Nơi này khá khuất vì nằm trong góc, nhìn từ bên ngoài vào lại chẳng khác gì cái biệt phủ nhỏ. Cổng tuy không quá hoành tráng hay tinh xảo trong lối kiến trúc, nhưng vẫn đủ để người nhìn vào thấy được cái tôn trang.
Nếu so với những nơi hắn đã đi qua, thì nơi này cảnh vật thực sự xơ xác. Cảm giác có phần âm u, lạnh lẽo.
Thanh Nhạc thì chẳng bận tâm điều gì, có lẽ vì hắn cũng đã quá quen lối mòn nơi đây.
Tiến đến cánh cổng gỗ xoan sần sùi, Thanh Nhạc đưa tay ra gõ mạnh. Hắn hô lớn:
“Dương đường chủ, tại hạ là học đồ của Văn Thánh - Thanh Nhạc, nay đến đây đưa gói quà lộc rằm tháng.”
Tiếng nói già dặn vang vọng ra bên ngoài:
“Được rồi! Người đâu mở cửa, đón khách!!!”
Đợi một lát, bên trong như vừa xảy ra tiếng động là lạ nào đó, xong rồi cánh cửa mới chầm chầm mở ra. Hai kẻ đệ tử đứng chào tiếp đón:
“Thanh Nhạc huynh, cùng vị huynh đệ này… . Mời vào, đường chủ đang pha trà chờ đợi.”
Hạo Dương thắc mắc, không hiểu vì sao lại phải bước vào nơi này. Nhưng thấy hai kẻ này hành lễ tiếp đón, hắn đáp lại rồi cùng Thanh Nhạc tiến vào trọng.
Nghe danh là Đạo Hạnh Thế Đường, một trong ba đại môn phái ở Thăng Long thành, thế nên hắn cũng tò mò không biết nơi này sẽ có khung cảnh thế nào. Ai cũng có suy nghĩ giống hắn, nhưng nơi này lại hoàn toàn trái ngược.
Tuy mang tiếng là đại môn phái, nhưng nơi này quả thực chẳng khác một gia phủ là bao, có điều lại rộng hơn so với lẽ thường. Trên sân có những vết lõm lớn, như chứng minh khả năng tì đè của đệ tử môn phái hay là một phần sức mạnh nào đó.
Nơi này thực sự ít cây xanh, đếm qua lại cũng chỉ có vài ngọn cỏ với duy nhất cây Phong cạch góc đầu hồi gian chính giữa. Hạo Dương thấy khó hiểu, bèn ngẫm lại, nếu không phải nơi này bây giờ chỉ là phân nhánh, thì hắn cũng phải đánh giá rất nhiều về khung cảnh này. Thật chẳng có chút nào là giống một đại môn phái.
Hắn tuy nghĩ là thế, nhưng kẻ mạnh vẫn hơn kẻ khác ở việc tu luyện, thực lực, ..., thế nên hắn sẽ không vội đánh giá thực lực tổng thể.
Nơi này quả thực rất ít đệ tử, chỉ có hơn chục người là đang tu luyện, trên sân còn có hai kẻ hô lớn, giọng đầu là nam tử:
“Quyền mạnh tay chắc, võ mạnh tại thân.”
Giọng thứ hai là tiếng của nữ nhân:
“Nhu trị cương, lấy mềm siết chặt. Quyền mạnh, quyền chắc, cũng không thể thiếu ảo diệu trong tinh hoa.”
Hạo Dương nhìn nhận kỹ mấy thế võ mà đệ tử nơi này đang tập, liền nhận ra đây là thế võ Lão Mai quyền - thuộc 18 thế võ cổ truyền người phương Nam.
Nam nhân kia cứ cách một quãng sẽ hô lớn hai câu thơ chữ Hán:
“Lão mai độc thọ nhất chi vinh
Lưỡng túc khinh khinh tấn bộ hoành”
Lại đến nữ nhân kia:
“Tấn nhất đoản thối hồi lão khởi
Phi nhất thác hoàn thối thanh đình”
…
Hắn nhớ lại, cũng quên mất bản thân chưa hỏi Tôn lão đầu xem ông từng làm đại lão ở đâu. Nhưng ông ta xưng danh ở đây, này thì chắc có lẽ cũng ở nơi này.
