“Chu lão tặc, khá lắm! Ông thật sự khá lắm! Có điều… cái tranh đoạt này vốn dĩ sẽ và chắc chắn xảy ra, chỉ là bao lâu thôi… . Cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
…
“Ta muốn Vương triều Đại Ngu không chỉ phải là trên danh nghĩa đương thân! Thứ ta muốn là cả cái nơi này khi nghe thấy hai chữ “hoàng tộc” đều phải run sợ. Chỉ là ta không biết khi nào nên thanh trừng, chỉ là ta sợ…”
…
“Khốn nạn! Chu lão tặc chết dẫm! Thân làm đại võ phu danh chấn vô phương… mà lại có thể dễ dàng buông bỏ đại cơ duyên trời bạn như vậy! Ngu xuẩn!!! Thật tình ngu xuẩn!”
…
“Lão lấy nó cũng để làm gì chứ? Rước vào lại chỉ thấy hoạ, phúc phận tan biến. Hơn nữa đó là tu pháp của kẻ luyện Pháp Tu, mấy kẻ nhãi làm sao có thể dòm ngó?”
…
“Hư… ! Lần này để chúng tiểu bối tranh đoạt! Sống chết mặc bay, sinh tử tự lựa!”
Quay về với Văn Thánh:
“Mấy kẻ tiểu tiểu bối này, ta ngó thoáng chỉ thấy pháp tu có ba người! Thật sự cơ duyên này cho ai đây nhỉ?”
Văn Thánh nhắn mặt đến híp cả mắt lại, lộ rõ vẻ chán chường, tay kia nhấp ngụm trà. Mà nhiều người lại cười ha hả, chẳng biết lý do vì sao?
Hạo Dương hắn ngắm nhìn khung cảnh phía dưới, tâm trí đắm hòa trong cái náo nhiệt nhộn nhịp. Hắn thấy hay, cũng công nhận hay. Nhưng dường như trong hắn có thứ gì đó khiến cảm xúc đúng nhẽ luôn hụt hẫng.
Dưới kia, kẻ niên thiếu thì thăm quan, tham thú, người thiếu nữ thì e thẹn đứng lặng bên những sạp hàng vòng tay trang sức. Kẻ văn thơ thì tụ lại nơi góc nhà cao với ánh trăng đẹp, nhiều thơ ý từ ấy ra đời. Cũng chỉ là không mấy nổi danh.
Kỹ nữ lầu xanh đứng ngoài chào khách, những thằng đàn ông dê cụ, dâm đãng. Cuộc sống phóng túng, u mê sắc nữ, bỏ bê sự đời. Trong mắt Hạo Dương, những kẻ đó thật đáng khinh, thậm chí không đáng để khinh. Thật sự là rất kinh tởm!
Riêng đã nghĩ, là hắn lại không hiểu vì sao nữ nhân như Uyên Linh lại có thể làm thế tử phi sau này. Cảnh ôm ôm, ấp ấp thì hắn cũng đã nhìn trọn. Mà cũng không hẳn, vì chính hắn cũng không dám chắc liệu nữ nhân ấy có thể thế tử phi hay không. Chỉ là dựa vào tình hình mà phỏng đoán.
Nhìn hồi lâu, hắn cũng thấy chán. Suy nghĩ đã chĩa hướng đến cái giường thân thuộc…
Mọi thứ cứ diễn ra như vậy.
Một tuần lễ trôi qua.
Hắn còn chưa tỉnh giấc thì đã có tiếng gõ cửa, nhìn bóng nắng chiếu qua khe cửa thì cũng đoán được bây giờ là ngoài canh ba.
Hạo Dương mệt mỏi tỉnh dậy. Hắn dụi mắt khi mọi thứ dưới ánh nhìn đều rất nhạt nhoà, không quên hỏi:
“Ai thế?”
Giọng nói quen thuộc vang đến:
“Trần Dương huynh, là tại hạ, Thanh Nhạc!”
Nghe thấy vậy, hắn liền vội vàng mở cửa.
Thanh Nhạc thấy nam tử trước mặt có phần hơi xuề xoà như vậy không khỏi buồn cười. Y lại nhìn ánh nắng chiếu, lại nói. Giọng nói bông đùa như trêu ghẹo, sâu lại hơi mỉa mai:
“Chà… . Trần Dương huynh quả là có giấc ngủ tốt! Chẳng bù cho ta đêm nào cũng trằn trọc mà chẳng thể chợp mắt nổi. Ánh nắng đổ rọi mà vẫn được như thế quả thực nể phục! Mà hôm nay trông Trần Dương huynh rất thú vị đấy!”
Hắn nghe xong có phần hơi ngạc nhiên, không tự chủ mà cất lên một tiếng “hả?”.
