Thiên Hạ Phương Nam

Chương 72: Quy tụ nơi bàn trà (2)



Uống trà cũng đã xong.

Văn Thánh mỉm cười:

“Các ngươi biết ta là Văn Thánh, mà ta có biết các ngươi là ai đâu! Gặp nhau phải có lời chào, hỏi han mấy chuyện cũng cần danh xưng! Thôi ta cũng chẳng hỏi nhiều, kẻ nào người nấy tự mình xưng danh!”

Hạo Dương mỉm cười, tuy chỉ là lời nói thường thôi mà đã thơ văn, nhịp điệu nhuần nhuyễn, làm hắn không khỏi cảm thán mà nhớ lại lời của Lục Thư Minh. Lẩm bẩm: “Cái gì mà “Văn Thánh Nhất Văn Tự Văn Cầu Ái”, cũng có đôi phần giống đấy chứ… . Nhưng sao ông ta lại hỏi như vậy?... Đó không phải là khách quý mà ông ta mời đến sao?”.

Họ lần lượt xưng danh…

“Tiểu bối họ Doãn, tên Nguyên, tên đệm Văn, tức gọi là Doãn Văn Nguyên, là kiếm tu vùng Trung Bộ miền động thiên. May mắn có được cơ duyên của Văn Thánh nên đến đây thăm thú Văn Miếu Quốc Tử Giám.”

Văn Thánh lẩm bẩm:

““Doãn Văn Nguyên… ?”, ngươi con nhà quan à?”

Văn Nguyên đáp lại:

“Văn Thánh, tiểu bối không có gia thế khủng hay con quan gì cả.”

Văn Thành chống cằm nở nụ cười rọi:

“À…, là thế? Hahaha…! Tên của ngươi rất đặc biệt đấy! “Doãn” chỉ ý là con quan; “Văn” trong “văn lễ”, “văn nghĩa” ngầm chỉ là kẻ có học thức, tinh thông kiến thức; “Nguyên” trong nguyên thủy, thầm chỉ bản tâm của ngươi. Tên cuối thì ta không dám phán nhiều, nhưng tổng quan lại cũng rất đẹp đấy. Rất có tương lai, rất sáng lạn.”

Văn Nguyên vốn là kẻ thẳng thắn, hắn cũng sẽ không vì thế mà lấy làm điều vui. Nhưng vẫn hành lễ cảm tạ:

“Tiểu bối cảm tạ Văn Thánh đã khen ngợi!”



Đôi đạo lữ tiến đến:

“Tiền bối, tiểu bối họ Đoàn, tên Tuấn, tên đệm Cảnh, tức gọi là Đoàn Cảnh Tuấn, còn vị bên cạnh ta là đạo lữ chưa thành trọn của, Âu Giang. Chúng ta đều là kiếm tu vùng Tây Bắc miền động thiên, riêng tại hạ đồng tu thêm luyện quyền, tức là Quyền Tu. Xin ra mắt tiểu bối.”

Văn Thánh nheo mắt ngẫm nghĩ: ““... đạo lữ chưa thành trọn… ?”, thú vị. Nữ tử này theo lẽ đúng phép để cho nam nhân của mình lên tiếng đại diện, còn bản thân lại lẽo đẽo theo sau nhưng vẫn rất thành tỏ. Thật quen thuộc, đạo Nho ngày xưa… . Hơn nữa…, nữ tử này họ “Âu”, xem ra thân thế cũng không phải hạng tầm thường, đây cũng là duyên phận ư… ?.”

Cảnh Tuấn thấy vị tiền bối ngồi trước mặt cứ nhìn họ đăm đăm mà trầm ngâm cũng không khỏi thấy lạ, hắn hỏi hỏi lại:

“Văn Thánh, ngài có gì muốn dặn dò?”

Văn Thánh sực tỉnh, xua tay:

“Không có, không có! Được rồi, được rồi!”



Vị tiểu thư kia mở lời, rất thản nhiên, rất bình tâm, không đặt việc lễ nghĩa lên hàng đầu. Nữ nhân này coi Văn Thánh như một người lạ phải xưng danh, mà cũng bởi bản chất hẹp hòi có sẵn:

“Tiểu nữ tử họ Trần, tên Linh, tên đệm Ngọc Nguyệt, tức gọi là Trần Ngọc Nguyệt Linh. Cũng ở miền động thiên này, thuộc hàng Trần tộc chính gốc chốn Nam Trực phủ, Nam Định địa trấn. Hôm nay rất hân hạnh được gặp ngài, Văn Thánh!!!”

Đổi lại, Văn Thánh chẳng mảy may cho lắm, vì ông không mấy bận tâm, kẻ có lòng cũng được, không có lòng cũng chẳng sao, mà có thì phải hơn những kẻ không có, có thì cũng tốt hơn. Ông cười nhẹ nhàng gật đầu, tâm trí thanh thản, nhìn nữ tử này.

