Uyên Linh nàng ta mỉm cười, đảo mắt nhìn quanh một lượt, như đã chắc chắn mọi chuyện ổn thỏa rồi mới đáp lại:
“Quả thực cũng chẳng giấu gì Trần tiểu thư, ta mời cô đến đây cũng vì lẽ ấy…”
“ “Lẽ ấy” là lẽ gì?!. Nguyệt Linh hỏi.
Lúc này Uyên Linh đã gọi thẳng tên người:
“Nguyệt Linh, cô cũng biết là từ nhỏ Lý thị với Trần thị đã định hôn ước với hoàng tộc, mà ta với cô cũng không ngoại lệ. Ta được gán ghép với tên điên Quang Liêm, tính khí thất thường, khó lường. Mà cô thì sao?! Định hôn ước với Quang Lộc, một hoàng tử thử dở dở, ương ương, tính cách phần hơn thằng trẻ con. Vậy cô sẵn sàng để mình làm vật hy sinh, rồi đổi lấy cái lợi ích sao?!”
Nguyệt Linh thản nhiên:
“Có gì mà “vật hy sinh” chứ… ?!”
Uyên Linh cười lớn:
“Ha… hư.hư.hư!!! Ta đã nói như vậy mà đến giờ Nguyệt Linh tiểu thư vẫn đề phòng đến thế sao?! Thật buồn cười thay, người thân mang phận nữ nhân chúng ta sinh ra lại để làm con tốt thí, lại hy sinh đổi lấy cái lợi ích không thuộc về mình. Từ bỏ tự do, từ bỏ niềm tin, lý tưởng…”
Nguyệt Linh không phản phái lại, nhưng sâu trong ánh mắt lạnh ấy cũng giao động mấy phần rồi…
“Tuy không biết tính cách Trần tiểu thư đât thế nào… . Nhưng ta cũng thật cảm thấy lạ, cũng chỉ muốn hỏi cô một câu rằng: “Phận do mình hay do người sắp đặt?!”.”
“Do ai sắp đặt cũng tùy, nhưng theo ý cũng là làm tròn đạo chữ “hiếu” - cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy. Huống chi chuyện này cũng là các bậc trưởng bối sắp đặt, Lý tiểu thư lại phản nghịch là muốn phạm vào điều cấm kỵ?!”. Nguyệt Linh đáp lại.
Uyên Linh nàng ta vậy mà cười, nở ra nụ cười nhạt nhẽo, chứa vạn phần bất lực. Cười như cười chính cái đời mình mà nói:
“Trần tiểu thư, có lẽ hắn biết rất nhiều sách Nho học, đức tính của người thân phận nữ hẳn phải rất khắc ghi. Phải rất khắc ghi ấy…”
Nguyệt Linh không phủ nhận lời nói vừa rồi, nhưng vẻ mặt đầy ẩn ý lại thâm trầm một cách khó tả.
“Vậy coi như là ta sai, sai thật sự sai rồi! Hư… . Thật bi thiết!”
“Không chuẩn mực nào ép buộc Lý tiểu thư phải nghe theo, cũng chẳng có đạo lý nào ép buộc. Như ai đó từng nói: “Đạo lý thì ở trên sách, còn thực quyết định bởi chính thân ngươi.” . Cha mẹ sinh ra, nuôi nấng một đời, kẻ làm con phải sẵn ba chữ: “đức”, “hiếu”, “nghĩa”,... , thậm chí còn nhiều hơn. Nhưng ý muốn nghịch của Lý tiểu thư, vừa hay lại phạm vào ba điều chữ cấm nhất. Lấy gì để thuyết phục người khác…”. Nguyệt Linh cất tiếng.
Còn Uyên Linh bây giờ lại nở nụ cười khó đoàn…
“Đúng, không sai! Chính là như vậy! Chính vì như vậy mà bao phận nữ nhân phải vứt bỏ đi cái tự do, cái mong muốn, mơ ước chính mình. Dù thời nay đã khác, nhưng cái tư tưởng ăn sâu đấy mãi không đời nào đổi được. So với nam nhân đi, thì phận nữ nhân chỉ gói gọn sau chữ “phu” à?!”
“Cái đích cuối cũng chỉ là đổi chữ này lấy chữ khác, ta theo chữ “hiếu nghĩa” sao lại có thể đổi lấy lý lẽ kia?!”. Nguyệt Linh cau mày, giọng cao nặng nề nói.
“Vương triều Đại Ngu, lấy đạo Nho làm đạo pháp trị nước, lấy Nho Sĩ làm chính khách đương thời mà theo sau đó là tất cả chuẩn mực của nho học. Nhưng… thực đã trị được hay chưa?! Ngoài nơi Thành nhà Hồ, thì còn lại đã hóa nhạt nhòa, tư tưởng tín ngưỡng truyền thống của nhân dân mới lấy làm chủ đạo. Sao ta lại cứ phải theo đạo Nho vốn chẳng hợp thời, hợp thế?!”
