân mình là ai, lời đệ nói sẽ có hậu họa gì, hành sự gì cũng phải hiểu nhân thế và đệ đừng quên rằng lời nói của đệ cũng là bộ mặt của cao học Văn Miếu, cũng chứng minh một phần học vấn của đệ.”
Thư Minh nhíu mày, hơi bĩu môi:
“Đệ biết rồi… ! Đệ biết rồi… !”
Thư Minh nhận lấy gói quà rồi chạy bay đi.
Văn Thánh ông cũng biết nhưng đành thôi, tự thân ông cũng lười quản giáo.
Hai thiếu niên bước chân ra đến vùng ô nội thành, nơi đầu tiên họ đến là Trần thị.
Nội thành Long chia làm bốn đường chính: đường Mùa Xuân, đường Nắng Hè, đường Thu Sang, đường Đông Lập. Đặt tên chẳng liên quan gì đến địa lý, thiên thời hay một chút thiên nhiên nào cả. Có lẽ họ cũng chỉ muốn gọi cho rõ để phân biệt.
Chính thức là: Trần thị đường Mùa Xuân.
Nơi này hai bên hai dãy đào lớn, tuy sum suê lá nhưng để che đi ánh mặt trời chỉ chẳng thấm vào đâu. Nơi này vẫn đẹp là vậy, nên hắn cũng chẳng muốn miêu tả nhiều.
Đứng trước cửa ngõ Trần thị, khung cổng dựng lên bằng gỗ lim xưa cổ, tuy không quá lâu năm nhưng vẫn đủ khiến người nhìn vào cảm nhận được cái trang hoàng, hoành tráng sau đó.
Thanh Nhạc bước đến, dùng lực nâng mạnh cái núm sắt treo trên cổng nhằm đánh động bên trong.
Cánh cổng dần dần mở ra bởi hai tên gác cổng cho Trần thị, hai nam nhân từ sau đó tiến tới hành lễ. Một kẻ hắn từng gặp qua là Trần Trí Trung, kẻ còn lại trông rất giống Trí Trung nhưng hắn không biết đây là ca ca, hay đệ đệ của tên này nữa.
Thanh Nhạc nhận lễ, y cũng đáp lại. Hạo Dương thấy thế hắn cũng chẳng thể làm ngơ, cũng nhận lễ mà đáp lại.
Thanh Nhạc mở lời:
“Trí Đông, Trí Trung huynh! Hôm nay tại hạ đến đưa lộc rằm, mời hay người nhận cho.”
Hạo Dương nghe vậy cũng biết tên nam nhân đứng cạnh Trí Trung kia. Hai người này cúi đầu, rất lễ phép, đưa hai tay ra nhận lấy gói lộc kia. Nâng niu cực kỳ cẩn thận. Thanh Nhạc hành lễ, muốn rời đi:
“Hai vị huynh trường, tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ nên không tiện ở lâu. Sau này có duyên chúng ta cùng nói chuyện.”
Hai kẻ đồng thanh:
“Được… !”
Tám mắt nhìn nhau, tám lần chắp tay hành lễ. Hai kẻ này nhìn khẽ qua hắn, ánh mắt có thay đổi đôi lát, dường như động tâm một điều gì đó.
…
Nhà tiếp đến không cần nói thì hắn cũng biết là Nguyễn Văn, trong hắn cũng có đôi chút nóng lòng một sự gì đó mơ hồ khó tả.
Cánh cổng, Nguyễn Văn phủ dần mở ra, cũng giống như vừa nãy. Thiên Tường đã đứng đợi sẵn, hơn nữa khi vừa thấy cả hai thì tỏ ra rất quen biết. Mà chính Thanh Nhạc cũng quen biết kẻ này, nhìn vào biểu cảm và thái độ này rất giống một người bạn tâm giao.
Thiên Tường quay ra hành lễ với cả hắn:
“Trần Dương huynh, lại gặp nhau rồi!”
Hắn cũng đáp lễ, chỉ là không nói lại, ánh mắt cùng đầu gật. Rồi âm thầm, lặng lẽ mang ra một gói lộc mà đưa đến cho hắn.
Thiên Tường nhận lấy nó, đưa cho thuộc hạ của mình mang vào nhà. Rồi mới nói:
“Hôm nay chắc không có dịp rồi, sau này có thời gian mời hai người vào Nguyễn Văn phủ uống trà.”
Thanh Nhạc không biểu hiện, chỉ lặng lẽ gật đầu, dường như rất hiểu. Qua lời nói và biểu cảm này, hắn chẳng nghi ngờ nữa mà hiểu rõ luôn hai kẻ trước mặt là bạn tâm giao.
Họ rời đi.
…
Qua mấy nhà nữa, trong túi trữ vật của hắn chỉ còn lại ba gói quà lộc. Mà cũng lâu rồi, nên khó hiểu hỏi:
“Thanh Nhạc huynh, ba gói quà này chúng ta sẽ mang đến nơi nào thế?”
Thanh Nhạc hắn nhẹ nhàng đáp lại:
“Còn ba môn phái chủ yếu nữa, vì họ ở gần Văn Miếu nên ta để cuối. Dù sao đến nơi đó cũng rất mất thời gian.”
Y chỉ nói đến đấy thôi, không nối tiếp. Khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu, lời nói nhẹ nhàng gần như không biểu lộ, nhưng lại có hàm ý sâu xa thật sự rất giống Văn Thánh. Hạo Dương ngầm hiểu rằng việc đến mấy môn phái có lẽ sẽ không yên bình.