Thiên Hạ Phương Nam

Chương 70: Đoàn khách (2)



Hạo Dương dẫn đoàn người đi qua từ ngoại thành, nội thành rồi đến vùng trung tâm. Chỉ có điều là hôm nay nơi này có đôi chút khác lạ, từ nơi tọa lạc của Văn Miếu lại dựng đứng lên trời một cột sáng xanh lam mờ. Hắn phải dụi mắt mấy lần mới dám khẳng định đấy là thật.

Có người hỏi về nơi mà họ nhìn thấy, nhưng hắn chẳng buồn đáp lấy một câu. Cũng phải thôi, vì đó đâu phải là nghĩa vụ của bản thân hắn, mà hắn cũng chẳng phải tốn lời mà giải thích tường tận về sự này.

Tiểu thư cao ngạo nhìn rất giống Nguyệt Như kia nhìn hắn rất ác cảm, mà cũng chẳng hiểu vì mô tê gì mà lại có ác cảm với thiếu niên chỉ đường kia. Có lẽ vì trước đó ở nhà cãi nhau với cha hay ai đó mà nên vậy, chưa kể nữ nhân này còn dám mắng cả Văn Thánh kia mà.

Văn Thánh đại thần thông chưa đến mức đọc thấu tâm can người khác, nhưng nếu có ác cảm với mình thì ông có thể cảm nhận được. Chỉ là không nói ra thôi, điềm đạm hay lãnh đạm đều thế cả. Với ông chỉ có yên bình mới là tất cả.

Đôi nam thanh nữ tú kia ban nãy hỏi thiếu niên chỉ đường nhưng không hề được đáp lại, giống vẻ hắn không xem trọng lời nói của họ. Hai người cũng thấy khó chịu, khó chịu lắm chứ, đặc biệt là nữ tử kia giật mắt liên tục. Cũng may nam nhân kia là kẻ sáng suốt, y hiểu ánh mắt thiếu niên kia u tối đến vậy không phải vô nghĩa. Mà là hắn thực sự đáng sợ, hoặc là kẻ này kiệm lời, hoặc là người không thể đắc tội nổi.

Mạc Mộc Đăng hiểu tính Hạo Dương, hắn từ sau lần ngộ cảnh đó thì thầm biết ơn hắn, chính xác là sau khi thấy hắn ở đây đã biến chuyển thành việc soi gương. Mà soi gương ở đây giống như việc các cụ luôn nói là “noi gương kẻ khác”, hắn gật gù thầm hiểu ra ý nghĩ mơ hồ nào đó. Cái cảm giác thoát ly mới chính là cảm giác mà y theo đuổi.

Lê Ý Nhu, nàng ta thực rất muốn nói chuyện với hắn, bởi vì dù sao từ bé nàng cũng lớn lên cùng hắn. Trong thâm tâm luôn coi hắn là người huynh trưởng thân thiết, nàng luôn tự trách một điều rằng khi hắn cần người bên cạnh nhất thì không có. Đến khi nàng cảm giác được hắn đã không còn giống với trước kia, nhận ra rằng hắn đôi khi đã không còn coi mình là tiểu muội muội khi trước nữa.

Còn về Lê Cát Hưng, ông từ lâu cũng đã không mấy vẻ quan tâm đến thằng nhóc Hạo Dương này. Nhưng vì lời hứa khi trước nên vẫn lặng lẽ theo dõi hắn từ phía sau. Chỉ là ông dám ra tay, chính xác hơn là không dám động tay. Vì nếu không có gì đảm bảo, thì kết nhân quả với một kẻ đã vỡ nát Bản Phận Mệnh cũng có thể coi là đang đánh cược mạng sống. Nên ông dù muốn hạn chế mà cũng chẳng thể, hạn chế vẫn là cách ưu tiên.

