Thiên Hạ Phương Nam

Chương 75: Dạo phố (2)



Từ trong tiệm may bước ra một nam nhân và một nữ tử, nam nhân kia thì ăn mặc chu đáo chỉnh tề, toát lên phong cách của con nhà quý gia. Còn nữ tử kia nhìn qua lại thấy hơi tầm thường, dù ăn vận không khác thì nữ là bao nhưng nàng ta lại trông rất đẹp. Có lẽ với Ý Nhu cũng không kém mấy phần.

Nam nhân này trên tay cầm theo một cây quạt lụa vàng, lại phe phẩy qua lại, gió gờn gợn thổi tóc mây. Mỹ mạo nam tử này cũng rất lẫm liệt, kiểu chính khí tượng mạo lâm phong, phong thụ kinh hoành, hoành sơn bá khởi. Khí chất phải gọi là một chín một mười so với kẻ mang trong mình dòng máu vương giả.

Hạo Dương thấy lạ khi gần như kẻ nào có gia thế, có khí chất vương giả gặp hắn thì tên nào trên tay cũng phải có một cây quạt lụa phe phẩy. Hắn không biết đó có phải phong cách hay không nhưng cảm giác khi trên tay có cây quạt thì một phần khí chất trên tay cũng nâng lên một phần.

Còn về nữ tử kia, thứ mà hắn phải chú tâm nhất chính là đôi mắt phượng dài, mà những người có đôi mắt phượng há chẳng phải người bình thường. Họ là người có phần nội tâm thâm sâu, khó đoán, trong giao tiếp họ thường thể hiện sự mềm mỏng, nhã nhặn, quan tâm đến kẻ đời. Mà hắn cũng rất nhớ bài thơ tả về loại mắt này:

“Phượng nhãn ba trường học vấn cao

Siêu quần xuất chúng áp anh hào

Thế gian thử nhãn thành nan đắc

Đắc liễu chi nhân vạn lý cao.”

Đó cũng là lý do vì sao hắn cho rằng nữ nhân này không hề tầm thường, mà há có thể tầm thường nổi. Khi một kẻ mang trong mình khí chất tài thiên hạ thì làm sao có thể đi chung cùng một thị nữ… . Mà hắn cũng chưa chắc chắn đây là thị nữ, chỉ thấy trên tay nữ nhân này vẫn sách túi giấy gì đó nên mới thầm đoán.

Nam nhân này bước đến, y gấp cây quạt lại nói:

“Vị huynh đệ này, hôm nay cũng có nhã hứng đi may y phục sao?”

Nữ nhân kia cũng bước đến đứng sau lưng kẻ này, nàng ta có ánh mắt lành nhưng sâu xa, dù chỉ đứng sau khép nép nhìn nhưng thứ đi về phía Hạo Dương là con mắt thăm dò, phán xét. Hắn tối mặt lại, mắt nhìn họ dò xét đến vô tận mà không đáp lại một lời. Xung quanh đây cũng chỉ có duy nhất nam nhân là hắn, thế nên từ “huynh đệ” nói đến cũng chỉ có thể hắn, thì chính hắn cũng mặc kệ.

Ý Nhu nhìn sắc thái lạnh lùng, tối tăm của Hạo Dương cũng muốn nói gì đó nhưng đành thôi. Nàng tự suy nghĩ: “Hai người này là ai chứ? Ánh mắt của huynh ấy cũng thật quá lạnh rồi…, có lẽ ta vẫn chưa vội lên tiếng thì tốt hơn. Tuy chưa xưng danh, nhưng họ là kẻ thù sao?”.

Nam nhân đứng trước mặt hắn một hồi, thấy hắn không đáp lại cũng khó chịu một phen. Khi nói mà không đáp, há lại chẳng phải là đang thất lễ, y có khó chịu đôi nét nhưng cũng đành cười gượng gạo đôi nét. Tay siết chậm như bất mãn, nam nhân này hành lễ mở lời nói với nam tử trước mặt:

“Tại hạ Lạc Khí Hồng, con nhà buôn bán. Nay đến đây thăm thú, may mắn gặp được huynh đệ.”