Tuy hiểu ý Thanh Nhạc muốn nhắc đến phần ngủ dậy muộn của mình, nhưng trông rất thú vị thì vẫn chưa hiểu nổi.
Thanh Nhạc nhắc khéo hắn:
“Trần Dương huynh, con người ăn nhau ở cái răng cái tóc. Lát nữa ra ngoài chắc huynh cũng không muốn người khác nhìn mình bằng con mắt khác đâu nhỉ?”
Hắn hiểu ý Thanh Nhạc nhắc đến là gì, bèn vội vàng quay vô trong không quên đáp lại:
“Thanh Nhạc huynh phải chê cười rồi! Đợi ta chải chuối lại quần áo một lát đã nhé!”
“Văn Thánh nói là hôm nay có việc muốn dẫn huynh ra ngoại thành, nên ta đến đây thông báo. Tầm canh tư huynh xuống đợi ở cổng thành nhé!”
Lúc ấy Hạo Dương hắn cũng không suy nghĩ nhiều lắm, cũng gật đầu nói cho qua…
Hắn bước xuống từ sớm, sớm trước cả canh tư. Mà canh ba khi này chắc mới trôi qua có một nửa…
Hạo Dương ngắm nhìn khung cảnh con người, lại nhìn trời, lại nhìn xuống đất…
“Tiểu tử ngươi đến sớm thế, Trần Dương?”. Văn Thánh nói.
Hắn ngoái đầu lại đã thấy Văn Thánh bước đến, theo sau là Thanh Nhạc cùng với Thư Minh, bèn cúi đầu hành lễ.
Văn Thánh gật đầu như đã rõ cái thi tay ấy. Rồi ông nói:
“Thôi, đã đến đây rồi thì chúng ta khởi hành luôn! Đi sớm về sớm!”
Bốn người bước đi.
Được một đoạn hắn mới hỏi:
“Văn Thánh, chúng ta đây là đang đi đâu thế ạ?”
Ông cười, rồi nhìn hắn thoáng qua. Sau mới đáp lại:
“À…, ta đưa học đồ của mình đi thăm thú nơi đó tiện thể tìm mấy lão đầu khác nói chuyện. Cũng đưa ngươi đến gặp người quen ấy mà!”
Văn Thánh nói như thế thì ngừng lại hoàn toàn, không nói tiếp nữa. Ông cũng chẳng bận mà nhìn thái độ của hắn, cứ lặng lẽ mà ung dung bước đi. Học đồ của ông là Thư Minh đáng nhẽ như thường lệ hẳn phải rất cuồng xã, ấy vậy mà hôm nay lại im thít, phong thái rất ra dáng đáng một nho sinh.
Về phía Hạo Dương, khi nghe Văn Thánh nói như vậy. Cảm xúc của hắn bỗng có hơi man mác, rờn rợn điều gì đó khó diễn tả. Ánh mắt trầm lắng suy tư, chính hơn hết là hắn đang nghi hoặc. Hoặc tự suy diễn điều gì đó vì chính hắn cũng không biết từ “người quen” mà Văn Thánh nhắc đến.
Hắn đặt tay lên trán, mắt nhắm nghiền lại suy tư nghĩ ngợi. Quả thực là trên đường đến đây thì hắn cũng đã gặp quá nhiều người rồi. Bây giờ muốn nhớ lại cũng khó, cũng chẳng biết phải nhớ từ đâu.
Chính lúc hắn đang nhập tâm, bước chân dừng lại. Văn Thánh ông phải dùng lấy cây quạt trên tay mà gõ nhẹ vào vai hắn nhằm đánh thức. Lúc ấy hắn mới chợt tỉnh.
Ông nói nhẹ:
“Tiểu tử ngươi suy nghĩ điều gì mà quên cả đường cả hướng thế? Nam tử thẳng lưng, ưỡn ngực đã đành, nhưng cũng cần cái tâm tập trung cho mục đích. Nhớ kỹ, nhớ kỹ… !”
Hạo Dương thi lễ cảm tạ.
Bước ra đến một quãng khá xa Thành Thăng Long, Văn Thánh chợt dừng lại.
Ông dùng cây bút lông cất trong ngực áo, khoé miệng khi ấy lẩm bẩm điều gì đó rất thần bí. Hai vệt âm dương lan tỏa trên cây bút lan từ đầu xuống cuối, khí ngữ xung quanh nó như rung lên. Trên vạt áo Văn Thánh xuất hiện những gợn khí mờ nhạt, phải nheo mắt lâu mới thấy rõ.
Văn Thánh đặt bút, viết ra hàng chục nét mỗi lần, từng chữ ấy quy lại thành một vòng tròn nhỏ dưới mặt đất. Cho đến khi Văn Thánh dừng lại rồi cũng không hề biến mất.