Nam nhân vác kiếm sau lưng đi ngạo nghễ bên cạnh thiếu niên, vẻ mặt cương nghị, tay khoang trước ngực, bờ ngực rộng, ánh mắt thẳng toát lên cái khí chất của một nam nhân “đầu đội trời chân đạp đất”. Y cũng có những suy nghĩ của riêng mình về thiếu niên bên cạnh, chỉ là thoáng qua ngay chốc vì bản tính không mấy bận tâm thị phi. Càng sẽ không nhìn bề ngoài mà đánh giá giống kiểu “nhìn hình mà bắt hình dong”. Hắn ngay thẳng bởi bản tính trung trực, mà trong quyền hải cũng mang một chữ mệnh lộ “trung”. “Trung” trong trung trực, trong trung thành, trong trung ái,... , dù nghĩa nào cũng đều ngay hết thảy.

Đi xa vậy mà người dân trong thành không thể nào không chú ý, thậm chí nhiều lão bà còn bĩu môi, chu mỏ, gảy mắt để nhìn cho rõ. Rõ rồi thì làm gì? Thì về đi làm bà tám, tám chuyện với bôn ba thiên hạ, đúng chất kiểu “buôn dưa lê, bán dưa chuột”, ngàn đời vẫn vậy.

Đặc biệt là mấy người kỳ lạ, họ lại càng chú ý đến hơn. Cả lão Thiên Mệnh hôm qua xem bói cho hắn nữa, đang an yên thì thấy đoàn người, rồi cứ thế mời chào:

“ Xem quẻ đây! Xem bói đây! Cái gì cũng xem đây! Sạp quán Thiên Mệnh ta cái gì cũng bói. Thông thiên hiểu tường địa, chỉ toán reo quẻ hơn thần, nói chung gì cũng xem được. Nhân duyên, tình ái, tu lộ,... , đủ cả đây! Chén trà thanh đạm, nén hương thoảng bay, lão có thể thấu rõ quá khứ, hiện tại, tương lai của ngươi như nhìn vào gương sáng! Ai gieo quẻ mở hàng không?! Mở hàng đê! ”

Cả đoàn người nhìn vào lão ta, ai cũng có suy nghĩ khó đoán của riêng mình. Chỉ có vị tiểu thư kiêu kỳ kia là buông lời cay nghiệt, mà lời này hôm qua rất giống suy nghĩ của hắn:

“Trần đời mới thấy lang băm, ai ngờ đến đây lại thấy cả thầy băm nữa! Lão già mặt chuột, mỏ dơi, nhìn không khác gì mấy tên sở khanh lừa đảo. Sống già rồi thì tích đức đi, không nghiệp cho con cháu đấy!”

Lão đạo sĩ tuy tu vi thâm sâu, khó lường, nhưng lúc nào cũng tỏ ra hơi đần đần, bây giờ lại còn đi đôi co với một đứa tiểu bối, mà kẻ đời hay gọi là chấp nhặt. Ông làm bộ mặt khó chịu:

“Tiểu cô nương a! Đạo gia ta thừa nhận mình không ưa nhìn, tướng mạo cũng xấu nữa! Nhưng…, nó chứng minh cho thực lực của ta à? Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe! Ngược lại là ngươi, còn trẻ mới hơn hai mươi tuổi đầu, nhan sắc hơn người chút tẹo mà cái mỏ hỗn thật sự! Cái mỏ ngươi không khác gì mấy cái bà già độc mồm độc miệng cả, xem lại thâm tâm đi! Không khéo nghiệp quật trước cả đạo gia ta đấy!”

Màn đáp lễ này thực sự khiến cho cả đoàn người phải bật cười, Hạo Dương cũng không giấu nổi nụ cười nữa, chỉ là chưa thành tiếng thôi. Mà người dân đi xung quanh cũng vậy thôi, mỗi tội họ cười thành tiếng.

Còn lão đạo sĩ thì hả lắm, mà cũng chả phải. Vì ông cũng đâu có giận gì nữ tử này, chỉ là hồi trước mỏ cũng hỗn nên đáp trả lại cũng đâu có sai gì.