Thanh Nhạc được hai kẻ là đệ tử ở nơi này dẫn vào gian chính. Lúc hắn đi qua hai người xưng sư huynh sư tỷ của môn phái này, hắn đã chạm mặt họ. Ánh mắt khẽ lướt qua nhưng mang theo bao ý nghĩ thăm dò, thắc mắc về kẻ trước mặt.
Hắn thầm nghĩ: “Nam nhân với nữ tử này khí chất ngút ngàn, tuyệt nhiên chẳng thể tầm thường. Ít nhất cũng phải là cao thủ Tam trọng cảnh, còn lão đầu uy áp vang vọng kia thực sự khó đoán mà. Chắc có lẽ sẽ không kém Tôn lão đầu là bao đâu nhỉ?”.
Hai người này chắp tay hành lễ với Thanh Nhạc khi đi qua, sau vẫn hành lễ với hắn. Lần này Hạo Dương gật đầu qua ánh mắt, hệt như Thanh Nhạc, làm chúng khó nổi lời dị nghị, mà hắn cũng rất ghét việc bị nói xấu sau lưng dù đã quen khi ở làng với thị Phốc.
Nhớ lại bà ta cũng chỉ làm hắn thêm điên đầu.
Hắn bước cùng Thanh Nhạc vào gian chính giữa.
Nhìn sơ qua nơi này vẫn khá hơn ngoài kia rất nhiều, một nét cổ kính xưa của người dân sông Hồng - Kinh Bắc. Hắn nhìn ra ngoài sân, quả nhiên vẫn quên mất miêu tả mấy cây cau đặc trưng, thật sự đây là sai sót của hắn.
Người đang ngồi đối mặt với hắn là Dương đường chủ - Dương Tự Hùng. Ông ta là kẻ luyện quyền, tập trung duy chỉ vào quyền thế nên thân hình to lớn, lẫm liệt một cách kỳ lạ. Bộ ngực lớn cứ ưỡn thẳng, từng đường cơ nét trên đó hiện rõ ràng, lại có bờ vai rộng, thân cao lớn. Làm hắn nhớ về câu thơ có trong truyện Kiều:
“Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao”
Nhìn qua cũng không khác là bao cho lắm, đấy là hắn mới chỉ nói về ngoại hình, chưa bàn đến những mặt khác. Nên cũng chẳng thể có thêm những suy nghĩ phiếm chỉ.
Lão đầu này xưng tên, xưng danh rồi thì hắn mới biết. Cả hai chắp tay hành lễ, ngoại trừ Thanh Nhạc lúc nào cũng chỉnh chu thì hắn hành việc lấy lệ.
Dương đường chủ rót trà sen nóng từ trong tách, đặt đến trước mặt hai kẻ thiêu niên ngồi trước mặt, thái độ rất hoà nhã cũng rất khoan khoái. Ông ta nói:
“Hai vị uống trà đi.”
Dù chỉ là câu nói bình thường, nhưng lại tỏ ra mình là người biết tôn trọng kẻ khác, không quan tâm đến thực lực hay hoàn cảnh. Điều này khiến Hạo Dương rất tán thưởng, hắn cũng có cái nhìn khác về ông.
Thanh Nhạc đáp lễ trước:
“Dương đường chủ, ngài vốn không cần phải đa lễ. Việc cỏn con này cứ để tiểu bối cũng ta làm là được.”
Dương đường chủ lắc đầu:
“Thế thì càng không được! Đạo đón khách của ta ai cũng biết, khách đến là rất quý càng không thể qua loa. Cho dù là ai đi nữa, đến Đạo Hạnh Thế Đường của ta đều được tôn trọng, tiếp đãi tử tế. Ta chưa bao giờ nói điêu, hỏi cả cái Thăng Long thành này ai cũng biết tính ta như nào. Còn phải bàn hay nói lời thị phi sao?”
