Văn Thánh vẫn ngồi y nguyên trên sảnh hiên Bái đường Văn Miếu, bên rìa bàn phía trái là bộ cờ vây, nửa còn lại vẫn bày biện khổ giấy trắng. Văn Thánh đang mài mực, vẻ mặt điềm tĩnh, an nhiên. Tiếng mài mực nhẹ, trầm, tĩnh, dẫu sao cũng chỉ có tiếng ấy.
Chu lão đầu bước vào, dù sao bước chân ra khỏi Kiếm Đạo Đường thì cái danh đường chủ cũng chẳng mang nghĩa lý, chỉ là kẻ nào thích gọi thì gọi thôi.
Tôn lão đầu bước theo sau, dáng người nhỏ nhắn rất kính cẩn.
Văn Thánh là người mở lời:
“Chu đường chủ đấy à? Xuất quan rồi sao? Hôm nay có dịp đến chơi đấy à?”
Chu lão đầu chắp tay hành lễ:
“Văn Thánh ngài nói đùa rồi… . Mà cũng phải, tiểu bối vừa xuất quan nên liền đến đây bái lễ.”
Văn Thánh viết gì đó, khuôn trạng như không để ý đến lời nói vừa rồi. Hai kẻ dưới thấy vậy cũng khó xử, chỉ lặng đứng đấy mà giữ nguyên tư thế. Văn Thánh thấy nhưng vẫn để thế một hồi lâu… . Ông gác bút, quay đầu lại làm ra vẻ mặt ngạc nhiên:
“Ô… . Các ngươi còn phải đợi ta mời thì mới ngồi sao? Người quen cả mà sao phải khách sáo như thế?”
Chu lão đầu đánh mắt với đệ mình: “Nếu ngài không cho ta ngồi thì kẻ nào dám ngồi chứ? Văn Thánh đối nhân xử lẽ chưa bao giờ phải để lời sau tiếng lại trên miệng đời, ngài ấy như vậy là đang muốn trách phạt ta sao? Lúc nãy ta cũng đâu có nói sai điều gì…”.
Tôn lão đầu không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ là có chuyện gì cũng tùy cơ mà ứng biến, quan niệm rõ ràng.
Chu lão đầu đáp lại:
“Dạ…”
Hai kẻ tu vi cao thâm thân trước mặt là kẻ tiểu bối ngồi khép nép cung kính, họ nhìn liếc thoáng qua mà cũng đã để ý đến khổ giấy trên bàn, nhìn ngược nhưng cũng đủ để đoán chữ.
Văn Thánh ông nhận ra, bèn quay lại khổ giấy cho họ chiêm ngưỡng bài thơ vừa hay mở lời:
“Danh đương Văn Thánh thân mang nhiều chữ, ý lẽ cũng nhiều mà lại biếng viết. Hôm nay nổi hứng nên viết thơ, chữ lâu không viết cũng chẳng biết là có xuống nét hay không. Hai ngươi thử giúp ta xem qua đôi chút, có gì phải pháo cứ tùy tâm nói.”
Chu lão đầu khẽ động tâm, ánh mắt xao động, miệng lẩm bẩm đọc thầm bài thơ
“Sơn thủy mịt mờ…”
“Đọc to lên! Bậc quân tử, hiền tính kia mà…”. Văn Thánh nhắc nhỏ.
Chu lão đầu biết thời cũng bèn đọc lớn:
“Sơn thủy mịt mờ đắm khói sương
Thuyền trăng dã khách chốn lạc đường
Hương thoảng theo chân tầm cảnh ấy
Cảnh tiên huyễn sắc chồn bồng mây”
Văn Thánh vỗ tay, tiếng vỗ tay không to cũng chẳng lớn, chỉ như một tiếng nào đó giúp ý lời thêm trào phúng bồng thêm cảm xúc. Hai ngón tay Văn Thánh dẫn khí điều khiển ấm trà nóng đã chuẩn bị từ trước rót đều hai chén, lại đưa đến trước mặt hai kẻ trước mặt.
Ông chìa tay mời trà nói:
“Khách đến chơi là quý! Nào, mau uống trà đi! Mà lâu rồi tiểu bối ngươi mơi đến, cầm lấy bài thơ kia xem như tặng ngươi. Cũng đừng suy nghĩ gì nhiều quá, cũng chẳng phải đại cơ duyên gì đâu. Chỉ là lúc trước đến Bể Hải rong chơi có thấy một nơi cảnh đẹp tuyệt, ký ức nhớ mãi mà hôm nay mới có dịp nổi hứng. Coi như tặng tiểu bối ngươi đi, nhân quả cũng dứt.”
