Thiên Hạ Phương Nam

Chương 88: Đánh cờ, luận sự (2)



Văn Thánh liếc nhìn tấm da thú trên mặt bàn, tân can có đôi điều gợn sóng cảm xúc nào đó khó diễn tả. Khuôn mặt ông trầm xuống, để lộ vẻ trầm tư suy nghĩ thoánh qua chốc lát. Ngón giữa tay phải gõ lên mặt bàn khi nhìn hệt như đang phân vân điều gì đó.

Tuy thế nhưng ông vẫn buông lời bông đùa như minh chứnh cho cái tính cách rất thoải mái của mình: “Không phải năm xưa Võ tiên sinh chỉ điểm tặng ngươi mảnh da thú này hay sao? Mà bây giờ lại đưa cho ta thế? Bộ thứ mày ẩn giấu điều gì đó rất kinh khủng sao?”.

Chu lão đầu nghe giọng Văn Thánh như đang mỉa mai bông đùa thì cũng hiểu, ông suy nghĩ thoáng qua để cất nhắc lời nói:

“Văn Thánh nói đùa rồi… . Thực ra tiểu bối thấy thứ này khá là bất phàm, chỉ sợ nó ở cạnh ta là không thỏa đáng. Có lẽ vẫn phải tìm người có cơ duyên a.”

Văn Thánh ông nâng chén trà đến ngang ngực Chu lão đầu lại đánh mắt, lại cười nói:

“Vậy tiểu bối ngươi nói ta nghe thử xem, xem là chuyện gì…”

“Dạ… !”



Văn Thánh dẫn khí nâng tấm da thú lên, lại xoay vài vòng trên không trung ngắm nghía đủ kiểu. Ông nhăn mặt nói:

“Vật trông tầm thường này lại thực sự bất phàm đến vậy sao? Nghe tiểu bối ngươi kể mà cũng khiến lão đầu ta đây cảm thấy tò mò. Có điều, những chữ Khoa Đẩu trên đây thì đúng rồi! Không sai được! Chỉ là hơi vương vấn nỗi niềm gì đó khó lý giải nổi mà ngay đến cả chính bản thân ta cũng không biết! Nhưng mấy hình vẽ trên này quả thực trông quen mắt, cứ như đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ… ?”

Hai kẻ tiểu bối khi ngước nhìn, khi nhìn xuống, khi lại quay ngang, lúc cúi dọc. Lại với tay uống lấy ngụm trà như bớt đi cái bừng trong cơ thể.

Văn Thánh ông đưa tay với lấy thứ gì đó gần kệ sách, thoáng cái một cuốn liền bay ra. Cuốn sách ấy khá dày, trông cũng rất cũ, tên là “Huyễn sử hồng hoang”. Không đề tên tác giả, cũng không đề ai viết nó. Riêng chỉ ngần ấy thôi cũng đã thấy rất bí ẩn rồi.

“Ồ… . Đây rồi! Tìm thấy rồi… !”. Văn Thánh thốt lên.

Ông đẩy trang sách đã mở sẵn đến trước mặt hai người, khi đối chiếu với hình thù trên tấm da thú thì quả là y hệt, không sai vào đâu được.

Cạnh hình thù vẽ trong sách ấy còn viết:

“... Thần thú Thanh Long danh truyền nhất chữ “Long” khai sinh ngay sau khi Hồng Hoang khởi hình, đương quân giữ nước, phù hộ nhân dân. Kẻ trời lấy đó làm tín ngưỡng thờ long, thánh nhân lấy đó tạo đơn trận…”

“... Thần thú Chu Tước thân mang sắc lửa danh truyền “Phượng Hoàng” là một phần tách khỏi Thái Dương nên khó tránh khỏi việc thân mang cái nóng. Là bản nguyên cho lửa Á Đông, lấy đó tôn làm nhị trận.”

“... Thần thú Kỳ Lân, tên lẽ khác Tây phương, thân Đông phương xưng làm “Lân”. Thân sinh ra trong thời phúc địa, báo hiệu bình an, phước lành. Cũng là cái tín ngưỡng chế áp hung thần tượng tượng quy “Lân”... tôn làm tam trận.”

“... Thần thú Huyền Vũ, thân kết tinh từ cái muôn thuở nguyên dương khí, cho cái thọ nguyên trường tồn. Báo hiệu đời đời, kiếp kiếp, vận đường trăm mối phúc. Tôn làm tứ trận.”

Một câu nhỏ cuối giữa trang sách:

“Tứ linh tuy huyền diệu mà khuyết nhị tố ngũ hành kim - mộc, bổ thay vào đó lại có nguyên tố mà kẻ trần không có trong thân xác là “phong”. Thành thực tứ linh trận khó hiếm người thuần thục, huống chi thiên địa pháp tắc kinh người.”