Thanh Nhạc cười nhạt tán đồng:
“Riêng nghe lời của ai chứ riêng lời của Dương đường chủ thì lúc nào cũng chí lý. Tiếu bối nể phục! Kính ngài một chén trà thay rượu.”
Hạo Dương nhìn giọng của lão tiền bối này cũng hiểu thoáng qua, đôi nét giống Tôn lão đầu nhưng ánh mắt vương nhiều nỗi sự hơn. Hắn nghe Thanh Nhạc nói như vậy cũng đâu thể ngồi yên, tay nâng chén trà cùng khuôn trạng tiếp lễ.
Cả ba uống hết chén trà này.
Sau hắn lại lặng nhìn hai người này giao thiệp:
“Thanh Nhạc sư đồ a, Văn Thánh sau lần đó có vẻ ít khi ra ngoài. Chứ mọi lần ta vẫn thấy ngài ấy hay dạo bước thư thả ngoài ngoại thành lắm a.”
“Dương đường chủ nói không sai, sau lần đó lão sư có ít ra ngoài. Hành sự rất cẩn thận, tuyệt sẽ không để ai dễ dàng gặp mặt.”
Ông ta vỗ nhẹ vai Thanh Nhạc cười hả hê, nhưng không quá xúc phạm:
“Ha ha… . Nhiều kẻ trong thiên hạ muốn có mảnh tình vắt vai chẳng nổi a, ngài ấy nói vài câu thôi cũng khiến nữ nhân say mê như say rượu. Riêng khoản này ta thực sự nể ngài ấy, dù sao là cuộc sống có đôi màu hồng vẫn tốt hơn cả.”.
Thanh Nhạc không nói gì, nhưng ánh mắt đã thầm công nhận. Còn Hạo Dương cũng hiểu ra mấy phần, trong lòng thầm mỉm cười. Thầm nghĩ: ““Văn Thánh Nhất Văn Tự Văn Cầu Ái ” cũng không sai lắm ha, nổi tận như này kia mà…”.
Dù gì thì Thanh Nhạc vẫn phải đáp lại:
“Dương đường chủ nói đùa rồi…”
“Ha ha…, có gì mà đùa chứ?”
Từ khi vào thì hắn đã đưa gói quà lộc cho Thanh Nhạc chỉ đợi y…
Thanh Nhạc đặt lên bàn gói quà lộc, rồi quay ra nói:
“Dương đường chủ, hôm nay đến đây cũng là muốn gặp qua ngài mà tán ngẫu vài câu vui vẻ lấy may. Phụng mệnh của lão sư, đồ đã giao đến tận tay chủ. Tại hạ xin phép cáo lui.”
Dương đường chủ gật đầu thành toàn, nhưng lại quay sang thiếu niên bên cạnh hỏi:
“Thiếu niên, ta thấy cậu từ khi nãy nhưng không biết danh xưng. Thế nên cũng chẳng thể chủ động nói chuyện, đây ắt một phần cũng là lỗi của ta, xin tạ lỗi trước. Với lại cũng xin hỏi, danh xưng tiểu hữu là gì?”
Hắn đáp lại:
“Dương đường chủ, khách sáo quá rồi. Tại hạ họ Trần, tên Dương, không có tên đệm, thường gọi là Trần Dương.”
Dương lão đầu nhìn qua cũng hiểu kẻ này há chẳng bình phàm, dù không phải đệ tử của Văn Thánh nhưng tên này vẫn ánh lên quá nhiều bí mật. Ông vội lấy tách trà, rót đầy hai chén rồi đưa cho hắn một chén nói:
“Trần Dương tiểu hữu, đạo đối khách của ta trước hề không thay đổi. Hôm nay không hỏi hay mở lời cũng là lỗi của lão phu, cậu uống hết chén trà này xem như không để bụng.”
Hạo Dương hành lễ:
“Vậy tại hạ cũng không tiện từ chối…”
Rồi hắn uống hết chén trà này.