Chu lão đầu nhìn thoáng qua khổ giấy ghi thơ, ông nhìn về Văn Thánh đang mỉm cười, lại quay sang nhìn đệ mình. Ánh mắt ông trở lại với khổ giấy, cái nhìn gờn gợn điều gì đó mơ hồ. Xong cũng biết mà hành lễ cảm tạ một câu nói nhẹ:
“Tiểu bối nhận vật.”
Văn Thánh đưa tay phải kéo bàn cờ vây ra chính giữa, lại nhẹ nâng hai hũ cờ lên rồi đặt xuống. Rồi mở lời:
“Bấy lâu nay hay chơi cờ tướng, nay đổi gió sang chơi thử cờ vây bên Đại Lý mà cũng vừa hay các ngươi đến đây làm khách. Nào, nói gì thì nói sau, trước tiên ta làm ván cờ đã chứ nhỉ?”
Chu lão đầu không tiện từ chối nói nhẹ:
“Vâng!”
Lão Chu mấy trăm năm cuộc đời cả nhưng chẳng có mấy phần là hưởng thụ, cờ tướng cũng phải nói là biết rõ nét nhưng thực cờ vậy thì mới chỉ vài lần lướt qua. Mà cũng chẳng nhiều ở Đại Ngu, vì chính ra toàn là mấy lão già ở Đại Lý gặp mà giao lưu.
Văn Thánh nhẹ nhàng mở hũ quân đen, bàn tay khẽ lướt qua những viên cờ bóng láng, rồi chìa về phía tiểu bối trước mắt:
"Chu đường chủ, mời ngài chọn trước."
Chu lão đầu khẽ chần chừ, rồi với tay lấy hũ quân trắng. Hai bàn tay già nua nhưng vẫn còn linh hoạt đặt những viên cờ đầu tiên xuống bàn. Tiếng "cạch" nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh mịch của Bái đường.
Văn Thánh đáp lại bằng một nước đi ở góc đối diện, như thể muốn cho đối thủ nhiều không gian. Đôi mắt ông dõi theo từng cử động của Chu lão đầu, khóe miệng thoáng nụ cười bí ẩn.
Tôn lão đầu ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Dù không nói ra, nhưng trong ánh mắt ẩn hiện sự lo lắng cho đại ca mình - một bậc quyền đạo cao thâm lại đang phải đối diện với một trò chơi không mấy thông thạo.
Qua mười mấy nước cờ, Chu lão đầu dần hiện rõ sự lúng túng. Những viên cờ trắng của lão bị bao vây dần, như những chiến binh lạc lõng giữa trận địa.
"Chu đường chủ có vẻ còn chưa quen với cách chơi," Văn Thánh thong thả nhận xét, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. "Cờ vây khác với cờ tướng, không phải là đối đầu trực diện, mà là bao vây, là chiếm lĩnh."
Một nước đi của Văn Thánh khép lại vòng vây, năm quân trắng của Chu lão đầu bị bắt. Lão khẽ nhíu mày, ánh mắt sáng lên như một kiếm khách đang đối mặt với đòn tấn công bất ngờ.
"Tinh túy của cờ vây là không chỉ thấy được cái nhỏ, mà còn phải nhìn ra cái lớn! Riêng điểm này không khác cờ tướng là bao nhưng thực sự vẫn cần cái “chí” “chí” trong “chí hướng” “chí” trong “phương chí”. Văn Thánh nói, giọng trầm như tiếng chuông chùa vọng từ xa. “Giống như quyền thuật, đôi khi thắng một trận nhỏ nhưng lại thua cả cuộc chiến.”
Chu lão đầu im lặng, tập trung cao độ. Dù biết mình đang ở thế yếu, lão vẫn không hề nao núng, tay đặt một quân trắng xuống vị trí mấu chốt, cắt đứt sự liên kết của những quân đen.
Văn Thánh nhìn nước đi vừa rồi của Chu lão đầu, khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Nước cắt đã ngăn được hướng tấn công của quân đen, cho thấy bản năng chiến đấu của một võ giả dù trong bất kỳ tình huống nào.
“Không tồi, không tồi!” Văn Thánh thốt lên . Lại tiếp lời: “Chu đường chủ tuy chưa tinh thông cờ vây, nhưng có con mắt chiến lược của bậc thượng thừa.”
Chu lão đầu không đáp, chỉ tập trung vào bàn cờ. Lão dần hiểu ra tinh túy của trò chơi này, không phải chỉ đối đầu mà còn phải biết lùi một bước để tiến ba bước.
Văn Thánh đặt tiếp một quân đen ở trung tâm, mở rộng thế lực của mình. Cờ đen từ bốn phương tám hướng dần hình thành những vùng chiếm lĩnh rộng lớn trên bàn cờ.