Lật sang trang bên lại có miêu tả về các thần thú…

“Long - Chân Linh Cửu Thiên

Rồng hiện ra, thân uốn lượn như dải ngân hà rơi xuống trần thế. Vảy ngọc lấp lánh ánh bạc xanh, phản chiếu thần lực của tiên giới. Từng đường vân trên thân như đang chảy, dường như nó đang bơi trong không khí mà không cần đến đôi cánh. Mắt rồng sáng rực như hai vầng nhật nguyệt thu nhỏ, nhìn thấu vạn vật, xuyên qua màn không gian.

Sừng nai trên đầu vươn cao tựa hai thanh kiếm bạc, xé rách màn sương mù bí ẩn. Khi rồng ngẩng cao đầu, vầng mão như sóng biển dâng trào, hơi thở tỏa ra tựa như linh khí tinh thuần, làm tan chảy không gian xung quanh. Bốn chân với móng vuốt ngũ sắc vươn ra, mỗi động tác dường như có thể xé rách không gian. Khi rồng ngậm ngọc châu, ánh sáng tỏa ra làm mờ nhạt tất cả pháp bảo trên đời, hóa giải mọi tà khí trong vạn dặm.”

Đúng là đã đọc rồi thì chẳng thể rời mắt, họ liếc tiếp xuống dưới.

“Lân - Thụy Thú Bách Tộc

Kỳ lân hiện thân giữa những đám mây ngũ sắc, bước chân nhẹ nhàng như chưa từng chạm đất. Thân hình vạm vỡ nhưng di chuyển với sự mềm mại lạ thường, như thể nó không thuộc về trần gian này. Sừng thẳng trên trán như một thanh bảo kiếm, tỏa ra ánh sáng huyền bí, có thể phá tan vạn pháp. Mắt lân như hai viên ngọc bích sống, xoáy sâu vào tâm hồn người nhìn, thấu hiểu mọi thiện ác. Vảy lân chuyển màu theo từng nhịp thở, khi vàng rực như hoàng kim, khi xanh biếc như biển cả, khi đỏ thắm như máu rồng.

Khi kỳ lân cất tiếng, âm thanh như chuông ngân vang vọng, làm chấn động cả thiên địa, khiến vạn vật ngừng lại để lắng nghe. Đuôi xù mềm mại quét qua đâu, cỏ cây đều phải lay động, như thể thần thức của chúng đang cúi đầu kính lễ. Khí linh tỏa ra từ thân thể kỳ lân tạo thành một vùng bảo hộ, nơi không tà ma nào dám xâm phạm.”



“Quy - Thần Thú Vạn Cổ

Rùa thần xuất hiện như một ngọn núi cổ từ lòng đất trồi lên, mai rùa khổng lồ như một tấm bản đồ thiên cổ khắc dấu những bí mật vũ trụ. Những vết nứt và hoa văn trên mai không phải tự nhiên hình thành mà là cổ tự thiên thư, ẩn chứa bí kíp tu luyện của vạn năm. Đôi mắt rùa già dặn và sâu thẳm như hai giếng cổ, ai nhìn vào cũng cảm thấy đang đối diện với sự vô tận của thời gian.

Mỗi bước đi chậm rãi của rùa thần như mang theo trọng lượng của lịch sử, gây nên những gợn sóng vô hình trong không gian. Khi rùa thần phun ra một hơi thở, không khí xung quanh như ngưng đọng, thời gian như chậm lại, và những hạt sương kỳ ảo kết tinh trên không trung. Dấu chân rùa để lại không chỉ là vết trên đất mà còn là dấu ấn pháp lực, nơi sau này có thể hình thành ra những mạch linh khí thiên nhiên. Ngay cả khi bất động, rùa thần vẫn tỏa ra một trường năng lượng cổ xưa, như thể nó chính là tâm điểm của một trận pháp thiên nhiên khổng lồ.

“Phượng - Vũ Điểu Cửu Thiên

Phượng hoàng lao xuống từ tầng mây cao nhất, mỗi cái vỗ cánh như tạo ra những luồng gió pháp lực, cuốn bay mọi trần cấu. Lông vũ rực rỡ muôn màu, không phải do phản chiếu ánh sáng mà là do hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng. Mỗi sợi lông như một thanh kiếm nhỏ, có thể xuyên thủng vạn vật, nhưng cũng mềm mại như tơ trời. Khi phượng hoàng cất tiếng hót, âm thanh như tiên nhạc vang vọng, làm rung động cả không gian, khiến người nghe như được tẩy rửa tâm hồn.

