Ở trong nhà mãi cũng chán, Hạo Dương đành lê lết cái thân mệt mỏi mà ngồi dậy.
Sau đó bước ra ngoài.
Hôm qua đến đây hắn đã chú ý đến lão đạo sĩ bày sạp hàng xem bói cạnh nơi này, hắn cũng chẳng tin vào mấy thứ như bói toán hay bói quẻ đâu, vì quan niệm nghe lời của mấy đại tiền bối vẫn hơn. Chỉ là tò mò nên nhìn thoáng qua thôi, chứ cũng không thực xin cho mình một quẻ.
Nhưng cách ăn vận của hắn đã bị lão đạo sĩ chú ý tới. Ông ta đeo đôi kính đen, có nắp mở dễ dàng, đôi ria mép dài dài thật giống tướng “đầu ngựa mặt chuột”, hắn nhìn qua thôi mà cũng không có cảm tình. Đã thế khuôn mặt dài, lại còn theo kiểu gian gian gian. Nhưng may là mọi thứ vẫn ở mức hài hoà, nhìn lâu cũng đỡ hãi hùng.
Lão đạo sĩ nhìn thiếu niên trước mặt mình, thấy hắn rất giống thư sinh, lại nhìn xuống ngọc bài treo trên hông liền mỉm cười. Ông ta nói thầm giọng rất tiểu nhân: “Hữu duyên…, hữu duyên… ! Hàng về, hàng về… ! Hé hé…!!!”. Rồi chốt hạ bằng tiếng tặc lưỡi, cùng ánh mắt gian xảo.
Thoáng cái, sạp hàng xem bói đã đậu đến trước mặt thiếu niên, cứ như dịch chuyển tức thời trong thoáng qua.
Hạo Dương giật mình, hắn nhoái người nhìn thật kỹ, lại nhìn sang góc nọ, lài quay về góc này. Nhìn rồi mà phải dụi mắt nhìn lại, hắn bất giác lùi lại ba bước. Khó hiểu: “Cái gì…? Mới chỉ là thoáng qua thôi, thần thông gì đây?”.
Ông ta mở lời:
“Tiểu tử, hôm nay ta thấy cậu rất có duyên với sạp bói Thiên Mệnh này. Nào…, có muốn làm một quẻ không? Đảm bảo không thiệt!”
Thấy thiếu niên vẫn nghi ngờ, ông ta nói:
“Sao hả? Không tin vào thuật xem tướng, đoán mệnh của đạo trưởng ta hả?”
Hắn lùi lại, lưng đứng thẳng. Nghiêm túc suy nghĩ: “Thuấn di là thuật thần thông khó thực hiện, người này lại có thể tự do thi triển ắt không phải người thường. Ta vẫn nên cẩn trọng…”. Hạo Dương đưa tay lên trước, ngón trỏ cùng ngón cái làm vòng lại nói:
“Có chút chút… ạ!”
Lão đạo sĩ nhăn mặt, lại khua khoắng, tay chỉ ngực lại chỉ trời, hết trời lại đến đất, bốn phương tám hướng không thiếu dù chỉ một. Ông cao giọng nói:
“Đạo gia ta nổi danh thiên hạ chưa bao giờ tính sai, từ: gieo quẻ, xem tướng, chỉ toán, bói toán,... , không có gì mà đạo gia ta không thể. Ngay cả ngươi sinh ngày bao nhiêu năm con gì, lão phu còn biết nữa là… . Ngươi cứ đi hỏi mọi người xung quanh thử, là ai chưa biết danh xưng Thần Mệnh Toán - Nguyễn Hoàng Thiên Mệnh, thông thiên bách thuật, thông thạo quỷ thần, thông thiên hóa địa,... . Đến trời ta còn thấu, huống chi ngươi là cái thá gì mà đạo gia ta không biết?!”
Bầu trời lúc ấy tối sầm lại trong chốc lát, tiếng sét đánh vang trời, lôi vân lan toả khắp chốn như đang cảnh cáo điều gì đó.
Lão đạo sĩ thấy vậy hơi sợ, biết mình vừa xạo lời quá trớn. May là vẫn chưa phạm vào thiên mệnh, nếu không hôm nay đã có lôi phạt giáng xuống.
Hạo Dương thấy đạo sĩ này “nổ” đến thế không khỏi ngạc nhiên, nói xạo mà còn khiến trời đất phải cảnh cáo thì hắn cũng cảm thấy lạ. Bèn hành lễ:
“Đạo trưởng, tiểu bối có mắt mà không biết nhìn. Vẫn mong ngài tha lỗi! Quả thực tầm hiểu biết của tiểu bối hạn hẹp, không biết đến danh xưng toàn thiên hạ này.”