Tôn lão đầu đứng bên lặng lẽ quan sát, đôi mắt không giấu được vẻ lo lắng khi thấy sư huynh mình đang dần rơi vào thế kém.
Nhưng rồi, điều kỳ lạ xảy ra. Chu lão đầu bỗng đặt một viên cờ trắng vào vị trí mà dường như chẳng ai ngờ tới. Nước đi đơn độc ấy, như một thanh kiếm đâm thẳng vào tâm trận địa đối phương, tạo ra một thế công kỳ lạ.
Văn Thánh khẽ nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên. Từ nước cờ ấy, thế trận bỗng chuyển biến, quân trắng của Chu lão đầu từng bước phản công, tạo ra những vùng sống cho chính mình trong lãnh thổ của đối phương.
“Thú vị thay!” Văn Thánh thốt lên. “Lão Chu, tiểu bối ngươi là đang dùng kiếm pháp để đánh cờ vây? Quả là diệu kế.”
Chu lão đầu khẽ mỉm cười, cũng lần đầu tiên trong suốt ván cờ:
“Tùy cơ ứng biến, đó chẳng phải là tinh túy của mọi trận chiến sao?”
Khi ánh chiều tà đã gần tắt, ván cờ kết thúc với kết quả khó ai ngờ tới. Chu lão đầu tuy thua, nhưng chỉ thua trong gang tấc. Một kẻ mới chỉ "lướt qua" cờ vây vài lần, lại có thể đấu ngang ngửa với Văn Thánh.
Văn Thánh gom quân cờ, nụ cười vẫn ẩn hiện trên khóe môi:
“Quả nhiên, kiếm đạo với cờ vây có nhiều điểm tương đồng hơn ta tưởng. Thảo nào mấy lão già bên Đại Lý lại rất thích dùng kiếm. Đáng tiếc hôm nay không còn nhiều thời gian, bằng không ta và đường chủ còn có thể luận bàn thêm.”
Mới đầu đến nơi đây cũng là vì có chuyện, vậy mà hai người lại có thể quên đi mất chính sự. Văn Thánh nhìn cái vàng của chiều tà, lại hít một hơi sâu ngửi cái nắng chiều. Đứng dậy nói:
“Chúng ta như vẻ vẫn chưa vào chuyện chính nhỉ? Tiểu bối ngươi hẵng cứ ngồi đây a. Ta đi ra đây một lát…”
Đợi Văn Thánh đi rồi, Chu lão đầu mới bỏ tấm da thú kia mà ngắm nghía một lượt. Tôn lão đầu bên cạnh thì từ lâu đến giờ mới thực là kẻ chưa nói mấy lời, cứ trầm ngâm mà quan sát, lại thầm đưa ra nhận xét. Suy cho cùng thì việc xem cờ thủ đánh cờ cũng chẳng phải là chuyện gì quá chán. Nhưng trong ông vẫn có suy nghĩ riêng, rất sâu xa mà chỉ hỏi phần ngoài:
“Đại ca, chúng ta ở đây đến tối sao?”
Chu lão đầu chỉ khẽ gật, ánh mắt theo đó mà nhắm nghiền lại tỏ ý rằng điều đó không sai. Tôn lão đầu ánh mắt biến chuyển, do dự trong thoáng qua nhưng khi thấy Văn Thánh đi lên cũng lặng im.
Văn Thánh ông khẽ lẽ bước lên, trên tay là cái đĩa trắng, mà khi nhìn kỹ ta sẽ thấy những viên nhỏ nhỏ vuông vắn. Ông đặt lên bàn, bấy giờ mới kẻ mới biết đấy là “bánh đậu xanh”.
Ông mở lời:
“Tiểu bối các ngươi mau thưởng thức đi! Kẻ Tứ trọng vốn không cần ăn nhưng thực dục cũng chính là cái sẵn có, quên không được. Nào, mau ăn đi! Mấy năm trước có chúng tiểu bối từ Hải Dương khối địa mang lên biếu cho ta đấy.”
Hai kẻ nhìn nhau, ánh mắt thầm ngần ngại, rõ ràng họ không dám là người lấy trước. Đến khi Văn Thánh lấy một miếng bánh đậu xanh, vạt áo thừa che miệng xơi miếng đầu thì hai ông mới dám ăn. Trước lúc ăn cũng không quên thi lễ…
Chu lão đầu thừa khi ấy đặt tấm da thú lên bàn, đợi khi miếng bánh đã trôi mới dám mở lời:
“Tiểu bối lần này đến đây cũng là có việc muốn nhờ Văn Thánh ngài…”