Đôi mắt phượng hoàng không chỉ nhìn thấy vật thể mà còn thấu hiểu được mọi biến chuyển của thiên cơ. Đuôi phượng xòe rộng như một chiếc quạt khổng lồ, mỗi chuyển động như vẽ nên những đạo pháp quyết trên không trung. Khi phượng hoàng đậu xuống, nơi nó đứng sẽ trở nên linh thiêng, cỏ cây xung quanh tươi tốt hơn, và linh khí hội tụ về như dòng suối. Mỗi sợi lông phượng rơi xuống đều là bảo vật, có thể trở thành thần khí trong tay người có duyên hoặc hóa thành linh dược cứu người trong cơn nguy khốn.”

Đọc hết rồi, Chu lão đầu nhíu mày sâu lại, đồng tử như co cụm hoà vào cùng ký ức. Từng chi tiết đều được miêu tả rất rõ nét với hình ảnh ông nhìn thấy khi lần vào không gian vô định ấy. Một cảm giác lạnh sống lưng, lan từ phía dưới đốt sống lan đến gáy khiến ông nổi da gà. Cơ thể không tự chủ mà thầm run rẩy điều gì đó khó diễn tả.

Văn Thánh thấy Chu lão đầu như vậy bèn hỏi:

“Vậy tiểu bối ngươi thực sự muốn ta giữ mảnh da thú chứa đại cơ duyên này? Không tiếc sao? Hoặc là có chút điều gì đó mảy may cũng được…”

Chu lão đầu thú nhận:

“Thú thực với Văn Thánh ngài a. Một đại cơ duyên thiên địa khó câu như thế a, nếu có khả năng thì chắc chắn tiểu bối cũng sẽ không, không bao giờ để mất! Huống chi sẽ giao nó cho ngài… . Chỉ tiếc là bản thân không có Căn Nguyên Ngũ Hành, không thể thi triển nguyên tố ngoài ngũ hành, thế nên lực bất tòng tâm. Nếu giao thứ này cho một tiểu bối thì lợi bất cập hại, đó như việc ta ban đại cơ duyên cho, nhưng đồng thời cũng là tai hoạ ngập đầu trao đến. Lại chưa kể đến thứ khác…”

“Tiểu bối ngươi không sợ lão Võ sẽ để bụng sao?”

“Văn Tháng ngài đùa rồi a. Sau này nếu gặp lại ông ấy, thì ta cũng chỉ cần nói là ban duyên cho kẻ khác! Rồi mời ông ấy một bữa rượu no say là mọi chuyện qua ngay ấy mà… . Văn Thánh ngài giữ thứ này, đợi đến hôm làm bài thi kiểm khách vừa hay lại là cơ hội tốt. Đưa cho ngài thứ này lợi không biết, nhưng hại vô lộ đường. Đó là ý của ta cùng tiểu đệ.”

Văn Thánh nhấp môi nhìn về hai kẻ, lại tặc lưỡi nhẹ một tiếng: “Rõ ràng là không muốn bị kẻ khác ám toán nên mới đưa thứ này cho ta, tiểu bối ngươi lanh lợi thật đấy. Mà cũng chẳng sao, vật này cũng là cơ duyên của sự Bán Kỷ Cơ Duyên hiện lần này. Năm nay nhiều việc chắc cũng chỉ có mấy tiểu bối tranh đâu thôi nhỉ?... ”.

Chu lão đầu thấy Văn Thánh nhìn mình như vậy không khỏi cảm thấy khó… khó điều gì đó rất mơ hồ. Nó khiến ông cúi đầu xuống, tay không tự chủ mà rót một chén trà ra uống.

Tôn lão đầu rất hiểu tính đại ca mình nên không dám có biểu cảm quá nhiều, ông nhắm nghiền mắt chờ đợi.

Văn Thánh thở một tiếng ra từ phế quản, gõ tay lên mảnh da thú nói chậm rãi:

“Được! Ta sẽ tìm ra kẻ có cơ duyên đại đạo giúp tiểu bối ngươi! Xem như hữu duyên, hữu phận, lại hữu phúc!”

Chu lão đầu nghe thế mà thở phào nhẹ nhõm, không quên cúi đầu cảm tạ, xin phép ra về. Khi về vẫn không quên thi lễ.

Lại nhìn lên bầu trời cao, ánh trăng vàng đã leo đến đỉnh ngọn tre rồi. Hôm nay Hạo Dương hắn rất có hứng thú với cái náo nhiệt bên ngoài, thế nên hé cửa mà lặng ngắm nhìn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com