Thiên Hạ Phương Nam

Chương 73



Lê Cát Hưng mỉm cười với thiếu niên trước mặt mà thầm ngẫm nghĩ, nếu để so về đúng thân phận tại gia thì hắn còn phải gọi ông một tiếng sư thúc. Sư thúc thường thôi, chứ họ cũng chẳng phải máu mủ hay gì. Tóm gọn là sư huynh, sư muội kết nghĩa.

Ông cười nói:

“Thế mới hay chứ! Ở làng ta đâu vốn hay ra ngoài nhưng lần này lại có nhã hứng, thế mới hay chứ! Ngươi…, thấy lạ lắm à?”

Hạo Dương, ngồi xuống ghế đá. Thường tình, để mà nói thì hắn cũng chẳng bận tâm lắm đâu. Từ lúc ra khỏi làng Thổ Hà đến giờ mới hay nói nhiều, không phải nhiều lắm nhưng cũng đủ gọi là nhiều hơn so với khi ở làng. Nếu chẳng phải vậy, thì con mẹ lão bà Phốc cũng không gọi hắn là “cái thằng lầm lũi” mà đi rêu rao khắp làng.

Hắn đáp lại:

“Lê gia chủ, ta chỉ là có đôi chút hiếu kỳ nên mới hỏi vậy thôi. Nếu thực sự không có chuyện gì thì hỏi cũng chẳng để làm chi, cất vô tâm trí chỉ thêm mệt mỏi.”

Lê gia chủ cũng bình thản gật đầu, sau lại chẳng nói gì với thiếu niên trước mặt mình nữa cả.

Hạo Dương không biết phải đợi những người này đến bao giờ, hắn bèn bỏ cuốn sách yêu thích của bản thân ra đọc. Nhưng đọc đi đọc mãi cũng chán, đành lại lấy ra cuốn sách nói về đạo Nho của Văn Thánh ra đọc, rồi ngẫm nghĩ.

Đã qua đầu giờ chiều, ánh nắng vẫn như thường ngày mờ nhạt như hoà vào màu sáng của khung cảnh. Mà trên này cũng rét, quanh năm bốn mùa đều rét cả, chỉ là không có tuyết như những đỉnh núi cao thôi. Đã vào mùa hè nên trời cũng ấm hơn, nhiệt độ cũng vào phần vừa đủ để cảm thấy sảng khoái.



Đám người lần lượt tỉnh lại, ai nấy khí linh trong thân thể đều vô cùng sung mãn, nhiều kẻ tưởng chừng như đã sắp đột phá. Tuy vậy, nhiều người nhưng ít nói, thậm chí chẳng nói câu nào. Họ cứ lặng lẽ nhìn nhau, chờ cho đến người cuối cùng là Văn Nguyên thoát định.

Khi ấy Lê Ý Nhu Nàng ta cũng vừa nói gì đó với cha mình, trông rất thần bí và kỳ lạ.

Nguyệt Linh tiểu thư tỉnh lại mới đây thôi, trong lúc hấp thụ khí linh thì Hạo Dương vẫn có nhìn qua. Lúc ấy vẻ mặt nữ nhân này khó chịu, như đang chịu cơn đau rậm giật nào đó hệt như kiểu hắn bị hàn khí phản phệ nơi nội tức. Phải đến một lát sau mới qua đi, hai tỳ nữ đằng sau trợ lực có lẽ rất tốn sức.

Điều đầu tiên đi vào ánh mắt hắn chính là cái ánh mắt phán xét, đánh giá người khác từ bên ngoài. Hạo Dương thấy vật cũng quay mặt đi, suy nghĩ xấu thì nữ tử này vẫn là đầu tiên.

Chẳng ai biết được những suy nghĩ so đo từng tí một với Văn Thánh của nàng ta cả, duy nghĩ cho cùng thì cái bản chất “tiểu thư kênh kiệu” đã ăn quá sâu rồi.

Hạo Dương hắn từng nghĩ vớ vẩn, lại nhớ đến câu bài thơ đâu đó:

Áo lụa che thân, dáng kiêu sa

Lời gièm ong bướm vướng đường hoa

Thềm cao ngọc quý người ganh ghét

Đâu biết trăm năm cũng thoáng qua

Tuy chẳng phải ganh ghét gì quá mức, chưa bàn đến mai sau thì cách sống của nữ nhân này thực sự khiến kẻ khác nhìn vào dù không có ác cảm mà vẫn phải nảy sinh, không ghét bỏ nhưng cũng chẳng thể ưa nổi. Bây giờ, hắn cũng hiểu qua một phần nào lời nói của Nguyệt Như khi ấy, mà ngầm tự đặt câu hỏi: “Nguyệt Như, thật sự ghét tiểu thư đến vậy cũng thực không sai…”.