Nguyệt Linh cười nhẹ:
“ “Thủy chung”, “bình đẳng”,..., chính là thời thế?! Hư… cũng được. Nhưng ta khác Lý tiểu thư, khác rất nhiều. Chúng ta tuy cùng định hôn ước nhưng mục đích lại khác nhau đến một trời một vực. Câu chuyện tiếp theo khó có thể nói…”
Uyên Linh thấy vậy nói nhẹ:
“Vậy là sai rồi. Nhưng…”
“Cuộc đối thoại này chắc chắn sẽ không có kẻ ngoài biết, tuy khác về mục đích, nhưng lẽ sống ta giống Lý tiểu thư. Chỉ là trong đạo của tiểu thư chưa có chữ “cam” trong “cam phận”. Mà khúc nhạc kia ta xin phép từ chối. Ngay được cáo lui trước!”
Nói rồi Nguyệt Linh đứng dậy, đi thẳng ra cửa mà không thèm ngoảnh lại, vẻ mặt vô cảm nhưng lại đầy khắc khoải.
Chỉ còn Uyên Linh bên trong, tự thân rót trà mà uống, tự uống mà vừa suy nghĩ: “Cam chịu…, lại là cam chịu, vẫn lại là cam chịu! Thật nực cười, thật sự nực cười mà… . Thật sự rất nực cười mà…”.
…
Võ phu họ Đoàn, tên đệm Cảnh, tên chính Tuấn, hôm nay đưa đạo lữ chưa thành trọn của mình là Âu Giang đi dạo chơi phố xá trong Thăng Long thành. Mà cũng chẳng phải hôm nay mới đi, họ đã đi từ trước đó rồi. Chỉ là chưa đến kỳ thi nên vẫn muốn tranh thủ đi dạo, thăm thú cảnh đẹp nơi này. Mà tính của Âu Giang khá cẩn trọng, lại chậm rãi, thành thử mỗi lần đến một thắng cảnh, danh lam là đã mất cả một ngày trời rồi. Nhưng chính tính cách chậm rãi này ở nàng, mới khiến Cảnh Tuấn rất ái mộ, yêu không lời nào trách móc.
Họ đi dạo trên đường như bao đôi trẻ khác, chỉ là biết phép tắc nên chẳng bao giờ quá gần nhau nếu không có dịp. Cơ bản là họ cũng sợ người đời đánh giá mình là người đi phát cẩu lương. Đó cũng là cái hay mà nhiều kẻ thời này phải biết, cũng phải hiểu.
“Âu Giang, muội từ cái hôm lấy được mấy mảnh vải lụa thì chẳng còn chú ý đến điều gì hết cả. Như vừa nãy vậy, muội chân ríu bước đến suýt ngã, nếu không phải ta đỡ thì đã ngã rồi. Chưa kể hôm qua muội lại sắp tông vô một ông lão…, lại chưa kể hôm kia…, lại chưa kể hôm kìa nữa…”
Âu Giang thấy hắn cứ lẽo nhẽo bên tai, không khỏi khó chịu mà nói:
“Được rồi! Được rồi! Huynh có yên đi không ta nghe! Nói nhiều thật đó!”
Hắn thấy nàng ta bĩu mặt đầy khó chịu như vậy không khỏi tự trách, mà chẳng biết có phải là hắn là người làm sai hay không nhưng cứ thế mà tự thân xin lỗi. Âu Giang nàng nghe nửa vời, nửa lọt, tiếng chẳng vào tai nhưng cũng gật đầu.
Một nam nhân khuân thùng gỗ tròn trên vai tiến đến, thấy người quen bèn tiến lại gần.
“Sầm… ! Bịch!!!”. Tiếng thùng gỗ thả mạnh xuống đất, nam nhân này cười hà hà.
“Xem là ai đây này! Cảnh Tuấn huynh đệ, chúng lại gặp nhau rồi!”
Hắn ngước nhìn lên, lại thấy Doãn Văn Nguyên đứng đó cười nhẹ, vẻ mặt hớn hở nhìn về phía hai người. Hắn thấy vậy, bèn thi lễ, vừa hay nói. Cũng chú ý đến cái thùng gỗ vừa rồi.
“Văn Nguyên huynh, chúng ta cũng lại gặp nhau rồi. Mà thùng gỗ đây là gì thế?!”