Dương đường chủ mở lời:
“Lão phu cũng hiểu công sự của hai vị không thể mời ở lại.”
Thanh Nhạc đáp lời:
“Đa tạ Dương đường chủ đã hiểu cho. Sau có dịp nhất định tại hạ sẽ ghé nơi này chơi lâu.”
“Được!!!” Dương lão đầu khoan khoái đáp lại.
Ra bên ngoài.
Hạo Dương ngẫm lại, càng nhìn mà lại càng thấy Thanh Nhạc hành sự hệt như Văn Thánh. Nếu nói đến điều còn thiếu duy nhất có lẽ là khí chất thăng trầm của tháng năm. Mà khí chất này đối với kẻ ngắn đời thì vẫn chẳng nào thể.
Hắn thuận miệng mà hỏi:
“Thanh Nhạc, huynh có lẽ quen biết cả ngôi thành này nhỉ?”
Thanh Nhạc mỉm cười, gật đầu:
“Cũng một phần do tính chất, không thể nào không biết.”
“À…”. Hắn bập bùng nói. Lại hỏi:
“Bây giờ chúng ta đến đâu?”
“Kiếm Đạo Đường đường Thu Sang.”
[Tại Thiên Quán Quyền]
Lần này hai kẻ không phải gõ cửa nữa, mà cổng đã rộng mở sẵn. Nhưng vì lễ nghĩa, giữ đạo khách đến, Thanh Nhạc vẫn cúi đầu chào hỏi:
“Tôn phó đường chủ, tại hạ là học đồ của Văn Thánh. Nay phụng mệnh lão sư mang đến gói quà lộc, không biết có thể vào?”
Đợi một lát, giọng nói trầm vang đến:
“Thanh Nhạc tiểu hữu, mời vào!!!”
Thanh Nhạc nghe giọng nói này, sắc mặt khẽ thay đổi, ánh khẽ rung động vì sự nào đó sâu xa. Y quay lại nói với hắn:
“Trần Dương huynh, thường ngày đều là Tôn phó đường chủ ra mặt. Nay Chu đường chủ đã xuất quan, lát nữa huynh có gặp mặt vẫn nên giữ phép nghĩa.”
Hạo Dương nghe vậy, hắn mang máng khó hiểu vì dẫu sao bây giờ Thanh Nhạc mới nhắc hắn. Có lẽ ám chỉ hắn nên hành sự cẩn thận vì lẽ thâm sâu khó lường nào đó. Hắn gật đầu, ánh mắt như ra hiệu đã hiểu.
Một nữ tử đi ra, niềm nở chào đón, thâm chí còn không cần chắp tay hành lễ, nàng ta đã nói:
“Thanh Nhạc sư huynh, lại gặp nhau rồi! Không biết vị đạo hữu nào đứng bên cạnh đây?”
Nhìn vào thái độ này, hắn phỏng đoán chắc họ cũng chẳng phải bạn thâm giao gì nữa mà còn hơn thế. Nhưng hắn vẫn hành lễ:
“Tại hạ họ Trần, tên Dương, không có tên đệm, thường gọi là Trần Dương. Ta là bằng hữu của Thanh Nhạc huynh, cũng là khách…, là chân quét dọn của Văn Miếu. Nay có dịp được Văn Thánh giao việc, lần đầu gặp mặt.”
Nữ tử này liếc qua hắn, thầm cảm thán điều gì đó. Đối với Thanh Nhạc có lẽ nhiều rất thân quen, còn hắn lại rất ý tứ cùng lễ nghĩa:
“Ta họ Vương, tên Vân, tên đệm Kiều, tức danh xưng thường là Vương Kiều Vân, cũng là bằng hữu của Thanh Nhạc huynh. Trần Dương huynh mặc dù trông ít tuổi, nhưng vẫn có thể gọi ta là Vương cô nương. Với lại ta cũng muốn thế? Nghe có phải rất trẻ không?”
Hạo Dương nghe vậy có hơi ngơ ngác, nhưng thấy vậy cũng mấp máy nói:
“Lần đầu… gặp mặt, Vương cô nương.”
