Thiên Hạ Phương Nam

Chương 67:



Trong ba môn phái, có duy nhất Thiên Quán Quyền là Hạo Dương không đến. Một phần là họ không theo lộc rằm ở Văn Miếu, hoặc là vì lý do gì đó mà Văn Thánh lại không đồng ý cho họ theo. Dù là gì đi chăng nữa, xuất hiện được trong suy nghĩ của hắn thì cho dù là gì cũng chỉ là thoáng qua, khó tồn tại lâu.

Tuy không hiểu câu nói của Thanh Nhạc ngày hôm qua, nhưng sau lần đó thì mọi sự xảy đến với hắn yên ắng lạ thường. Phải nói là thời gian yên bình trôi qua rất lâu…

Khác với mấy gia tộc khác, duy chỉ có Trần thị là mọi sự vô an, huynh đệ tương thông tự khắc thấu hiểu, lại hoà thuận đồng lòng. Mục tiêu của Trần thị không khác mấy gia tộc khác, đều muốn trở thành - thành chủ trong vòng 10 năm.

Hạo Dương hắn là kẻ ngoài, đương lẽ cũng chẳng thể hiểu thấu sâu xa về mảnh đất Thăng Long nguồn cội này. Bên dưới Thăng Long thành tọa lạc một suối nguồn khí linh, mà điểm cuối của nơi này lại chính là Hồ Văn trong Văn Miếu.

Nhiều kẻ đã thử tìm mạch xuất phát của con suối này nhưng đều thất bại, chỉ thấy một dòng nước nhỏ đổ xuống từ một viên khoáng thạch trên non đỉnh. Mà truyền đời gọi là núi Nùng, cũng là nơi tọa lạc của nền điện Kính Thiên. Sau đó chảy ra mạch ngầm bên dưới, còn bên trên là mạch lấy nước từ sông Hồng gọi là - sông Tô Lịch.

Nơi mà bảo vật xuất hiện cũng chính là Hồ Văn trong Văn Miếu mỗi 50 năm một lần, cũng hay trùng hợp vào lịch thi kiểm khách của Văn Thánh.

Nói là vì sao mấy đại gia tộc lại trang giành chức vị thành chủ, bởi lẽ chức trách thành chủ uy nghiêm, được vương triều để mắt. Mấy lão đầu thực gần tứ trọng cũng dễ thở, chưa kể lại có thể kiếm được bộn tiền.

Còn bề bảo vật cơ duyên, tam đại gia tộc không thể nắm chọn được. Văn Thánh cũng chẳng quan tâm nên sẽ vứt bảo vật đó, cũng là thời mà kẻ tu hành bán mạng tranh đoạt.

Trong thiên hạ này, có hai kiểu loại gia tộc. Một là gia tộc quy thuận, hai là kiểu gia tộc trấn giữ bởi nhiều kẻ tu hành có thực lực thâm hậu, nội tại khó lường. Thứ mà kẻ tu luyện trong thiên hạ này không muốn nhất, chính là việc tranh đoạt binh quyền rẻ mạt trong triều chính, thứ họ nhắm đến là Bể Hải ngoài kia.

Cao thủ tứ trọng cảnh, phàm sao bất an chuyện thiên hạ? Ai có thể cản họ xông pha? Quyền tự quyết tại thân, hướng tại tâm! Vua cũng chỉ là dạng bù nhìn đại diện cho đất nước yếu kém, nổi dậy mà đánh yêu tộc.

Trong Văn Miếu, Hồ Văn chính là tinh hoa trời đất, là thiên địa tạo hoá. Hấp thụ khí linh của nơi này gấp mười lần khí linh bên ngoài, thế nên gọi là thiên đường tu luyện cũng không sai. Nhưng Văn Thánh từ lâu đã khoá cứng lại, một tia khí linh cũng chẳng thể cảm nhận, một giọt nước cũng xứng là “thánh thủy”. Một “chữ mệnh lộ” cùng “một giọt nước” cũng có thể xem là hai đại cơ duyên hữu bất cầu dung.