Hạo Dương nheo mắt nhìn đầy hoài nghi, khi ban nãy vừa mới gặp một nữ nhân họ Âu rồi. Bây giờ lại gặp một người họ Lạc, đối với nhiều người thì họ sẽ không quan tâm đến tên họ nhưng đối với hắn lại khá đặc biệt. Một người hay đọc về lịch sử, văn hoá như hắn sao lại không thấy được cái hay. Chuyện này làm hắn nhớ về truyền thuyết Lạc Long Quân - Âu Cơ, nhìn qua cũng mang máng đoán được họ là hậu duệ của hai vị thánh này.

Đến lúc này hắn mới mở lời, hành lễ đáp lại:

“Tại hạ Trần Dương, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt! Không đáng nhắc đến thôi…”

Khí Hồng nhíu mày nhìn Hạo Dương, thầm nghĩ: “Trên hông kẻ này có Vô sự bài của Văn Miếu Quốc Tử Giám, cho dù khắc chữ gì cũng đủ chứng tỏ hắn là người trong Văn Miếu. Mà đã là người trong Văn Miếu, thì một kẻ con nhà buôn như ta chẳng thể động đến, vẫn nên kết giao… . Nhưng kẻ này lại không giống Nho Sĩ, thư sinh thường tình. Trông hắn thật khác lạ, kết giao hay không kết giao đây?... Vốn ban đầu thấy nữ nhân kia sinh đẹp nên muốn làm quen, bây giờ thì không nổi nữa. Mà nữ nhân này tuy ta không quen, nhưng hành văn miêu tả lại thấy như từng nghe đâu đó? Kết giao hay không đây… ?”

Y mỉm cười như thường tình, bỏ tay ra sau lưng đáp lại:

“Trần Dương huynh cứ đùa, Vô sự bài của Văn Thánh há để một kẻ tầm thường có được. Mà huynh ở đây lại có Vô sự bài của ngài ấy, cũng chứng tỏ rằng huynh đang khiêm tốn, hoặc là thân thế của huynh không thể tiết lộ.”

Hạo Dương lúc này cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, một cảm giác thú vị với câu chuyện mà lâu lắm rồi mới xuất hiện trong hắn. Dù sao nói chuyện với những kẻ thông minh, mà lại không tỏ ra quá nguy hiểm thì hắn coi đây cũng là thú vui của mình.

Hắn nói xoáy:

“Khí Hồng huynh…, quả thực có kiến thức uyên bác. Tấm Vô sự bài ta mua ngoài phố với giá mấy đồng, mà huynh cũng cho đấy là thật thì cũng khiến ta phải nghi ngờ đấy!”

Nam nhân này phản bác ngay:

“Trần Dương huynh cứ việc nói đùa… . Ta tuy chẳng hơn ai, nhưng cũng từng có tấm Vô sự bài để vào Văn Miếu rồi! Nét chữ khảm trên mặt ngọc nhìn thoáng qua cũng đủ biết đấy là của Văn Thánh. Mà không cần phải dẫn chứng thì lời đùa của huynh cũng lộ nhiều điểm sai. Cả thành Thăng Long này chắc có duy mỗi Văn Thánh dùng Vô sự bài, hơn nữa loại đá làm ra Vô sự bài há là kẻ tầm thường có thể có. Thêm đó, thì chính ta cũng thách kẻ nào dám làm giả một vật quan trọng của Văn Thánh.”

Lời nói như khẳng định, mà cũng không sai đến một từ. Hạo Dương cười đáp lại:

“Khí Hồng huynh đây, quả là kiến thức uyên bác. Ta đùa như vậy cũng không qua nổi mắt huynh, xem như hôm nay được mở mang tầm mắt. Thân là nam tử, gặp cái hay là phải tiếp thu, cũng xem như được rửa mắt nhìn thấy sự uyên bác của Khí Hồng huynh.”

Nam nhân này đáp lại rất khiêm tốn:

“Dùng từ “uyên bác” hẳn cũng không đúng lắm, ta gọi là cũng có đôi chút hiểu biết nhưng chưa đến mức gọi là kiến thức uyên thâm hay uyên bác! Sợ là mấy vị lão tiền bối dành cả đời nghiên cứu nghe vậy mà tức ói máu mất! Trần Dương huynh cứ gọi kẻ đi nhiều biết nhiều là được.”