Một người tầm trung trung qua đường lắng nghe câu chuyện bèn lên tiếng:
“Thiếu niên a, ta đi khắp thiên hạ cũng chưa nghe đến cái danh xưng Thần Mệnh Toán ấy! Cậu đừng bị lão già này lừa đấy nhé! Hà hà…”
Nguyễn lão đầu tức lắm, tay chân khua khoắng:
“Phỉ phui cái miệng nhà ngươi, sống cả đời ở đây thì biết thế nào được danh xưng của lão phu? Hãm… !!!”
Vị trung niên kia cười mà bước đi, không một câu đáp lại. Lão đầu này thấy lời nói của mình bị coi thường thì hận lắm, hận mà lại chỉ có thể nuốt vào trong. Lão ta quay mặt sang nhìn Hạo Dương cười quái dị:
“Hề hề… . Tiểu hữu a, cậu đừng nghe người khác nói lung tung. Lão phu sống lâu như vậy còn phải đi lừa một thằng nhóc hay sao? Ta hành nghề trong thiên hạ…, cậu biết tính chất công việc rồi đấy! Bị nhiều kẻ ganh ghét cũng không phải chuyện lạ. Cậu cứ nghĩ thử xem!”
Không cần nói thì hắn cũng biết: “Lão đạo gia này…, tướng mạo có hơi gian xảo, lại không đáng tin một tẹo nào. Nhưng sao ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ…? Tự nhiên đi ra mời chào ta, lại nói toàn lời ba hoa khó tin nổi, nhưng sao ta vẫn cảm thấy cấn cấn nhỉ? Cứ như lão đầu này không phải đang lừa ta. Thôi vậy…, xem một quẻ mất có tí tiền, chắc cũng không thiệt được.”.
Hạo Dương mở lời:
“Đạo trưởng, tiểu bối tin ngài. Nhưng giá một lần gieo quẻ là nhiêu tiền?”
Đạo sĩ vỗ tay lên đùi đắc ý, giọng nói hoan lạc:
“Có thế chứ! Tiểu hữu ngươi quyết định đúng lắm…. Ta rất tán thưởng. Hôm nay xem như hữu duyên gặp cậu, gieo một quẻ giá 10 kim quan. Rất hữu nghị đúng không?”
Hạo Dương nhăn mặt tỏ vẻ, ánh mắt hoài nghi, rõ ràng cái giá này rất đắt. Hắn suy nghĩ vớ vẩn rồi đáp lại:
“Đạo trưởng, giá thật rất hữu nghị. Nhưng tiếc là chúng ta lại hết duyên rồi. Tiếc quá… . Tiểu bối xin cáo lui!”
Đạo sĩ hiểu ngay thiếu niên trước mặt, ông kéo tay hắn lại:
“Chê đắt à? Ta thấy giá đó quá hữu nghị rồi… . Không thì 5 kim quan…”
Hắn vẫn không đáp lại.
“Vậy…, thì 2 kim quan.”
…
“Được rồi! Một kim quan. Giá chót rồi đó! Không bớt nữa!”
Hạo Dương biết mình đã thắng liền quay mặt lại, hắn lấy từ trong túi 1 đồng kim quan đưa cho lão đạo sĩ. Rồi nói:
“Đạo trưởng, không biết ngài có thể nói cho tiểu bối đôi nét về thân thế?”
Lão đạo sĩ cũng làm bộ, bấm tay tính nhẩm một hồi lâu. Bộ mặt nghiêm chỉnh phán:
“A…, nhà ngươi à! Nhà ngươi có mẹ có cha, mẹ ngươi đàn bà, cha ngươi đàn ông. Mà người sau này có người, một là lấy vợ không thì là thôi. Sinh con đẻ cái đầu lòng, không nam thì nữ, chẳng gái thì trai. Nhà ngươi có của ăn nên, bây giờ mới được khá gia như này…”
Hạo Dương nhăn mặt, ánh mắt tối sầm lại, tỏ vẻ không chút nào: “Ta mới chỉ nghe đến “lang băm” chứ chưa bao giờ nghe đến “đạo băm”, quả thực giống mấy câu bói của lão thầy bói thất đức mà. Phán mấy câu xàm xí, ăn không cũng nói nói được. Cũng may chỉ mất có 1 đồng kim quan, không tiếc lắm.”
Hắn hành lễ, lần này quyết định sẽ rời đi:
“Đạo trưởng, ngài thần thuật tinh thông, chỉ phán như thần, tiểu bối nể phục. Nhưng hôm nay ta nghe đến đó thôi, sau này có duyên sẽ xem lại của tiền bối. Xin cáo lui.”
Lão đạo sĩ hiểu ý ngay, đứng chặn trước mặt thiếu niên. Cười nói:
“Ấy ấy, bình tĩnh đã! Đạo gia đùa ngươi đấy! Để ta phán lại cho ngươi xem thử nhé?”