Trần thị - Trần Trí Trung ban đầu thấy thiếu niên kỳ lạ đi cùng Thiên Tường cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ, ngay hôm đó cũng phải lấy cớ gặp mặt thiếu niên ấy.

Thiên Tường khi ấy cũng muốn lôi kéo, sâu hơn nữa là kẻ nào cũng muốn lôi kéo hắn. Nhưng mục đích của họ cùng hắn khác biệt, vốn không thể chung đường, sau lần đó cũng trầm lắng hoàn toàn. Lại cộng thêm việc hắn được đến ở Văn Miếu, tuy có dị nghị nhưng trùng xuống hoàn toàn.

Còn về hai nữ tử của Lý thị, xinh đẹp thông minh. Gia gia còn là cận thần của thiên tử trong triều, từ khi còn bé đã được định sẵn hôn ước. Lý Uyên Linh sẽ liên hôn với Hồ Quang Liêm.

Lý Uyên Linh thân là nữ nhân gia giáo, biết phép tắc cùng chuẩn mực thiên hạ. Cái danh bà chủ Bách Hoa Lâu cũng một chỉ cái máu mặt của nàng ta trong kinh doanh gái lầu xanh, mặt tối là gái bán hoa.

Còn đại sự của Lý Uyên Thư, vẫn trong tầm suy nghĩ. Nếu thực là học đồ của Văn Thánh ái mộ nữ nhân này, cả Đại Ngu vương triều cũng khó nói, huống chi nói đến việc liên hôn.

Hạo Dương trở thành tầm ngắm của mấy đại môn phái, nhưng hình bóng của túi trữ vật hắn đeo trên hông, đa phần khiến mấy lão đầu đều phải khiếp sợ, rụt đầu. Nếu không, ngay từ ban đầu rất nhiều chuyện phiền phức sẽ xảy đến, chẳng thể nào yên ổn như giờ.

Còn hai tháng nữa.

Tất cả các thế lực đều có mưu đồ riêng, chẳng những thế sắp đến còn phải đón những vị khách ghé thăm đặc biệt, rất kỳ lạ về tất cả.

Tháng 4 dương lịch, mùa hè đến mà không xua nổi đi cái lạnh..

Một ông lão ăn xin chẳng biết từ đâu đến, một quầy hàng xem quẻ của đạo sĩ nào đó bày tự do nơi phố đường hàng Bông.

Mấy đứa trẻ nhỏ chẳng biết từ đâu đi đến nơi này bán táo. Trong đó có một đôi long phượng, cũng là anh em sinh đôi. Nhìn cái cách chúng bày hàng thoăn thoắt mà nhiều người thấy thương bèn mua ngay mấy rỏ.

Lần này này ở nơi văn minh cũng xuất hiện một mụ già khó tính bán hạt tiêu nơi đầu phố hàng Bạc. Được cái mỏ cứ chu lên, chửi người hay hơn hát.

Một thầy lang bốc thuốc, quảng cáo hay hơn thần. Tự nhận mình là truyền nhân đời thứ 23 của thần y Hải Thượng Lãn Ông.

Một đôi nam nữ đi đến, hỏi ra mới biết cũng là một vị công tử, đi bên cạnh là thị nữ của hắn.

Nhiều người quen mặt của Hạo Dương cũng đã đến.

Hôm nay, ngày 5 tháng 3 năm Ất Hợi.( Âm lịch )

Hắn vẫn như thường ngày đi đến thư viện của Văn Miếu đọc sách, nhưng hôm nay Văn Thánh đã đợi hắn từ trước. Ông ngồi nguyên trên bục giảng dạy gọi hắn lại, đợi hắn lại gần mới hỏi:

“Trần Dương, ngươi đọc sách ở nơi này cũng đã hai tháng rồi. Trong hơn một nghìn cuốn sách thì ngươi đã đọc qua bao nhiêu cuốn rồi?”

Hắn cúi đầu bẩm báo lên:

“Ta đọc cũng phân nửa số sách này, những thứ cần hiểu biết như Văn Miếu Quốc Tử Giám cũng đã tiếp thu trọn. Phân nửa còn lại nói về đạo Nho quả thực không dám đọc.”