Hạo Dương nở nụ cười tươi đầy ma mị:

“Ồ… ! “Đi nhiều biết nhiều” sao? Cũng đúng… ! Đằng sau Khí Hồng huynh chắc là…”

“À…, đây là thị nữ của ta!”

Rồi nam nhân này quay lại nói với thị nữ của mình:

“Hồng Thêu! Chào Trần công tử đi!”

Nữ nhân này lúc đấy mới bước từ đằng sau ra, e thẹn cúi chào. Hạo Dương hắn nhìn mãi lại cứ thấy cái vẻ e thẹn đó sai sai mà không tiện nói.

“Hồng Thêu, chào Trần công tử…!”

Hắn lại cứ chăm chăm nhìn nữ tử này một hồi lâu không dứt, Khí Hồng quên không nhìn ánh mắt mà buông lời đùa cợt:

“Trần Dương huynh, xem huynh kìa… . Chưa gì đã bị thị nữ của ta hớp hồn rồi!”

Ý Nhu lúc ấy nàng cũng đã đến đứng bên cạnh hắn. Hạo Dương nghe vậy bèn ngước mắt nhìn lên, lúc ấy Khí Hồng giật mình vì bản thân đã nói sai.

Còn hắn, cũng chẳng muốn tốn thì giờ mà để tâm đến mấy câu buông đùa vớ vẩn ấy. Nhưng vẫn đáp lại:

“Ta không bị hớp hồn… . Chỉ là thị nữ của Lạc huynh từ nãy cứ nhìn ta chằm chằm nên nhất thời nảy sinh lòng hiếu kỳ thôi.”

Hắn quay sang nói với nữ nhân này:

“Hồng Thêu cô nương, không biết ánh mắt khi ấy có khiến cô sợ hãi?”

Ý Nhu nghe vậy cũng buồn, chẳng hiểu vì lý do gì mà nàng cũng buồn. Có lẽ lâu lắm rồi nàng chưa được hắn hỏi han câu gì, dù chỉ là cảm xúc vô cảm…

Người thị nữ đáp lại:

“Mấy chuyện nhỏ nhặt ấy làm sao đã khiến ta sợ hãi cho được! Trần công tử cứ yên tâm… . Mà vừa rồi cũng đa tạ Trần công tử đã lo lắng.”

Nói rồi nàng ta lui lại về phía sau.

Còn hắn chỉ nhỏ nhẹ nói:

“Vậy được!”

Khí Hồng quay sang hành lễ với Ý Nhu không quên hỏi:

“Từ nãy đã thấy vị cô nương, mà ta lại thất lễ quá. Thấy bóng người mà lại không chào hỏi. Xin cô nương thứ tội, nếu hay thì xin luôn danh xưng.”

Ý Nhu quay sang nhìn hắn thoáng qua, lại thấy con người ấy chẳng nói chẳng động, cứ bình chân như vại. Nàng quay lại hành lễ với nam nhân trước mặt nói:

“Nữ tử tên Ý Nhu, là muội muội thân của Trần Dương huynh. Nay ta có dịp nên đi chơi cùng huynh ấy, đến đây nên muốn mua một bộ y phục mới.”

Khí Hồng gật đầu như đã nghe rõ, giọng nói nhỏ:

“Ra vậy…”



Vừa nãy, Ý Nhu nàng nhìn hắn cũng không sai. Khi nam nhân kia còn tự giới thiệu thị nữ của mình, cũng gọi là tiếng của nam nhân cất lên. Còn nàng mong chờ hắn sẽ nói giúp, nhưng hắn làm điều hoàn toàn trái ngược.

Còn Hạo Dương, đối với hắn đã không còn kiểu tiếng nói đại diện mà quan niệm của hắn chỉ đơn giản là “câu hỏi nói ai, kẻ nấy trả lời”. Vậy nên tất nhiên, chuyện của Ý Nhu hắn cũng sẽ không lên tiếng.

