Thiên Hạ Phương Nam

Chương 98: Ngoại sự (3)



“Hoàng tử, ngài thân là hoàng tử mà nói chuyện này có phải rất hoang đường không. Thế này cũng phải nói là quá khó cho Lạc gia rồi, điều kiện này chúng ta đáp ứng không nổi. Kể cả ngài có gặp cha ta cũng vậy thôi, câu trả lời vẫn sẽ là như vậy. Tuyệt không thay đổi.”. Lạc Khí Hồng hắn nói một cách khảng khái với Quang Liêm. Theo sau hắn cũng chính là thị nữ không có họ, thường gọi với cái tên Hồng Thêu.

Quang Liêm ngồi đối diện với Khí Hồng trên bàn trà nọ, y ung dung thưởng trà, lại càng không vội vàng tiếp lời…



“Khí Hồng huynh nói như vậy có phải hơi quá?! Tình nghĩa non sâu của Lạc gia với hoàng tộc há có thể đo đếm như vậy được…”. Y nói.

Khí Hồng nhíu mày nhìn, không đáp lại đến một câu. Trong hắn cũng đặc ghét hai chữ gọi là “tình nghĩa”, đối với kẻ thương gian buôn bán thì chẳng có gì gọi là “tình nghĩa”, chỉ có lợi ích và tiền bạc là hai thứ tôn lên hàng đầu. .

Quang Liêm nói tiếp:

“Ai là kẻ ra thiên hạ cũng đều biết đến Lạc gia, một gia thương buôn bán có máu mặt ở nơi phía bắc Đại Ngu thiên hạ. Không chỉ cung cấp đồ cho dân thường, mà tài nguyên, linh thảo cho kẻ tu hành cũng chẳng thiếu. Hoàng tộc lần này thực rất cần quặng Kim Linh, tầm ba vạn quặng thì Lạc gia sao không thể gom nổi chứ?!”

Khí Hồng cười nhạt, hắn biết, cũng hiểu ý của kẻ này. Quặng Kim Linh chủ yếu dùng để rèn kiếm, đúc thương, chế tạo vũ khí. Triều đình từ lâu không dụng mấy chuyện này, nhưng lần này lại đặc biệt nổi hứng, mà đã nổi hứng thì cũng tức là sắp có chuyện gì đó xảy đến cần nhiều vũ khí. Hắn thầm nghĩ ngợi: “Lạc gia ta cái đặt lên hàng đầu là lợi ích, nếu hoàng tộc các ngươi diệt Mạc gia thì chẳng phải sẽ bớt đi một đối tác buôn bán sao?! Thật là nực cười.”

Khí Hồng đáp lại:

“Thứ cho tại hạ đây không thể thương thuyết mãi với hoàng tử, điều kiện này Lạc gia ta từ chối vẹn phần. Hoàng tử không cần phải ra giá thêm…”

Quang Liếm hắn nghiến răng ken két, nghĩ bụng: “Nếu không phải lão già chó má Lạc Khí Lam không chịu ra mặt, thì bản hoàng tử còn phải ra mặt thương thuyết với ngươi sao?! Tên vô lại, nhãi nhép, bẩn thỉu cũng xứng nói với ta sao?!”.

Khí Hồng nhận được cái ánh mắt ấy, cũng rất hiểu tính cách dở dở, ương ương của tên này. Nhưng hắn không hề nghĩ thầm, càng không để lộ biểu cảm ra đến bên ngoài. Cứ mặc cho tự nhiên…

“Khí Hồng huynh xem có cách nào…”. Quang Liêm hỏi.

Hắn đáp lại ngay:

“Hoàng tử, xin đừng làm khó Lạc gia ta về điều này nữa. Hoàng tử ngài cũng biết là cả Đại Ngu thiên hạ chỉ có mỗi trên thành Điện Biên, tọa lạc trên Tây Bắc miền động thiên là có quặng Kim Linh. Chưa kể mọi sự khác, thì khai thác được ba vạn quặng Kim Linh trong vòng 5 tháng đã là ngắn nhất. Huống chi đại hoàng tử người lại muốn có đủ chỉ trong hai tháng, đó là điều không thể.”

Quang Liêm đặt chén trà xuống, trong miệng vẫn còn lưu dấu trà, vẻ mặt của hắn thoả mãn cực kỳ, nghe điều khó như vậy mà lại chẳng mấy biểu cảm. Chính điều này cũng khiến Khí Hồng phải cảm thấy khó hiểu, lại tò mò vài phần, âm thầm mà trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết.

Quang Liêm cười hà hà cả, nhưng sau ánh mắt là dã tâm ngút ngàn khó lòng tưởng tượng. Dù có vẻ tươi cười nhưng lại mang cái ánh nhìn sắc lạnh, nó khiến kẻ khác phải đề phòng, thậm chí nghi hoặc.