Kiều Vân đưa tay nói:
“Mời hai vị vào trong, sư phụ kêu ta ra đón hai người đi vào.”
Thanh Nhạc vẫn giữ phép tắc:
“Làm phiền rồi!”
Nhưng đến quãng đường vào thì không còn như vậy nữa, Kiều Vân như dính lấy Thanh Nhạc, hai tay còn khoé nghéo vào trong. Buộc Hạo Dương phải bước sau cách một đoạn, hắn ngửi được cái mùi không quá thích - mùi tình ái…
“Thanh Nhạc sư huynh, muội vừa luyện đến tam chuyển bộ công pháp của tông môn. Sau này huynh có thể giao đấu cùng ta chứ?”
“ Được. Được. Được chứ! Ta cũng rất nóng lòng muốn so tài với muội đấy.”
“Vậy sao?! Nhưng lúc đó huynh phải nương tay với ta đó. Ta tự hiểu mình thực lực không bằng.”
“Vậy ta phải đánh muội cho nhớ mặt, nhớ mới được.”
“Đáng ghét!!! Ta thấy Văn Thánh văn nói nho nhã, khiêm nhường, từ tốn. Học đồ của ngài ấy lại nói những câu thô phỉ đến vậy.”
“Được rồi. Ta sẽ nhường muội, được chưa…?”
…
Hạo Dương hoài nghi nhìn sự việc xảy ra trước mắt mình. Rõ ràng Thanh Nhạc, cái tên nghe rất thanh cao mà bây giờ cũng khác lạ. Hắn nhìn điệu bộ giọng nói này mà cảm thấy không quen…, đúng là có dính tới một chút tình ái là khác lạ ngay được.
Thôi thì mặc kệ họ, hắn liếc nhìn nơi này. Quả nhiên ra dáng một môn phái lớn hơn hẳn, cái trang trọng, uy nghiêm mà nhìn vào cũng có thể cảm nhận. Hắn quan niệm đã mang thanh danh thì mọi sự cũng phải đúng với thanh danh. Nơi này với Đạo Hạnh Thế Đường đúng là khác xa một trời một vực.
Nữ nhân kia dẫn hai người đến toà tháp lớn, hắn nhìn lên đỉnh tháp mà đau hết cả gáy. Trước cửa còn treo biển hiệu: “Đạo quán chủ”.
Đi vào trong, trên bục cao nhất đã có hai lão đầu ngồi song song. Hắn nhìn kỹ lại rồi nhẹ nhàng bước vào, gần đến nơi này thì mọi câu chuyện tắt hẳn.
Hạo Dương đi bên cạnh Thanh Nhạc, còn Kiều Vân nàng ta bước sau cả hai. Lại đứng ra hành lễ qua ánh mắt, rồi thầm lặng bước ra ngoài.
Chu đường chủ lên tiếng:
“Thanh Nhạc tiểu hữu, và cả vị này, mời ngồi.”
Thanh Nhạc nhẹ nhàng đáp lại:
“Đa ta Chu đường chủ.”
Rồi hắn theo bước chân kẻ này mà ngồi xuống hàng ghế bên dưới, Thanh Nhạc mở lời trước:
“Chu đường chủ, nghe danh ngài đã lâu. Nay tiểu bối mới được gặp mặt, quả nhiên ngài khí chất phi phàm, tiên phong đạo cốt, thâm bất khả trắc. Tại hạ lần đầu gặp mặt, như được khai nhãn tinh thâm.”
Lão đầu bên tay trái cười nói:
“Hà hà… . Đúng thực là học đồ của Văn Thánh, văn chương từ ngữ rất mỹ miều, rất thoát tục. Ta rất thích, cũng tán thưởng ngươi.”
Ông ta quay ra nhìn Hạo Dương hỏi:
“Tiểu hữu, cậu ăn vận y phục này là không phải đệ tử của Văn Thánh đúng không? Trông cậu rất giống một người, có phải lão phu đã từng thấy qua không nhỉ?”