Hạo Dương vốn không muốn mất thời gian, với lại hắn cũng không tin lão đạo sĩ này cho lắm, ngay từ đầu đã là vậy. Nhưng vì nể mặt người này, hắn vẫn đứng lại lắng nghe.
Đạo sĩ bấm đốt tay, lẩm bẩm, lần này chân tay không khua khoắng nữa mà tỏ vẻ rất nghiêm túc. Nghiêm túc hay gì cũng được, hắn vốn đã không tin mấy cái này, chỉ mong lão đạo sĩ này không nói vớ vẩn quá nhiều.
Lão đạo sĩ tỏ vẻ mặt nghiêm sâu, trầm tư nói:
“Ngươi…, họ Trần, tên Dương, tên đệm Hạo, đầy đủ là Trần Hạo Dương. Lấy tên Trần Dương để hành sự…”
Hắn nghe vậy liền tái mặt, ngăn cản đạo sĩ này lại ngay:
“Đạo trưởng, ta tin ngài rồi! Ngài có thể chuyển chủ đề khác không? Nói những chuyện khác về thân thế ta cũng được, thí dụ ngày mai cũng được.”
Lão đạo sĩ nghe vậy tạo giá, bĩu môi nói:
“Ờ…, thế cũng được! Theo ý ngươi, để ta tính xem ngày mai thế nào nhé!”
Hạo Dương thở dài, có điều bây giờ hắn đã tin lão đầu này không lừa mình. Có lẽ, lão đạo sĩ này mang trong mình đại thần thông nào đó. Ở cái nơi mà tai mắt khắp mọi chốn thế này, thì để lão đầu này nói nhiều chẳng phải là đang tự lộ bài?
Lão đạo sĩ lại nói:
“Mai à…? Để xem nào… . Ưm… ! Mai ngươi sẽ gặp rất nhiều người đấy, người quen cũng có, người lần đầu gặp mặt cũng có, không thiếu ai hết. Chỉ là lão phu vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu rằng…”
Lúc ấy Văn Thánh cau mày, gió thoảng qua lời cảnh cáo:
“Thiên Mệnh, năm xưa cái tên này là lão sư ta đặt cho ngươi nhằm tránh kiếp. Sự của ta ngươi tốt nhất ngươi vẫn không nên nhúng tay vào.”
“Văn Thánh, ta hiểu ý ngài rồi.”
Văn Thánh gật đầu.
Lão đạo sĩ nói tiếp:
“... hành sự mọi chuyện vẫn nên cẩn thận, suy tính chuyện gì vẫn nên lưu tâm. Tính bản tâm tự quyết, vô sự hành sự, bất sự giáng.”
Hạo Dương vừa rồi còn rất mong chờ điều gì đó nhưng câu trả lời nhận được lại không theo ý hắn, nhưng hắn vẫn lưu tâm lời dạy.
Lão đạo sĩ vừa rồi còn rất hồ hởi chuyện gì đó, nhưng bây giờ lại trầm đi, vẻ mặt buông bỏ chán nản. Hắn muốn hỏi nhưng lão đầu này lại nói:
“Thế nhé, hôm nay lão phu chỉ nói đến đây thôi! Nhà nhiều việc nên đi trước nhé! Còn ngươi về nhà sớm đi, mai có nhiều việc lắm đấy! Thế nhé! Chào!”
Nói rồi lão ta đẩy sạp hàng chạy bay biến, như đang rất gấp gáp, vẻ mặt còn sợ sệt điều gì đó. Hắn đứng nhìn bóng lưng mà ngờ nghệch luôn, không khỏi tự hỏi:
“Hơ… . Lão đạo sĩ này thật kỳ quặc, mới đây thôi còn làm vẻ bày đặt, tạo giá. Thế mà bây giờ chạy bay biến ngay đi được, thật khó hiểu. Khoan đã…, có gì không đúng! Ngay trước lúc lão ta nói: “Hành sự mọi chuyện vẫn nên cẩn thận, suy tính chuyện gì vẫn nên lưu tâm. Tính bản tâm tự quyết, vô sự hành sự, bất sự giáng.”. Thì có khựng lại một quãng…, hay trong khi ấy có chuyện gì đó xảy ra nhỉ?... Thôi vậy, có nghĩ nữa nghĩ mãi cũng không ra được, mà nghĩ nhiều cũng chỉ tổ đau đầu. Haiz…, có lẽ nên đi đi về ngủ thật…thôi!”
Hạo Dương rảo bước đi về căn phòng kia mà vẻ mặt vẫn thoáng chút chán nản, hắn có nghĩ nhưng lười nghĩ, chán mà chỉ có thể ngắm nhìn. Dẫu sao lời của đại tiền bối vẫn nên lắng nghe…