Ba người bước lên phía trước, còn hắn vẫn hơi ngơ ngác đứng nhìn. Thanh Nhạc mở lời với hắn:
“Trần Dương huynh sao vẫn còn ngơ ngác đứng nhìn thế? Đây là Hoạ Nét Phi Vân của lão sư, có thể đưa con người ta di chuyển đến bất cứ đâu. Mà đi được bao lâu cũng một phần dựa vào sức của họ, cũng giống với Thuật Ngự Kiếm của Kiếm Tu ấy.”
Hạo Dương bấy giờ mới hiểu ra, trong thoáng chốc tự nhiên lại cảm thấy bản thân mình có chút kém hiểu… . Hắn bèn vội vàng bước lên.
Văn Thánh nhìn thiếu niên sau lưng đành mỉm cười, tay phất nhẹ một cái rồi cả bốn người cùng bay lên.
Hạo Dương hắn nhìn xuống dưới chân, nhìn từ xa thì những chữ viết như lộn xộn, không tuân theo bất cứ điều gì. Nhưng thực chất giữa chúng lại có trật tự bền vững nào đó có quy tắc. Dù trông mỏng manh nhưng lại vô cùng an toàn, khi bay qua tầng mây cũng có thể gọi ấy là đạp mây, rẽ sóng.
Bay một khoảng về phía Bắc,Văn Thánh cho dừng lại tấm vân rồi từ hạ xuống. Đến giữa khoảng lại cho biến mất hoàn toàn, đoàn người cũng theo đó mà hạ dần xuống.
Trước mặt họ là một con đường đất đỏ hệt như con đường ở làng Thổ Hà.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, nếu xét về cảnh sắc thì quả thực cũng không khác làng Thổ Hà bao nhiêu. Ngoại trừ sông không chảy qua thì núi xa có, đồng lúa có, mấy đứa trẻ chăn trâu có, người dân giản dị có.
Nhưng đường vào ở đây lại rất đẹp, khi hai bên có những rặng hoa Mười Giờ nở hoa tím ngắt đan xen đủ màu sắc với bao sắc hoa Sam. Nhìn về phía trước thì còn có một ngôi cổng rất cổ, rất cũ. Mà trước cổng lại có một cây Đa cổ thụ, nhìn vào dáng đứng, tán lá thế này, quả thực rất khó để đoán ra số tuổi của nó. Hắn ngẫm lại, dù sao đây cũng là nơi mà Văn Thánh đưa hắn đến thê nên mọi vật ở đây không thể yên bình đến vậy được. Hắn vận khí đến lòng mắt, ánh nhìn thu lại, lại thấy từ cây Đa ấy toả ra những luồng mộc khí mỏng manh nhưng đan vào nhau như những gợn sóng.
Bấy giờ hắn cũng chắc chắn một điều rằng mọi thứ ở nơi này tuyệt đối không tầm thường.
Nhưng… đến nơi khác thì cũng phải hỏi địa danh, Hạo Dương bèn hỏi Văn Thánh:
“Văn Thánh, nơi tuyệt đẹp này là…”
Văn Thánh mỉm cười nhẹ:
“Làng cổ Đường Lâm chốn Sơn Tây phủ ấy mà! Ngươi nhìn cảnh sắc này có thấy giống làng Thổ Hà không? Đẹp đúng không?”
Hắn gật đầu đáp lại:
“Tiểu bối, thấy nơi này quả thực cũng cảm thấy khá giống! Nhưng cũng chỉ là dừng lại ở mức giống thôi, vì dẫu sao đất ta quen thuộc cũng sẽ có thứ khác so với đất lạ. Làng cổ Đường Lâm ta cũng từng nghe qua, nhưng cũng chỉ là mới nghe qua chứ cũng không biết hình dáng như nào. Nay cũng đã tận mắt được nhìn thấy…”
Văn Thánh gật đầu nhẹ nhàng, nụ cười trên môi như tán đồng. Ông phe phẩy cây quạt tạo cơn gió nhẹ, lại chỉ hướng:
“Được rồi! Chúng ta đi thôi!”
Đoàn người theo hướng ấy mà tiến vào trong. Một cơn gió nhẹ thổi đến tạt vào mặt hắn khiến tóc mây bay bay, hắn cố nhớ, cố nghĩ về một điều gì đó trước khi bước vào ngôi làng này.
Thanh Nhạc vừa rồi cúi người nhặt một cái lá đa khô trên mặt đất, y cất vào ngực cẩn thận, rất trân trọng nó. Hạo Dương nhìn xung quanh cây đã, không khác mấy điều so với cây đã ở làng Thổ Hà. Dưới gốc khi hắn đến, không bao giờ có một cái lá khô nào.