Văn Thánh nâng chén trà nhấp vài ngụm, chỉ tay vào ngực Hồ Quang Liêm nói:

“Ngươi…, lại đây!”

Hồ Quang Liêm thấy thế bèn thầm lặng tiến đến, cúi đầu hành kính:

“Tiền bối, hậu bối họ Hồ, bất danh xưng, gọi tổng Hồ Quang Liêm. Là đại hoàng tử trong vương triều Đại Ngu, nay có cơ duyên được đến nơi này bái kiến. Hân hạnh ra mắt Văn Thánh!”

Văn Thánh đặt chén trà xuống, tay sờ sờ lên mấy cọng râu lởm chởm trên cằm. Tuy thế nhưng vẫn rất vui vẻ nói:

“Ra là vậy! Xem ra lần này để đến đây ngươi quả rất tốn công đấy nhỉ?”

“Ngài nói gì ạ?”. Hồ Quang Liêm khó hiểu.

“Không…, không có gì hết! Ta từ khi nãy đã thấy quanh ngươi gờn gợn lơ lửng khí chất vương giả. Quả nhiên ngươi mang trong mình dòng máu vương giả.”

Hồ Quang Liêm tuy hiểu câu đầu của Văn Thánh nhưng lại tỏ ra không hiểu, cũng chỉ vì hắn muốn nghe câu sau này. Nói đến đây rồi cũng lui lại.

Lê Cát Hưng cùng nhi tử bước đến hành lễ:

“Tiền bối, tại hạ tuy không phận sự đến nơi này nhưng cũng coi một phần là hộ giá tiểu nữ nhi nhà nhà mình. Mong tiền bối thông cảm!”

Văn Thánh rất dễ tính, đáp lại:

“Được rồi, ta hiểu, ta hiểu! Cha mẹ nào lại không lo cho con gái chứ! Tiểu nữ tử, lại đây giới thiệu ta nghe nào. Rất giống mẹ mình, ngươi rất đẹp, chỉ tiếc thiếu phận duyên.”

Lê Ý Nhu là nữ nhân năng động, riêng chuyện tình duyên lại tỏ ra rất hiếu kỳ. Nàng ta tiến đến, hành lễ:

“Tiểu nữ họ Lê, tên Nhu, tên đệm Ý, gọi đầy đủ là Lê Ý Nhu. Tiểu nữ sinh sư chốn Trung du Bắc Bộ miền động thiên, là một Kiếm Tu. Hân hạnh gặp mặt tiền bối… . Xin tiền bối hãy giải thích cho tiểu nữ tử ngữ đoạn: “... thiếu phận duyên.”.”

Văn Thánh cười khen ngợi:

“Hahaha… ! Tên của tiểu nữ tử ngươi rất hay đấy! Muốn hiểu tường tận về ngữ nghĩa chắc vẫn nên hỏi cha ngươi, dù sao cũng là người có danh xưng kia mà. Có điều tiểu nữ ngươi hỏi ta cũng không sai, duyên phận sau này ai mà chẳng muốn biết. Nhưng mà…, đã là duyên phận mai sau thì vẫn nên hạn chế nhắc đến, thứ cho ta chẳng thể nói được.”

Lê Ý Nhu thấy thế, vẻ mặt buồn đi trông thấy. Nhưng nàng vẫn hành lễ:

“Đa tạ Văn Thánh đã chỉ bảo, tiểu nữ nhớ lời người nói rồi ạ.”

Mạc Mộc Đăng tiến đến sau khi hai cha con nọ lui xuống, hắn cúi đầu bái kiến:

“Tiểu bối họ Mạc, tên Đăng, tên đệm Trung, tức gọi đầy đủ là Mạc Mộc Trung. Tiểu bối là con trai cả của tể tướng Mạc Mộc Trung trong vương triều Đại Ngu. Cơ duyên may mắn được đến nơi này thăm thú, học hỏi Văn Miếu Quốc Tử Giám.”

Văn Thánh tay sờ mấy cọng râu lởm chởm, giọng nói thăng trầm, ngụ ý đầy sâu xa:

““Cơ duyên” cũng được, không có cũng chẳng sao. Bất quá, thì cứ việc tìm nhiều kẻ thay thế, há chẳng phải trăm lợi, bất vô hại hay sao?”

Hạo Dương nhíu mày, hắn biết đây là câu nói sâu xa ẩn ý, nhưng lại không thể hiểu rõ nghĩa ý trong câu này. Hắn nhất thời tự hỏi, tự lặng ngẫm, ánh mắt hoài nghi mờ hồ khó diễn tả. Cứ đăm đăm nhìn về khoảng trống vô định.

Mộc Đăng cũng chẳng hiểu câu nói này đâu, vì hắn biết lời Văn Thánh nói ra đều sẽ can dự sâu xa hoặc là mật thiết với hắn. Cũng chỉ đành lưu sâu vào tâm trí, để rồi sau này lặng ngẫm, lặng nghĩ.

Hắn cúi đầu:

“Cảm tạ Văn Thánh đã chỉ bảo, tiểu bối nhớ rõ rồi.”