“Khí Hồng huynh không cần phải căng thẳng như thế. Cũng không cần phải tỏ ra đề phòng như vậy. Nếu huynh đã nói như vậy thì ta cũng làm khó huynh thêm nữa. Nhưng ta vẫn muốn nhắc nhớ huynh một điều rằng: “Những năm qua, vận sự của Lạc gia có thể thuận thế cũng là nhờ hoàng tộc nhúng tay vào. Chỉ cần huynh nhớ như vậy là được.””

Khí Hồng hắn sững lại trong một tích tắc, khung cảnh mọi thứ như trở nên mơ hồ, loãng sự mờ ảo. Điều chỉnh lại hơi thở, hắn liền đáp lại:

“Đại hoàng tử, câu này có lẽ nên nói với cha ta mới phù hợp mới phải chứ?!”

“Ha ha ha!!! Vậy sao?! Vậy cũng được.”

Quang Liêm đứng dậy, kính nốt chén trà rồi đặt xuống. Y quay người rời đi, lặng lẽ rời đi trong im lặng, âm thầm, trên khoé miệng vẫn nở một nụ cười lạ.

Khí Hồng vẫn đứng đó, hành lễ tạm biệt.



Hồng Thêu nàng ta muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, Khí Hồng hắn cũng quay sang nhìn nàng, hai ánh mắt chạm nhau trong ngờ vực.

Chuyển cảnh.



“Hồi bẩm công chúa, Lạc gia đã từ chối điều kiện của chúng ta!”. Thuộc hạ nói với Duy Ninh.

Nàng ta mỉm cười nhẹ, ánh mắt lạnh lùng nói: “Quả nhiên là vậy! Vậy thì chậm lại, chầm chậm lại mới được!”.

“Vâng!!!”.



Ngoại thành, nơi nào đó khuất người. Hai kẻ trùm y phục đen kín mít, lén lút gặp nhau. Một kẻ để lộ ánh mắt, cái ánh mắt ấy là của Dương lão đầu, cũng hay là Dương đường chủ của Đạo Hạnh Thế Đường.

Kẻ còn lại dáng đứng ta nhìn rất quen, hắn khoanh tay, trước ngực gài kiếm. Chiếc ô che đi hầu hết khuôn mặt, nhưng vẫn thấy nhánh cỏ mần trầu mà kẻ này ngậm vẫn rung rinh trong gió. Người này thấy Dương lão đầu đi đến, nhổ phọt nước miếng kéo theo nhánh cỏ mần trầu. Từ dưới cổ lôi lên mảnh khăn đen, che đi khuôn mặt từ mũi trở xuống.

Dương lão đầu lên tiếng đầy khinh miệt:

“Còn tưởng ngươi, sẽ không bao giờ về cái thành Thăng Long này?!”

Kẻ khác đối mặt với lời khinh miệt, phần nhiều là nổi khùng, chí ít cũng sẽ cảm thấy tức giận. Nhưng người này lại khác, phong thái vẫn rất ung dung, lại điềm tĩnh đầy vẻ tự do, bình thản - chính là cái thản nhiên vốn. Người này đáp lại:

“Cũng gọi là có việc, quân tử nhất ngôn, đâu nói hai lời. Ta đã đặt chân vào trong thành chưa?!”

“Được rồi! Được rồi! Không bàn đến chuyện phiếm, lần này ông gọi ta ra đây qua bồ câu tức là muốn điều gì?!”

“Đệ tử thân truyền của ông năm nay cũng đến Văn Miếu nhỉ?! Điều ta muốn rất đơn giản thôi! Chỉ cần một giọt Thánh Thủy Hồ Văn là đủ rồi!”

Dương lão đầu phản bác lại:

“Kẻ trong thiên hạ đều đều, liều mạng, lại tranh đoạt mới có thể nâng một giọt thánh thủy. Lão già đầu ông coi đó là nước lã hay nước sông?! Đó là thứ có thể lấy dễ đến thế à?!”

Người này đưa một ngón tay che miệng, ám chỉ Dương lão đầu im lặng.

“Ta chỉ hỏi ông có đồng ý hay không thôi! Đệ tử của ông chắc chắn không thiệt thòi. Nào lão đầu ông nghĩ xem, rồi nói ta nghe thử.”

Dương lão đầu nhíu mày sâu, gần độ mắt híp. Tiếng gió vang vảng, phảng phất bên tai, dưới nó là tâm tư suy nghĩ.

“Được!!! Ta nhận! Chỉ không mong là cơ duyên ông mang đến không quá tệ.”

“Tệ…”. Người kia cười nhạt. Chớp mắt một cái rồi biến khuất, bóng hình chẳng còn nữa. Sự vừa rồi như chưa từng xuất hiện.



[Bách Hoa Lâu]

“Ôi chao ôi, xem là khách quý nào đến Bách Hoa Lâu thế này a…”. Lý Uyên Linh tiếp khách trước quán nói, nói bằng cái giọng yểu điệu , ma mị khi thấy Nguyệt Linh bước vào.