Văn Thánh ngạc nhiên, mỉm cười:

“Ồ…, vậy sao? Sao ngươi lại không đọc sách Nho thánh hiền?”

“Không phải ta không muốn đọc, mà là tu lộ của ta thực không liên quan đến đạo Nho. Dù sao cũng muốn nhưng suy xét cho cùng vẫn không nên…”

“Ý của ngươi là đạo Nho không can dự đến Kiếm Tu?”

“Ý của ta không phải như vậy…”

Văn Thánh thấy tên nhóc này ấp úng như thế cũng phì cười, chỉ là chưa thành tiếng lớn. Ông nói:

“Trong thiên hạ này có: Kiếm Tu, Quyền Tu, Nho Tu, Phật Tu, Trận Pháp Tu, Phù Tu, Pháp Tu,... . Duy chỉ kẻ có căn cơ tu luyện Pháp Tu là không thể đồng tu hai tu lộ, cùng với đó là Phật tu cũng không thể đồng tu với tu lộ khác. Thì tất cả tu lộ còn lại đều có thể kiêm tu, đồng tu. Ngươi nói đạo và kiếm không can dự, nhưng há chẳng phải ngươi từng gặp một lão tiền bối đồng tu Nho Tu và Kiếm Tu hay sao?”

Hạo Dương kinh ngạc nhưng để sâu nơi ánh mắt, hắn thầm nghĩ: “Ngay đến cả việc ta gặp Tôn lão đầu người này cũng biết hay sao? Vậy rốt cuộc là muốn ta làm gì chứ?”.

Hắn đáp lại:

“Đúng là ta có gặp một kẻ đồng tu Nho và Kiếm. Nhưng lại chỉ thấy kiếm sắc sinh ra từ Đạo, từ Đạo ngưng ra thân kiếm, hữu hình hài, đoạn vô cổ tự.”

Văn Thánh đáp lại:

“Đó là lý do kẻ đó không giống đạo sĩ bình thường, không biết thuật “chỉ toán”, cũng chẳng thể xem quẻ… . Nhưng lời ngươi nói cũng không sai, thiên hạ này hữu duyên gặp được phần nhiều cũng là kẻ tu hành quyền và kiếm. Nếu tu lộ khác gần như bản chất đều phải chuyên tâm… . Thế mới nói, nhìn Trần Dương ngươi thật đặc biệt.”

Hắn kinh hãi, hàm ý trong câu nói thâm sâu ấy khiến thân thể tự nhiên run rẩy. Hắn tự nhủ: “Văn… Văn Thánh ông ấy biết ta đồng tu Kiếm kỹ và Pháp lực, không thể nào chứ… ! Lão hủ luôn che giấu kia mà, làm sao có thể vượt qua màn chắn ấy.”

Hắn chầm chậm cúi đầu:

“Văn Thánh, lời của ngài dụ ý thâm sâu. Ta học thức kém phần kẻ thiên hạ, mong ngài chỉ rõ… cho.”

Văn Thánh nhìn hắn một lượt, lại thở dài, ông xua tay:

“Thôi vậy! Nói ngươi cũng chẳng thể hiểu nổi… . Nhưng ta có thể tặng ngươi hai câu: “Quân tử cầu hiền, tính bản tâm/ Tiểu nhân thỉnh lợi, bất tâm trường”.”

Hắn âm thầm ghi nhớ hai câu này, lầm bẩm lại mấy lần mà vẫn chẳng thể hiểu tường tận nghĩa cùng dụ ý thâm sâu. Nhưng vẫn cảm tạ:

“Tạ ân Văn Thánh đã chỉ dạy!”

Ông mỉm cười, lấy từ vạt áo một vật phi phàm đưa cho hắn, hoá ra là Vô sự bài.

Hạo Dương nâng Vô sự bài trên tay ngắm nghía thật kỹ. Nó làm từ ngọc phỉ thúy men lục trầm, chỉ khoảng nửa gang tay hình chữ nhật. Xung quanh viền được điêu khắc rất cẩn thận, từng đường vân ngấn sâu còn được thêm một đường mực mỏng. Trên mặt bài khắc cẩn thận chữ “Văn Miếu Quốc Tử Giám - Khách lệnh”, lại mạ vàng trông rất quý phái.