Văn Thánh gật đầu với thiếu niên trước mặt, còn hắn lại từ từ lùi về phía sau.

Văn Thánh nhấp ngụm trà nhẹ rồi nói tiếp:

“Các ngươi nói là có cơ duyên của ta nên mới đến nơi này, chắc cũng trải qua nhiều khắc khổ rồi. Thế nên đã đến đây thì Văn Thánh ta cũng đâu thể không bù đắp được, đúng không? Trong nửa nén nhang nữa, khí linh trong chén trà các ngươi vừa uống sẽ bộc phát. Số khí linh đó tuy không nhiều nhưng có lẽ cũng đủ để các ngươi nâng cao hơn thực lực. Đó là cơ duyên đầu tiên của bản Văn Thánh ta. Còn bài thi kiểm khách thì cứ như lẽ thường, một tháng nữa các ngươi đến đây mang theo Vô sự bài là được. Còn nữa…, để tiện thì các ngươi cứ ngồi đây cảm ngộ khí linh trong cơ thể đi.”

Họ đồng loạt cúi đầu:

“Đa tạ, Văn Thánh đã ban cho chúng tiểu bối cơ duyên.”

Duy chỉ nữ tử họ Trần kia thì không như thế, vẫn rất bình thản, nhần nhà như không hề có chuyện gì. Văn Thánh cũng rất thoải mái, ông nhắc nhở:

“Trần tiểu thư, ban nãy cô đã uống hai chén trà nên nồng độ khí linh trong vị dạ( dạ dày) sẽ rất cao đấy! Hơn nữa, trước khi đến đây tâm cảnh còn bị tổn thương bởi “sát” và “cụ”, lại còn do chính mình tạo ra. Ta tuy không hơn ai, nhưng vẫn nhắc nhở nữ tử nhà ngươi nên sớm căn chỉnh lại kinh mạch và đạo tâm. Nếu không khó lòng nâng cao thực lực, nghiêm trọng hơn tu vi còn bị giảm sút.”

Nguyệt Như nghe thế thì tái mặt, bàn tay vô thức sờ lên ấn đường mà nhớ lại ban nãy. Nàng kinh hãi nhận ra lời của Văn Thánh nói là sự thực. Bây giờ lại không biết phải xử trí ra sao, cuối cùng lại cụp đuôi hạ cái tôi của mình xuống. Cảm tạ có lễ nghĩa:

“Tiểu nữ tử, cảm tạ Văn Thánh đã nhắc nhở.”

Nói rồi nàng ta ngồi xuống ngay, nhưng trước đó vẫn để cho tỳ nữ trải thảm ngay ngắn rồi mới vào trạng thái thiền định.

Mấy người còn lại cũng không mất thì giờ đến vậy…

Văn Thánh liếc nhìn thiếu niên sau lưng ông, nói:

“Trần Dương, lát nữa làm phiền ngươi dẫn họ ra về. Sau đó, ngươi muốn ở lại trong này ngoài kia thì tùy…”

Hắn cúi đầu:

“Vâng!”

Hạo Dương đứng đó lặng nhìn mà suy ngẫm về lời nói của Văn Thánh khi nãy, tự nhủ: “ Là sao chứ? Đột nhiên nữ nhân kiêu kỳ này mà lại có thể lễ phép đến vậy? Có lẽ cũng bởi lời nói của Văn Thánh trước đó…, mà chuyện trước đó Văn Thánh nhắc đến trong câu nói là gì nhỉ? Ngữ đoạn “tâm cảnh còn bị tổn thương bởi “sát” và “cụ” nghĩa là gì nhỉ? “Sát” trong sát nghiệp, hay trong nhân thế đây? Còn “cụ” là sợ hãi…, mà tâm cảnh bị tổn thương tức là đánh vào tâm trí ý cảnh. Lẽ nào trong ánh mắt thoáng qua của Thiên Mệnh lão già đó đánh vào ý cảnh? Nhưng…, cho dù là gì thì cũng thật nguy hiểm. Sau này ta nhất định phải đề phòng lão ta mới được!”.

Hắn đánh mắt nhìn về phía đám người, đang ngồi thiền định trên mặt sân. Chỉ có Lê gia chủ là vẫn ngồi đó, vốn hắn cũng chẳng muốn lên tiếng nhưng ông ta lại hỏi một câu:

“Trần Hạo Dương, ngày ngươi rời khỏi làng Thổ Hà ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Hỏi ra mới biết ngươi đi đến Nam Bộ miền động thiên, nhưng thực vậy cũng chẳng thể ở nơi này mới phải chứ?”

Hắn cũng chẳng biết giải thích ra sao, nên thay vì đáp lễ thì hắn lại đối ngược ông ta:

“Cát Hưng tiền bối, khi ở làng hiếm lúc xuất hiện bên ngoài chứ đừng nói đến ngao du. Thiếu niên như ta thấy vậy mà cũng cảm thấy thật khó hiểu…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com