Thiên Hạ Phương Nam

Chương 69: Đoàn khách



Tờ mờ sớm trước canh ba, Hạo Dương đã đứng chờ nơi cổng thành. Phong cách ăn mặc của hắn vẫn giống như hôm qua, chỉ là túi trữ vật đã cất vào vạt áo, trên hông treo đúng Vô sự bài của Văn Thánh cho.

Hắn cảm thấy kỳ lạ, Văn Thánh bảo đón đoàn khách đến nhưng lại không hề cho hắn thứ gì làm dấu nhận biết. Hắn muốn hỏi nhưng đành thôi, vì chắc có lẽ kiểu gì ông ấy cũng sẽ cho hắn một bất ngờ lớn. Chỉ là lớn hay điều khác thì hắn lại hoàn toàn không biết.

Thời giờ khi này vẫn chưa gọi là đông lắm, người dân ra đường vẫn khá thưa thớt. Còn cổng thành thậm chí chẳng thấy bóng dáng ai, nhìn qua nhìn lại, lại thấy câu nói “vắng như chùa Bà Đanh” rất đúng. Mặc dù hắn cũng không biết chùa Bà Đanh như nào, chỉ là dân gian lưu truyền câu nói.

Hắn đứnh dựa vào cổng thành, nhắm nghiền mắt ngầm nghĩ vớ vẩn chắc cũng đến một hồi rất lâu rồi. Lúc mở mắt ra cũng là lúc có người gọi với, thì ra là một ông lão.

“Thiếu niên, lão nông thấy cậu đứng ở cổng thành này suốt từ nãy đến giờ. Đợi ai sao? Mà đến nửa canh ba mới bắt đầu làm thủ tục cho khách đến kia mà..”

“Dạ vâng ạ! Cháu đang đợi một đoàn khách đến. Chắc là cũng sắp đến rồi!”

“À…, được rồi! Vậy cứ thư thả nhé! Lão nông đi làm đồng tiếp đây!”

Nói rồi ông lão bước ra khỏi cổng thành, hắn để ý mới thấy là trên tay ông lão đang cầm theo một cái quốc tây, đầu đội cái nón hơi rách. Ngoài thành Thăng Long ruộng đồng nhiều vựa, người dân ra đồng cũng không có gì sai. Dân ra đồng từ sớm mà nơi này lại vắng…, hắn nghĩ qua đó có lẽ là họ đã đi từ trước cả hắn.

Phía xa xa, một đoàn người bước đến.

Hạo Dương cười nhạt. Thầm nghĩ: “Có duyên thật đấy! Cứ lúc nào đang mong đang ngóng là xuất hiện ngay được! Không đúng…, phải nói là: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.”. Để ta xem có đúng như lời lão đạo sĩ hôm qua nói không, cái gì mà: “người quen có, người không quen cũng có,... ”. Thật sự là không biết ta quen những ai nhỉ?”

Đoàn người tiến đến gần, hắn nhìn lướt qua mà ánh mắt khẽ thay đổi. Sát tâm bỗng chốc nổi lên, trong đoàn người có tên chó má Hồ Quang Liêm.

Cũng may lần đó có Nguyệt Như, không thì hắn cũng chẳng thể lường trước được mà né đòn đâm lén ấy.

Lúc ban đầu, hắn cũng chẳng có sát tâm gì với tên này cả, thậm chí còn rất tán thưởng vì đầu óc biết suy tâm, hình dung hoàn cảnh. Nhưng sau lần đâm lén ấy, Hạo Dương thật sự rất ghét kẻ này, đúng thực là ghi thù trong lòng. Kẻ mà hắn thù nhất chính là hạng tiểu nhân rình rình đâm lén người khác. Chẳng qua là hắn quá bình thường, rất ít khi nghĩ đến và biểu hiện.

Hắn nghĩ thầm: “Nếu có cơ hội thì cho dù ngươi có là đại hoàng tử cũng khó thoát kiếp… !!!”

Hồ Quang Liêm cảm nhận được sát khí đằng đằng trên người Hạo Dương cũng rất cảnh giác, nhưng hắn vẫn nở nụ cười bình thản, không hề để tâm, coi đó là điều thản nhiên hết sức bình thường mà phe phẩy cái quạt lụa đen tỏ vẻ khí chất vương giả, với cái ngạo nghễ sâu mọt.

Hạo Dương thở dài, hắn nhìn kỹ lại. Quả nhiên trên hông của mấy người này đều có Vô sự bài giống với của hắn nhưng đề trên là chữ “thỉnh”. Hắn liền hiểu ra.

Lão đạo sĩ hôm qua nói rất đúng, hắn gặp lại rất nhiều người quen, thật sư là rất quen. Mạc Mộc Đăng con trai tể tướng Mạc Mộc Trung trong vương triều Đại Ngu. Lê Ý Nhu con gái của Lê Cát Hưng, sư thúc nghĩa, mà nàng ta cũng đi cùng cha mình. Và cả tên tiểu nhân kia.