“À… . Là thùng rượu ấy mà, ta ở nơi này lâu cũng chán nên đành kiếm việc, vừa hay quán ủ rượu gần đây lại đang tuyển người. Thế là nhận việc luôn, vừa có thêm mấy đồng tiêu ra vào, cũng vừa luyện cơ, luyện sức.”
Cảnh Tuấn tỏ ra vô cùng nể phục:
“Văn Nguyên huynh đúng là văn võ toàn tài mà. Chỉ sợ lười chứ huynh đây chẳng có hà gì là khó cả.”
“Ha ha. Võ thôi, chứ riêng về văn vẻ thì ta kém lắm. Mà từ hôm uống rượu, nhắm cầy tơ đến giờ đã là hai tuần rồi nhỉ?! Huynh có muốn cùng ta đại đấu tửu không?”
Âu Giang cất đi tấm lụa đang may dở vào vạt áo, vẻ mặt đầy khó chịu nhắc nhẹ với Cảnh Tuấn: “Huynh cẩn thận cho muội đó! Tửu lượng thì kém mà cứ thích uống, lần đó huynh say bí tỉ, lại nôn thốc nôn tháo. Huynh mà còn uống rượu thì tối nay ngủ ngoài đường cho ta.”. Cảnh Tuấn nghe vậy mà sợ, ánh mắt cũng hơi hãi hùng hồi. Tuy họ chưa song tu, nhưng thói quen ôm nàng ta mà hít hương thơm dịu nhẹ ấy để ngủ thì hắn đã quen, may ra có rượu mới có thể ngủ còn bình thường lại không quen.
Văn Nguyên thấy ánh mắt hơi run sợ khi Âu Giang nhìn Cảnh Tuấn cũng kỳ, nhưng cũng tự hiểu, y nói lời trêu đùa:
“Có vẻ như Cảnh Tuấn huynh không tiện thật rồi, đến ta mà bị Âu Giang cô nương nhìn như vậy còn thấy sợ kia mà. Chuyện uống rượu cứ gác qua lại một bên, còn sợ… là chuyện của huynh. Hà hà…”
Hắn nghe lời y cũng kệ, đơn giản chỉ nói nhẹ:
“Sau này Văn Nguyên huynh có người mình yêu thì sẽ hiểu.”
“Được! Ta sẽ đợi.”. Văn Nguyên nói sảng khoái.
Văn Nguyên vác cái thùng gỗ lên vai một cách nhanh chóng, rồi nói:
“Hôm nay gặp, nói chuyện phiếm vớ vẩn với Cảnh Tuấn huynh vậy thôi. Ta còn việc phải làm nữa, hì hì… nhưng thực ra là ta sợ ông chủ quán rượu mắng thôi. Nên cũng xin phép cáo lui!”
“Câu chuyện chưa vội dừng lại đến vậy đâu! Ta cũng huynh còn tiện đường một quãng nữa cơ mà, còn nhiều chuyện để nói lắm.”
“Cũng phải…”. Văn Nguyên nói nhẹ.
…
“Sắp tới cũng đến kỳ thi kiểm ở Văn Miểu rồi, hôm đấy huynh đi cùng chúng ta đi.”. Cảnh Tuấn hỏi.
Văn Nguyên bĩu môi, ngẫm nghĩ vừa đủ liền đáp lại:
“Cũng được, vậy hôm đấy chúng ta hẹn ở quãng vào nội thành nghen. Huynh thấy thế nào?”
“Được chứ!”. Cảnh Tuấn khảng khái đáp lại.
Âu Giang khi này lại mang ra cái khăn lụa từ trong vạt áo may tiếp, nàng để mặc hai kẻ nam nhân gần kề mình nói. Dẫu sao chỉ cần hắn không quên đánh mắt nhìn nàng là được.
“Bây giờ huynh muốn đi đâu?!”. Văn Nguyên hỏi.
“Ta muốn đi nốt mấy con phố truyền thống ngoại thành, dù sao đã đến nơi thành cũng phải tham thú cho đủ chứ! Mấy khi chúng ta đến đây kia mà.”. Cảnh Nguyên đáp lại.
“Cũng phải…”
[Chuyển cảnh]
Chú bồ câu trắng muốt, bay đến gần khung cửa sổ căn phòng Hạo Dương vẫn đang mở. Nó đi đến gần hắn như sẵn chủ đích, chỉ là chưa chạm vào mà chú chim ném cho hắn một viên sỏi nhỏ lên sàn phòng. Nhìn kỹ mới thấy trên đó đính kèm mẩu thư nhỏ, lúc hắn ngước nhìn lên đã thấy chú chim biến mất.
Hạo Dương hắn mở mẩu thư nhỏ kia, đọc xong rồi nhăn mặt. Ánh mắt đầy hoài nghi, lại mang máng vẻ khó hiểu, tự hỏi mà cũng chẳng giải thích được.