Còn vị tiểu thư kiêu kỳ kia thì tức lắm, hận lắm, tức giận hận đến tía tai đỏ mặt. Tức đến phát khùng, mà khi tức thì kiểu gì cũng động sát tâm. Chỉ là không biết sẽ nữ tử này sẽ làm gì.

Hắn nhìn người này mà so với Nguyệt Như, tự nhận thấy rằng thật sự họ chẳng giống nhau điều gì. Từ cách ăn nói, ánh nhìn, cử chỉ, điệu bộ đều kém ca. Chính hắn cũng phải ngầm tán thưởng: “Có lẽ họ chẳng phải tỷ muội ruột gì…, khác biệt như thế kia mà!”

Nguyệt Linh sửng cồ lên như một giống loài nào đó, như này lại càng chứng tỏ nữ nhân này chưa hiểu sự đời. May là tỳ nữ bên cạnh đã cản lại, nói thầm gì đó mà chỉ họ mới có thể nghe thấy.



“Tiểu thư, người đã tức giận từ lúc khởi hành đến đây! Nếu người không thể kìm nén cái tôi lại thì e là sẽ mất cơ hội vào tay Nguyệt Như tiểu thư đấy! Mà lão đầu này trông tầm thường nhưng thực ngay cả tỳ nữ cũng không dám động đến.”

Vị tiểu thư nghe tỳ nữ bên cạnh nhắc đến cái tên mà nàng canh cánh trong lòng, mà đích xác là ganh ghét trong lòng thì trừng mắt lên nhìn về tỳ nữ. Ánh mắt đỏ sọc như đuốc cháy, nàng ta tiết chế lại cảm xúc, giật mạnh ly nước bên cạnh mà uống ừng ực. Uống như uống cơn giận vào bên trong. Tỳ nữ bên cạnh thở dài, nàng thấy cũng may tiểu thư nhà mình chứ phát tiết, chứ không là mất hết thể diện rồi.

Nguyệt Linh rậm rật quay phắt người đánh mặt đi hướng khác, tiếng “hứ!” lớn đến mức đủ để người nhìn vào hiểu rằng bản tính kiêu kỳ lớn đến mức nào.

Tỳ nữ kia quay ra nói đôi lời với lão đạo sĩ một hồi, chỉ thấy lão ta gật đầu rồi lại gật đầu như tỏ vẻ đã đồng ý. Đến khi tỳ nữ này quay đi rồi mới ông ta mới gân cổ nói:

“Các bậc tiền nhân bảo rồi! Giận quá thì mất khôn, ngu thì chết mà đanh đá thì không ai chơi!”

Rồi cứ thế lão đầu này cười ồ lên.

Mọi người khi ấy hiểu câu nói này ám chỉ ai, không giấu nổi nữa mà cùng lão ta cười phá. Hắn cố nén lại nhưng chỉ tiếc là phát ra tiếng mất rồi, nên đành thôi mà hoà theo đám đông.

Vị tiểu thư kiêu kỳ kia tay chống eo, mặt tức giận, tay còn lại chỉ chỉ:

“Có gì đáng cười chứ? Bộ thấy vui lắm hả? Sao các ngươi hóng chuyện nhiều thế?”

Các cụ đã bảo: “Cóc chết vạ miệng”, “một điều nhịn chín điều lành”. Mà trong tình huống này càng cười lại càng bị phản đòn, lão đạo sĩ đáp trả lại ngay:

“Tiểu cô nương, vui thật mà! Mà vừa rồi lão phu chỉ hô lên vài câu vớ vẩn làm hài thôi! Sao cô phải tức thế? Bộ lão phu nói trúng tim đen hay gì? Hay mà từ mấy đứa trẻ hay dùng là gì ấy nhỉ… ? Nhột! Đúng rồi! Nhột! Bộ cô bị nhột à?”

Rồi lão đầu này đẩy sạp hàng mà cười phá lên, mọi người xung quanh lại được thêm một phen vui vẻ.