Không chỉ có vậy, mà còn có thêm nhiều người khác đi cùng họ. Một nữ nhân mặt mày lạnh tanh, hai bên là kẻ hầu người hạ, tỏ vẻ cao quý, mặt nhếch mắt trợn như để kẻ nhìn vào thấy mà biết lui. Nhưng cách ăn vận của cô ta làm hắn nhớ đến Nguyệt Như. Nữ tử nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh, tỏ ra cao quý như phân định khoảng cách giữa trời và đất.

Còn một nam nhân nữa ngoài tầm hai mươi, vẻ mặt cương nghị, khí chất đầy mình. Ánh mắt thô ráp hệt như dáng dấp của hắn vật, cao lớn, lại thô. Trên vai trái còn lộ ra chuôi kiếm, chẳng cần đoán cũng biết hắn là Kiếm Tu.

Nhìn xuống dưới, một ông lão dẫn cháu gái của mình đi theo. Ông ta lưng đã gù, tuổi này có lẽ còn ngoài cả trung niên, hông treo mấy cái lông gà lông vịt, trên vai vác theo cái điếu cày bằng sắt mạ bạc. Trên tay là mấy viên đá quẹt, dường như ông ta không muốn lấy khí chất thân thể để tạo lửa.

Còn cô cháu gái nhỏ cũng kỳ lạ không kém gì, ánh mắt chẳng ngây thơ cho lắm, nhìn kỹ lại thấy ánh mắt giống với một thiếu nữ hơn. Cách ăn mặc lại rất đặc biệt, khi khắp người đúng một loại vải xanh lục sáng, đính thêm vài trang sức phụ kiện lấp lánh. Trên tai còn sỏ đôi khuyên lớn, cũng màu xanh lục. Hắn nhất thời không thể hiểu được vì sao đứa bé này lại ăn mặc như vậy, ngầm tự hỏi: “Cô bé này ăn mặc như này là có ẩn tình sâu xa gì chăng? Hay để che giấu điều gì đó?”.

Mà khuất sau còn có một đôi nam nữ nữa, mà hình như họ là “đạo lữ”, cũng may là không quấn quýt phát cẩu lương nên hắn nhìn qua cũng thuận mắt.

Đám người nhìn vào thiếu niên đứng chờ trước mắt, lướt xuống dưới hông lại thấy Vô sự bài cùng chữ khảm của Văn Thánh nên cũng hiểu, mà không hề có thái độ gì.

Lê Ý Nhu nàng ta từ xa đã thấy hắn, muốn lên tiếng nói chuyện nhưng cha nàng đã cản lại, truyền âm nhắc nhở:

“Ý Nhu, Hạo Dương hắn khi ở làng với ở nơi này thân phận khác nhau… . Con muốn sau nói chuyện được với hắn thì bây giờ phải đúng lễ, đúng nghĩa khi trước ta dặn. Hiểu chứ?”

Nàng ta nghe vậy mà vẻ mặt nói trầm đi trông thấy, rõ ràng rất muốn gặp, rất không hài lòng với lời cha nhắc nhở nhưng lại chỉ có thể nghe theo. Cư xử đúng lễ đúng nghĩa ở nơi này.

Vị tiểu thư mang theo cả núi kẻ hầu người hạ kia nhìn hắn thì nhăn mặt, nhếch miệng tỏ vẻ coi thường “xưz…”. Xong còn không thèm nhìn lại, trong đầu còn suy nghĩ:

“Gặp đại tiểu thư họ Trần chính gốc ta lại không ra mặt tiếp đón, lại để một tên vô danh tiểu tốt nào ra đây tiếp đón. Văn Thánh thì Văn Thánh! Uy danh lắm sao? Nếu có sưu bổn tiểu thư cho ông biết mặt!”

Văn Thánh mỉm cười.

Kẻ này không mở lời cũng sẽ có kẻ mở lời, nam nhân vác kiếm kia lên giọng, xem ra là người chính trực, ngay thẳng:

“Tại hạ họ Doãn, tên Nguyên, tên đệm Văn, tức gọi là Doãn Văn Nguyên, là kiếm tu vùng Trung Bộ miền động thiên. May mắn có được cơ duyên của Văn Thánh nên đến nơi đây thăm thú Văn Miếu Quốc Tử Giám. Từ ban nãy, đã thấy Vô sự bài trên hông của huynh trường, cũng dám chắc huynh là khách lễ của Văn Thánh mà lần này sẽ dẫn chúng ta đi thăm thú Văn Miếu. Dù nói là dám chắc nhưng vẫn phải hỏi lại, mong huynh trường xưng danh và giải đáp.”

Lời nói thẳng, không rụt rè, so với hạng tiểu nhân không đáng bàn đến thì hắn lại thích kiểu người như này hơn. Hạo Dưong muốn đáp lại thì đôi đạo lữ kia tiến đến, hành lễ:

“Huynh trường, tại hạ họ Đoàn, tên Tuấn, tên đệm Cảnh, tức gọi là Đoàn Cảnh Tuấn, còn vị bên cạnh là đạo lữ chưa thành trọn của ta, Âu Giang. Chúng ta đều là kiếm tu vùng Tây Bắc miền động thiên, riêng tại hạ đồng tu thêm luyện quyền, tức là Quyền Tu.”