Với hắn, nữ nhân có hai kiểu người: một là chung thủy một đời hy sinh, gắn bó giống như mẹ hắn; loại thứ hai là kiểu lợi dụng nhằm mục đích riêng mình. Mà chính hắn cũng từng gặp qua loại người thứ hai… . Hạo Dương nghĩ đến đây lại bật cười, bởi vì nếu với xét như vậy chỉ là một phần nhỏ, rất nhỏ. Nhưng suy cho cùng vẫn là hai kiểu: không màng lợi ích và tiếp vận kẻ khác vì lợi ích. Hắn tin rằng đây là điều đúng đắn suốt ba năm trước…

Cho dù bây giờ, ánh nhìn đã khách quan hơn rất nhiều, nhưng thực vẫn chẳng thể thay đổi quá nhiều.



Hạo Dương lên tiếng:

“Các vị, chúng ta có thể ra về được rồi.”

Đoàn người chầm chậm bước ra ngoài cổng Tam quan, trước khi đó hắn không quên nói:

“Các vị, vậy là nhiệm vụ của tại hạ đến đây cũng kết thúc. Sau này nếu có duyên mong rằng sẽ gặp lại…”

Văn Nguyên muốn rời đi, trước đó vẫn không quên hành lễ:

“Hôm nay cũng phải cảm ơn Trần Dương huynh, tại hạ đã có thêm nhiều vốn hiểu biết về Văn Miếu. Huynh nói là có duyên thì gặp lại há chẳng phải nói là chia ly, tạm biệt sao? Chúng ta vẫn ở ngay nơi này cơ mà, cùng lắm là mai gặp lại thôi mà.”

Cảnh Tuấn tiếp lời Văn Nguyên:

“Đúng vậy, Văn Nguyên huynh nói rất đúng. Há sao lại phải có duyên mới gặp, dẫu sao chúng ta cũng ở lại nơi này một tháng kia mà. Nếu thích thì tối này ba chúng ta làm bầu rượu, vừa uống vừa trò chuyện. Thiên hạ có câu “trước lạ mà sau quen”, chinh phục nữ nhân bằng hành động, ánh mắt; mà nam nhân với nhau thì cũng qua chén rượu là quen thôi mà! Ý hai người thế nào?”

Hạo Dương cười nhẹ, nhớ lại. Trong khoảng thời gian đi thăm thú, hắn quên mất hai người này nói chuyện với nhau rất nhiều. Mà bây giờ nhìn hành động lời nói thân thiết thế này cũng ngầm hiểu là họ đã kết giao.

Nhưng hắn vốn không thích rượu, không nói đến mai sau thì hiện tại vẫn thế - rất ghét rượu. Duy cho tâm trí thì hắn vẫn muốn kết giao, nhưng quả thực cũng rất ghét rượu. Chỉ đành từ chối khéo:

“Xem ra…, tại hạ phải phụ ý tốt của hai vị rồi. Ta vốn…”

Văn Nguyên tiếp lời ngay:

“Không uống được rượu đúng không?”

Hạo Dương nghe vậy âm thầm gật đầu…

Văn Nguyên cười phá lên, tay chỉ vào ngực hắn:

“Ta biết ngay mà! Hahaha!!! Mấy người thư sinh, có học thức thâm sâu là không uống rượu mà. Thế thôi, chúng ta cũng không mời chào huynh nữa.”

Hai nam nhân gật đầu rồi bước đi.

Còn vị tiểu thư kiêu kỳ kia thì chẳng buồn nhắc đến.

Một cái bĩu môi, một tiếng hứ, cùng một ánh mắt khinh thường thế là rời đi. Chẳng nói một câu gì.

Đợi họ rời đi, Ý Nhu chạy đến túm lấy cánh tay hắn vui vẻ cười nói:

“Hạo Dương ca ca, sao huynh lại ở nơi này thế? Lúc sáng, huynh có xưng danh là Trần Dương nên ta cũng không dám hỏi nhiều, sao huynh lại lấy tên ấy vậy? Mà thôi, kệ đi! Muội mới đến nơi này, huynh chắc ở nơi này cũng lâu rồi có thể dẫn muội đi chơi đâu đó không?”

Hạo Dương thấy thế không nhìn nàng ta ngay mà nhìn sang ánh mắt của Lê gia chủ. Ánh mắt ông cương nghị, trầm ổn, lại ít nói cứ chăm chăm nhìn hắn. Hắn thấy vậy muốn buông tay nữ nhân này ra, nhưng ông lên tiếng:

“Hai đứa từ nhỏ chẳng phải rất thân sao? Ngươi cứ việc dẫn con bé đi chơi, nhưng thân làm ca ca nhớ nghĩa là được.”