Nguyệt Linh nghĩ thầm:

“Bổn tiểu thư thanh danh cao quý, không một kẻ nào dám bất kính! Vậy mà ở đây lại bị một lão già gần đất xa trời cười nhạo… . Thật là nhục nhã mà! Hừ…”

Sát khí từ ánh mắt của Nguyệt Linh tuôn trào mãnh liệt, dường như đã muốn dùng kiếm để nói chuyện.

Người dân khi ấy tắt ngay nụ cười, di tản ngay.

Tỳ nữ kia sợ hãi, vì không kịp can ngăn tiểu thư nhà mình.

Thiên Mệnh lão ta đã gặp quá nhiều trường hợp thế này rồi, càng như này càng cần phải chỉnh đốn thật tốt.

Ánh mắt lão ta liếc qua người Nguyệt Linh, thoáng chốc kéo thần hồn nàng đến một không gian vô định. Nơi này chỉ có ba màu, màu đen của mực bút, màu trắng của giấy bản, màu đỏ của sát khí khắc họa tràn ngập.

Sát khí ấy toát ra từ người Nguyệt Linh, lan như dòng nước, hoá thành hình người túm lấy nàng ta cung tiếng gào rú đáng sợ: “Giết đi!!!! Giết ta đi !!! Giết ta đi!!!”. Xung quanh nàng là hàng vạn bóng người, vạn bóng người là hàng vạn tiếng nói vang vọng đến. Hàng vạn người đổ dồn về túm lấy, nuốt trọn nữ tử này.

Sự sợ hãi đã lan đến tột độ hoá thành màu mực mới, màu tím đen tạo nghiệp. Lại hoá thành hàng vạn bóng người, cùng hàng vạn tiếng nói: “Sợ lắm đúng không?! Sợ lắm đúng không? Ta cũng sợ lắm chứ…”.

Nguyệt Linh sợ hãi đến tột cùng, chân tường của sợ hãi. Hàng vạn bóng người cố dìm nàng ta xuống nước, dù phản kháng mãnh liệt đến đâu thì sức kéo lại lớn hơn đến đấy. Từng bàn tay cũng tiếng gào rú kinh người lan khắp, cuối cùng chỉ còn mỗi ánh mắt cố với lấy tia sáng cuối cùng.

Nàng ta cầu xin:

“Tiền bối, tiểu nữ biết sai rồi…, tiểu nữ đã biết sai rồi! Ta thề từ bây giờ sẽ không dám tái phạm! Cầu xin ngài!!! Cầu xin ngài đó!!!”

Mực chảy xuống như nước rồi biến mất, nàng ta như bong bóng mà chồi lên khỏi mặt nước. Trước mắt là hình bóng khổng lồ của Thiên Mệnh lão cùng với đó là ánh mắt nghiêm nghị, cảnh cáo. Lão ta cất giọng đầy uy áp:

“Tốt nhất ngươi nên nhớ câu vừa rồi!”

Vùng không gian biến mất.

Nguyệt Linh bừng tỉnh liền ngã khụy xuống, vẻ mặt vẫn đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt mơ hồ nhìn mọi thứ vô thực. Mà tất cả mọi thứ như thoáng qua…

Lão đạo sĩ lại đẩy sạp hàng đi, vẻ mặt thong thả huýt sáo vui vẻ.

Hắn nhìn nữ tử kia cũng đoán là vừa trải qua điều gì đó cực kỳ sợ hãi, nhưng mặc kệ. Phải nói đúng hơn suy nghĩ của hắn biểu thị qua mấy câu: “vì bạn xứng đáng”.

Nụ cười trên tất cả đã tắt.

Hắn nói:

“Các vị, chúng ta đi tiếp nào! Mất thời gian quá đấy!”

Rồi hắn bước đi đầu tiên theo sau là mấy kẻ.

Tỳ nữ kia đỡ tiểu thư mình dậy, hỏi han ân cần, lại an ủi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com