Nguyệt Linh ánh mắt sắc lạnh, cái nhìn chằm chằm, khuôn mặt tỏ ra cao quý vô cùng, chính ra phải nói là thanh cao tại thượng. Nàng ta cứ thế bước vào, trên hông lần này còn dắt kiếm, lượng vẫn vậy mà chất đã khác hoàn toàn.

Uyên Linh thấy vậy, biết cũng chẳng thể đùa dai. Nàng ta làm dáng mời khách vào trong…

Khung cảnh nơi này hôm nay cũng tài, tài trong trong điều lạ lẫm, đây vốn là nơi sinh ra để thỏa mãn dục vọng, tiếng cầm ca kỹ nữ. Nhưng hôm nay lại yên ắng đến kỳ lạ, khách quan nam không dáng ai, nữ kỹ lầu cao ngay ngắn xếp hàng, đón tiếp Trần tiểu thư nồng nhiệt.

Nguyệt Linh nàng ngước nhìn nơi này thoáng qua, cảm thấy kỳ lạ bèn đứng sững lại ngay sau cửa khoảng ba bước. Rồi hỏi nhẹ:

“Uyên Linh tiểu thư, Bách Hoa Lâu nay quá kỳ lạ. Thứ lỗi cho bổn tiểu thư chẳng thể vào sâu hơn, có chuyện gì thì chúng ta cứ nói ở đây là được rồi.”

Uyên Linh đánh mắt cho tỳ nữ mau lui ra, tiến đến sát bên cạnh Nguyệt Linh, đôi tay uyển chuyển như loài rắn mềm trườn từ vai lên sau…

Nguyệt Linh né ngay, tay còn lại đã đặt vào kiếm, lại vừa cảnh cáo:

“Uyên Linh tiểu thư, hành động vừa rồi có thể cô làm với nam nhân thì được. Nhưng với ta thì xin hãy tự trọng, đằng nào ta cũng không muốn mang cái danh “bách hợp” ”

Uyên Linh nàng ta hoàn toàn không để lời vừa rồi lọt tai, hai tay vỗ tiếng vỗ tay giòn nói mê người:

“Các em, nếu Trần tiểu thư đã không muốn vào trong. Chúng ta cứ chuẩn bị ở nơi đây cũng được, nhớ mang cây đàn cầm kia ra nhé! Ta nghe nói tiểu thư am hiểu âm luật, nên cũng một lần muốn rửa tai lắng nghe.”

Rõ ràng là Nguyệt Linh chưa đồng ý, nhưng chính nàng cũng không có ý phủ nhận. Vì dẫu sao lần này đến đây là theo thư mời, mà đã đến nơi này thì nàng cũng chỉ muốn biết mục đích của kẻ gọi mình đến.

Bàn trà được dựng lên giữa sảnh gỗ, chiếc bàn được trải khăn lụa màu đỏ thẫm, bên trên là bộ trà sứ tinh xảo, men trắng điểm họa tiết hoa đào tinh tế. Các kỹ nữ di chuyển như những bóng hồng, chuyển động khéo léo giữa không gian yên ắng, mang đến những chén trà thơm ngát.

Uyên Linh ngồi xuống tay kia mời khách tỏ rõ uy thế của chủ nhà, ánh mắt long lanh, tay vuốt nhẹ mép chén trà:

“Trần tiểu thư, mời ngồi! Chúng ta uống trà trước đã.”

Tiếng đàn cầm bắt đầu réo rắt, âm điệu man mác như tiếng gió lọt qua kẽ lá, lúc réo rắt lúc trầm bổng. Nguyệt Linh ngồi thẳng lưng, tay chạm nhẹ vào dây đàn. Khung cảnh trở nên như một bức tranh thủy mặc, giữa không gian yên tĩnh của Bách Hoa Lâu.

Hai chén trà đặt xuống mặt bàn, Nguyệt Linh mở lời:

“Lý tiểu thư, chẳng nhẽ hôm nay mời ta đến đây chỉ để uống trà thôi sao?!”

Uyên Linh bèn đáp lại:

“Trần tiểu thư cứ nói đùa rồi, chúng ta sau này vào cung làm thái tử phi cả . Kết tình nghĩa tỷ muội bây giờ chẳng phải tốt hay sao?!”

Nguyệt Linh nhếch mép, mặt đầy khinh bỉ: “Hư… . Vớ vẩn.”

Uyên Linh không để lời đó vào tai, cho tất cả thuộc hạ lui ra ngoài. Điều này khiến Nguyệt Linh cảnh giác hơi hướng lùi lại…

“Lý tiểu thư đây là ý gì?!”. Nàng hỏi.

“Chỉ là có chuyện muốn bàn với Trần tiểu thư về việc lập thái tử phi thôi. Ắt hẳn tiểu thư cũng không muốn bán đi cái tự do của mình đâu nhỉ?!”

Nghe đến đây, Nguyệt Linh sững lại, tâm trạng chuyển sang tò mò về chuyện thư mời này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com