Thị nữ bên cạnh Khí Hồng giục hắn:

“Công tử, bây giờ đã là ba giờ chiều. Nếu ngài không mau về thì lão gia sẽ trách phạt đấy! Hơn nữa chiều muộn hôm nay còn có khách đến nữa.”

Câu nói như kiểu nhắc khéo, đúng hơn là lôi Khí Hồng ra khỏi câu chuyện mà lại không phạm vào lễ nghĩa. Dù sao y cũng đã đánh mắt nhìn Hạo Dương mấy lần, nếu lúc này mà hắn còn không lên tiếng nữa thì thật là không phải.

Hạo Dương thấy vậy cũng chỉ đành lên tiếng:

“Nếu Khí Hồng huynh đã có việc bận thì cứ việc rời đi! Ta sẽ không vì thế mà bận tâm đâu!”

Giọng nói của hắn rất thường tình. Khí Hồng nở nụ cười gượng gạo:

“Vậy ta mạn phép đi về trước! Sau này có dịp chắc chắn sẽ hàn thuyên với huynh! Dù sao cũng trước là sau quen mà.”

Hắn cũng sảng khoái đáp:

“Vậy được!”

Hai người lạ mặt rời đi trong tầm mắt của hắn.

Ý Nhu nàng ta đi vào, bảo bà chủ tiệm may cho bộ y phục mới dù sao khi nãy thử cũng không vừa.

Trên đoạn đường đi về của vị công tử và thị nữ của hắn.

Khí Hồng ngẫm nghĩ một hồi lâu: “Nam tử đó ăn vận y hệt như Nho Sĩ, thư sinh chính hiệu mà lại không phải học đồ của Văn Thánh. Đúng là…, chỉ khác mỗi tấm vải buộc gọn bụng, với lại Vô sự bài đó khắc chữ đó thì chứng tỏ hắn cũng chỉ là khách. Mà chỉ là khách lại có thể vào Văn Miếu ở thật sao? Thật đáng ngờ… ! Kẻ này có gì đặc biệt sao? Ta nên kết giao hay không nên đây? Dù sao Lạc gia cũng quá nhiều kẻ thù rồi, nếu thêm nữa chỉ có hại chứ không lợi. Huống chi ta còn chưa hiểu thực lực của hắn nữa…”

Hồng Thêu thấy công tử nhà mình cứ trầm ngâm suy nghĩ một lâu đến vậy, nàng cũng hiểu một phần. Bèn hỏi:

“Công tử, ngài đang lo chuyện nam nhân đó sao? Có phải chuyện kết giao hay không kết giao đúng? Nhưng thân là thị nữ hay cạnh ta vẫn xin nói chính kiến của mình. Nữ tử thấy nam nhân đó có điều gì tuyệt đối không thể tầm thường, cũng chưa bàn đến mảng hắn có liên quan đến Văn Miếu không. Ánh mắt u tối, khuôn mặt trầm lặng luôn lấy quan sát mọi sự đặt lên hàng đầu chứng tỏ hắn là kẻ có chiều sâu, rất sâu, khó thăm dò, cũng khó lường. Nhưng lời nói hắn nói ra không hề có ý xấu, dù có thăm dò nhưng cũng không đáng kể. Còn nữa, cùng là nữ nhân nên ta nhận ra nữ tử đi bên cạnh hắn là tự nguyện. Nếu tên này ác thật, kẻ khó theo nhất cũng chính là người phụ nữ! Ác chỉ có ác theo, mà nữ tử đó không hề ác tâm dù chỉ là cảm nhận. Nhưng ánh mắt ngây thơ thì không thể giả được… . Hơn nữa kẻ đó lại được ở Văn Miếu sắp xếp ở Văn Miếu đến gần hai tháng. Thân là thị ta vẫn thấy kết giao kẻ đó cũng chưa hẳn là sai lầm!”

Khí Hồng lắng nghe rất rõ từng lời, từng chữ của thị nữ bên cạnh. Điều đó lại càng làm hắn trầm ngâm hơn nữa, đau đầu đến mức phải lấy tay lên trán mà xoa qua lại.

Hồng Thêu nàng ta thân làm thị nữ nhưng cũng đủ xứng vào việc giống như quân sư, cố vấn…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com