Hắn chưa hiểu muốn hỏi lại, thì Văn Thánh đã nói:

“Còn một tháng nữa là vừa hay lời hứa của ngươi với ta. Từ hôm nay ngươi sẽ ở ngoại thành đón khách từ nơi phương xa đến, chỗ ở ta cũng sắp xếp rồi. Chỉ cần thấy kẻ nào có khí chất, có dáng vẻ bất bình phàm là đều có thể đón tiếp.”

Hạo Dương ngơ ngác nhìn lên, làm như vậy chẳng phải quá khó cho hắn. Dương lúc còn mơ hồ khó tả, Văn Thánh nói mỉm cười nói:

“Ta đùa đấy… . Mùng bảy tháng tư âm lịch này sẽ có đoàn khách đi đến, ngươi hôm đó chỉ cần có mặt từ canh ba là được. Ta thấy ngươi luôn dậy sớm nên cũng không nhắc thêm nữa. Nhưng chỗ ở cổng thành thì đúng rồi, ta đã sắp xếp nên ngươi hay đến đó ở đi. Dù sao ngày kia nữa cũng đến thời rồi, nếu thư thả một chút thì đi ngao du quanh mấy con phố cũng được. Ngươi đọc sách nhiều, suy ngẫm nhiều, lão hoá sớm lắm.”

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi hành lễ:

“Ta nhớ lời ngài dặn rồi, nhất định sẽ không phụng mệnh.”

Văn Thánh mở cuốn sách trên mặt bàn ra đọc tiếp, lại vừa hay:

“Thanh Nhạc, nó sẽ đưa ngươi đến đó. Làm gì cũng phải cẩn trọng, lời nói hay suy nghĩ cũng thế. Nhớ lấy…”

Hắn cúi đầu, rồi cáo lui.

Khu ngoài bái đường, Thanh Nhạc đã đợi sẵn. Thấy hắn liền gọi với:

“Trần Dương huynh, chúng ta đi thôi!”

Rồi cứ thế lặng lẽ mà mỉm cười mà bước đi.

Hạo Dương cũng lười nói, chẳng hỏi thêm bất cứ điều gì mà lặng lẽ đi theo sau.

Trên con đường nhỏ dẫn ra cổng thành hắn cũng chứng kiến đủ thể loại cảnh vật, con người. Mấy người kỳ lạ kia hắn cũng chú ý thấy, họ trông thật lạ mặt.

Căn phòng Văn Thánh sắp xếp cho hắn đúng thật gần ngay cổng thành, mở cửa sổ ra đã thấy được. Chỉ có điều là lại gần đối diện Bách Hoa Lâu kia, hắn chỉ không thích điều đó.

Thanh Nhạc biết nhiệm vụ đã hết, y phần dưới của hắn nói:

“Trần Dương huynh, lão sư ta đưa cho huynh Vô sự bài nhớ giữ gìn cẩn thận. Bao giờ gặp đoàn khách ấy thì huynh nhớ đeo nó nhé, cứ dẫn họ đến Văn Miếu luôn là được. Nhiều kẻ cũng như huynh thôi, cũng là lần đầu đến Văn Miếu.”

“Đa tạ đã nhắc nhở!”. Hắn đáp lại.

Thanh Nhạc tiếp lời:

“Nhiệm vụ của ta đến đây đã hết, Trần Dương huynh bảo trọng. Mấy hôm nữa có dịp chúng ta lại nói chuyện.”

“Thanh Nhạc huynh đi thong thả.” Hắn nói.

Thanh Nhạc rời bước đi.

Thú thực, nếu nói hắn chưa đọc sách Nho thì cũng chẳng phải. Chỉ là chưa thật sự nhập tâm đọc nó, cũng chán nản.

Thời gian còn nhiều nhưng hắn không có hứng muốn ra ngoài, nằm sõng soài trên giường mà chìm vào giấc ngủ. Tính đề phòng của hắn cũng đã giảm xuống phần nào…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com