Nữ tử bên cạnh cũng chắp tay hành lễ với hắn, Hạo Dương lầm bẩm vì từ ban nãy đã thấy cấn cấn: ““... đạo lữ chưa thành trọn?”. Là sao nhỉ, đạo lữ tức người bạn đời, lang quân, nương tử trong quá trình tu luyện. Còn chưa thành trọn nghĩa là sao nhỉ…?”.

Thấy Hạo Dương cứ trầm ngâm suy nghĩ như vậy, Cảnh Tuấn hắn cười giải thích:

“Huynh trường, không phải là đang thắc mắc nghĩa của ngữ đoạn “đạo lữ chưa thành trọn” đấy chứ?... . Chúng ta đúng là đạo lữ cùng đi trên con đường với nhau, nhưng lại chưa hề song tu. Thế nên chúng ta mới hay xưng danh nghĩa như thế!”

“À…”. Hạo Dương hiểu ra.

Vị tiểu thư bên cạnh không hành lễ, cũng chẳng thèm nhìn hắn, giọng nói tỏ vẻ bề cao hơn bói:

“Bổn tiểu thư họ Trần, tên Linh, tên đệm Ngọc Nguyệt, tức gọi là Trần Ngọc Nguyệt Linh. Cũng ở nơi này, thuộc vào hàng Trần tộc chính gốc chốn Nam Trực phủ, Nam Định địa trấn. Hôm nay rất hân hạnh được gặp huynh trường…, đấy!!!”

Hạo Dương nhăn mặt, nửa trên u tối. Hắn rất ghét nghe kiểu giọng nói như này, từ ban nãy đã thấy khó chịu mà bây giờ lại càng khó chịu hơn. Tay hắn chẳng biết từ bao giờ mà đã siết chặt lại…

Hắn thở dài nghĩ lại, cũng lại thấy tên quen quen. Thầm nghĩ: ““ Trần Ngọc Nguyệt Linh…?”, “Trần Ngọc Nguyệt Như…?”. Cùng là ở Nam Định…, xem ra đích thị có liên quan đến nhau. Chỉ là tính cách tỏ vẻ tiểu thư cao sang này thật ghê tởm.”.

Ông lão cùng cô cháu gái tiến đến hành lễ:

“Tiểu hữu, lão phu không đi cùng đoàn người này mà chỉ đến đây xem bói thôi. Trên đường đi may mắn gặp được mấy kẻ thiện lương, cũng nhờ họ trông cháu gái giúp ta nên cũng bớt nhọc. Nay đã đến cũng xin tách ra.”

Hạo Dương nhìn lướt qua, quả nhiên ông lão này cùng cô cháu gái không hề có Vô sự bài. Thấy vậy lần đầu tiên hắn nhiệt tình đáp:

“Thế mời cụ cứ đi ạ!”

Nói rồi ông lão quay cảm tạ với đoàn người.

Còn cô cháu gái chạy đến trước mặt hắn, kéo áo, ánh mắt rất hồn nhiên, khác hắn ban nãy nói:

“Ca ca, huynh đẹp trai quá! Ta có một vị tỷ tỷ không biết huynh có muốn gặp không?

Hắn ngỡ ngàng một lát, đăm đăm ánh mắt nhìn cô bé. Ông lão ngại ngần, kéo cô bé rời đi, lúc rời đi không quên xin lỗi:

“Tiểu hữu, cháu gái ta đùa cậu đấy! Đừng bận tâm nhé! Không có gì đâu!”

Nếu ông ta không nói thì dù là gì hắn cũng không để tâm, nhưng thực vừa rồi lại đôi phút dao động.

Mạc Mộc Đăng tiến đến, rất giữ nghĩa, xong lại giới thiệu như lần đầu mới gặp.

Cả cha con họ Lê kia nữa, cùng cả tên Hồ Quang Liêm cũng vậy.

Hắn hiểu ý họ cũng rất đồng sức. Bây giờ nới hành lễ đáp lại:

“Tại hạ là chân quét dọn trong Văn Miếu, may mắn hôm nay được dẫn các vị đi thăm thú một phen. Cũng xin xưng danh luôn, tại hạ họ Trần, tên Dương, không có tên đệm, tức là Trần Dương.”

Vị tiểu thư kia nhìn hắn lại càng khinh bỉ hơn: “Chỉ là một tên quét rác quèn còn dám đi tiếp đón bổn tiểu thư, Văn Thánh ông cũng nể mặt Trần tộc quá nhỉ? Hừ…!!! Kinh tởm!!!”

Hắn đã bắt gặp ánh mắt bèn nhìn lại bằng ánh mắt khinh bỉ khác, vì như thế mới khiến kẻ đó cảm thấy bị xúc phạm hơn.

Quả nhiên vị tiểu thư kia đã nổi đoá nhưng vẫn cố kìm nén.

Hạo Dương nói với tât cả:

“Các vị, chúng ta khởi hành thôi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com