Hạo Dương nhíu mày, ánh mắt mơ hồ, lại hiểu rằng người mà lão đầu này muốn nhắc đến là ai. Hắn hành lễ chuẩn mực:
“Tiểu bối cả tên cả họ là Trần Dương. Ngài nói giống ai đó thì có lẽ đã nhầm ở đâu rồi, thật sự từ bé đến giờ tiểu bối còn chưa từng nghe danh ngài chứ đừng nói đến gặp mặt.”
“À…”. Lão đầu này nói nhỏ.
Thanh Nhạc thấy không ổn, bèn hành lễ:
“Chu đường chủ, Tôn phó đường chủ, tiểu bối hôm nay phụng mệnh lão sư gửi gói quà lộc đến quý môn.”
Hạo Dương hiểu ý, mang ra gói quà cuối cùng đến trước mặt hai lão đầu này. Lão đầu họ Tôn kia nhận lấy, hắn khó nhọc nhìn lên thấy cũng không giống Tôn lão đầu lắm. Ngầm hiểu rằng Tôn Chí không liên quan đến người này.
Hắn quay lại về chỗ cũ.
Vị lão đầu họ Tôn kia lên tiếng:
“Thanh Nhạc tiểu hữu, Kiều Vân con bé có rất nhiều chuyện muốn kể với cậu đấy. Hôm nay nếu thảnh thơi thì có thể ở lại nơi này một đêm, dù sao nơi này cũng rất gần với Văn Miếu.”
Chu đường chủ nhìn Thanh Nhạc bình thản, không có ý kiến cũng chẳng có lời ngăn cản. Hạo Dương thấy như này thầm nghĩ: “Một đại môn phái lại kết duyên với học đồ Văn Thánh, xem ra hai lão đầu này cũng tính toán quá thực rồi. Nhưng nhìn biểu cảm, lời nói của hai người này, tình cảm có lẽ không phải là giả. Vẫn cần chính tên này nói mới được.”.
Thanh Nhạc tuy trong lòng có đôi chút gờn gợn sự muốn, nhưng hắn vẫn biết nhân, biết thể mà đáp lại:
“Hôm nay phụng mệnh sự lão sư đến đây đưa gói quà lộc, thực cũng không dám nghĩ sẽ ở nơi này chơi lâu. Đa tạ Tôn phó đường chủ đã chiếu cố, nhưng thực tiểu bối khó lòng thay đổi.”
Ông ta cười khoan khoái:
“Được, được rồi! Cậu đã nói vậy thì ta cũng không mời chào nữa. Nhưng nếu có thời gian thì cứ đến đây dạo chơi, Kiếm Đạo Đường tuy nghiêm nhưng rất đón chào.”
Thanh Nhạc đáp lại:
“Đa tạ Tôn phó đường chủ đã chiếu cố. Hôm nay trùng hợp hữu duyên, lại có thể gặp được Chu đường chủ nên cũng khá muốn thỉnh giáo mấy lời. Tiếc là nhìn lên đã thấy trời tối, tiểu bối muốn để lần sau mặt rồi hỏi. Không biết ý ngài thế nào ạ?”
Chu đường chủ cười khoan khoái:
“Học trò Văn Thánh nghe thôi cũng thấy danh bất hư truyền mà. Ngươi muốn ra về thì cứ nói thẳng, hai lão đầu ta đâu có rảnh rỗi để đi so đo với một tiểu bối chứ!!!”
“Vậy tiểu bối xin phép cáo lui.”
“ Được rồi, ngươi còn nhỏ tuổi mà đa lễ quá đấy!”
Hai người hành lễ tạm biệt xong liền bước ra ngoài. Hạo Dương nhìn Thanh Nhạc nói chuyện với nữ tử kia một hồi lâu mới bước ra ngoài cổng, bước chân thật sự rất chậm.
Họ tạm biệt nhau.
Còn hắn thở dài. Cảm giác tâm trí thật sự mệt mỏi, đã mỏi rất mỏi lại nghe thêm câu nói của Thanh Nhạc:
“Trần Dương huynh, huynh nhỡ rõ mặt của họ là được.”