Hạo Dương hiểu hàm ý câu nhắc nhẹ, nhưng hắn cảm thấy điều gì đó sâu xa, không khỏi tự hỏi thầm: “Đây là gì chứ? Không phải ông ta vẫn muốn ta cách xa Ý Nhu sao? Tự nhiên hôm nay lại chủ động bảo ta đến vậy? Đây là ẩn tình, hay đằng chuyện này có sự tình gì khác?”.

Hắn không tiện chối từ, cũng không dám chối từ. Bời trước kia ông cũng giúp hắn rất nhiều chuyện, Hạo Dương cúi đầu:

“Ta tất nhiên sẽ nhớ đạo lý ấy! Lê gia chủ không phải lo về chuyện này.”

Lê Cát Hưng gật đầu, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn là điều gì đó vô cùng lo lắng.

Hắn quay sang nói với Ý Nhu:

“Ta đến nơi này cũng vừa đủ hai tháng, đi chơi, thăm thú nhiều cũng không hẳn. Nhưng vẫn có mấy chỗ có thể dẫn muội đến. Được rồi, đi thôi!”

Giọng hắn vô cùng lạnh lùng, lại cực kỳ trầm, dường như đang cố giữ khoảng cách nhất định với nữ nhân này. Ý Nhu thấy vậy có hơi hụt hẫng, cảm xúc tuột xuống nhưng vẫn cố tỏ ra không sao, cảm xúc buồn nhẹ đó chỉ còn thoang thoảng nơi ánh mắt. Hạo Dương hắn nhìn thấy chẳng mảy may điều gì.

Nàng ta gật đầu đồng ý.

Lê Cát Hưng quay lưng nói với hắn:

“Nếu tối rồi thì làm phiền cậu đưa con bé về Hoa Phượng trọ phố Mã Mây.”

Hắn đáp lại: “Vâng!”

Thiếu niên cùng thiếu nữ bước đi, họ tay trong tay mà bước đi. Nếu nhìn từ xa thì ai cũng sẽ hiểu họ là người yêu của nhau, nhưng nếu đến gần mà nhìn vào trạng thái, biểu cảm của thiếu niên thì đố ai dám bảo họ là người yêu. Hoặc hơn thế.

Lê Cát Hưng ông ta tự thân bước vào Văn Miếu Quốc Tử Giám, mỗi bước đi đều chậm rãi tiến đến chỗ Bái đường Văn Miếu.

Văn Thánh ngồi trên sảnh đường, hệt khi tiếp chuyện thiếu niên nào đó. Một cái bàn trên để bàn cờ, ấm trà cùng rất nhiều bản khổ giấy treo treo hai bên. Lê Cát Hưng cúi đầu thành kính:

“Tiền bối, tiểu bối mạn phép đến gặp ngài. Mong được ngài giải đáp!”

Văn Thánh chẳng cần hỏi nhưng cũng biết ông ta muốn gì, ông nhẹ nhàng nói:

“Ta với ngươi đôi cũng là chỗ quen biết, mà đã quen biết thì ngươi cũng biết tính ta rồi đấy! Chắc cũng không phải mời chào nữa đâu nhỉ?”

Lê Cát Hưng hiểu ý Văn Thánh muốn gì. Ông chầm chậm tiến đến ngồi đối diện với Văn Thánh.

Văn Thánh rót đầy hai chén trà, lại đưa một chén cho Cát Hưng.

Hai người họ uống cạn chén trà.

Văn Thánh mở lời:

“Ta biết ngươi lần này đến đây thực muốn làm gì? Luận về tương lai thì chắc hai lão đầu đó cũng nói với ngươi rồi! Chỉ là chuyện cắt đứt sợi dây nhân quả há nào dễ?”

Lê gia chủ thủ thỉ:

“Nhưng kết nhân quả với một kẻ đã vỡ nát Bản Phận Mệnh thì thật sự…”

Văn Thánh cười hà hà:

“Ngươi đừng có nghĩ như vậy… . Nhân quả đó không bắt đầu và khởi nguồn từ hai đứa trẻ, mà nó bắt đầu là do chính ngươi. Tương lai là thứ không nên thấu trước, là lợi hay hại cũng khó đoán. Vẫn nên để thời gian quyết định tất cả..”

“Nhưng…”. Lê gia chủ đánh mắt nhìn đi tứ phía, thở dài trong vẻ mặt buồn chán, làm sao ông không biết, làm sao ông không muốn kia chứ?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com