Lộ Tranh trở về phòng, đẩy xe lăn vào phòng tắm, nhưng không vội tắm ngay. Thay vào đó, anh dựa vào những tay vịn được lắp đặt trong phòng, một lần nữa đứng lên, gian nan bước đi từng chút một.
Thực ra anh biết, đợi đến sau Tết, mời chuyên gia về nhà để tái khám và theo dõi, sẽ tránh được rất nhiều rủi ro. Nhưng đến khoảnh khắc này, anh phát hiện mình không thể kiềm chế được, không thể chờ đợi thêm nữa.
Trước đó anh đã nói với Hướng Tình rằng, anh đã chờ suốt mười tám năm, nên không ngại đợi thêm một chút. Khi đó anh nói rất nhẹ nhàng, trong lòng cũng thực sự tin rằng mình có đủ kiên nhẫn.
Nhưng hóa ra, anh cũng chỉ là một người phàm tục.
Sự trầm ổn và lý trí được mài giũa qua mười tám năm dường như đã biến mất khỏi cơ thể anh. Anh trở nên giống như một cậu thanh niên nông nổi, không thể kìm nén được sự nôn nóng trong lòng.
May mà thể lực của anh không đủ để chịu đựng lâu. Sau một hồi chật vật trong phòng tắm, Lộ Tranh cuối cùng cũng thở dốc ngồi xuống.
Lần này anh ngoan ngoãn hơn, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo gọn gàng thoải mái, rồi mới quay lại giường nằm xuống.
Trong lòng anh có quá nhiều cảm xúc, đầu óc cũng phấn khích lạ thường, anh cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được. Nhưng cơ thể anh đã quá mệt mỏi, không chỉ vì hôm nay tiêu hao quá nhiều sức lực. Tối qua đến cả Hướng Tình vì kích động mà không ngủ được, vậy đương sự anh có thể khá hơn sao? Anh thậm chí còn thức trắng cả đêm, ngồi lặng trong phòng cho đến khi bên ngoài vang lên những âm thanh do Hướng Tình tạo ra.
Nhắm mắt lại, để mặc những suy nghĩ hỗn loạn bay tán loạn trong đầu, chẳng bao lâu sau, Lộ Tranh đã chìm vào giấc ngủ.
Và đây là giấc ngủ sâu nhất anh từng có.
Mười tám năm qua, Lộ Tranh luôn phải đối đầu với sát khí trong cơ thể mình, ngay cả trong giấc mơ cũng không ngoại lệ. Nhưng trước đây, anh chưa từng cảm thấy chất lượng giấc ngủ của mình quá tệ, dù gì thì thân thể và tinh thần cũng đã được nghỉ ngơi. Thế nhưng, một giấc ngủ như hôm nay, thậm chí có thể gọi là tận hưởng, thì trước nay chưa từng có.
Chỉ khi trải nghiệm được cảm giác này, anh mới hiểu mình đã bỏ lỡ điều gì suốt những năm qua.
Lộ Tranh nằm trong chăn ấm êm ái, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ "không muốn rời giường".
Đối với anh, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Trước chín tuổi, anh tràn đầy năng lượng, mỗi khi tỉnh giấc đều lập tức bật dậy, làm gì cũng thú vị hơn là ngủ. Sau chín tuổi, thế giới của anh sụp đổ chỉ trong một đêm, anh buộc phải dốc hết sức lực để sinh tồn, tìm kiếm và nắm bắt lấy cơ hội mong manh, nên đương nhiên càng không thể lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa như thế này.
Thì ra, vô tư lãng phí thời gian mà không cần suy nghĩ xem nó có ý nghĩa hay không, là cảm giác như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra, "sống" là cảm giác như thế này.
Lộ Tranh nằm rất lâu, chăn đệm mềm mại, ấm áp, lại nhẹ tênh, đắp lên người không hề có cảm giác nặng nề, thế nhưng anh lại chẳng thể nào vén nó ra. Anh yên lặng để mặc mình bị lớp chăn đè xuống, cơ thể nằm trên giường, nhưng tâm trí thì đã bay đến tận phương trời nào.
Thế giới bỗng chốc rộng lớn hơn hẳn.
Thì ra, đây chính là… hương vị của tự do.
Không nhất thiết phải dùng đôi chân để leo núi cao, vượt hiểm nguy, ngay cả khi chỉ nằm trên giường, nhưng biết rằng mình có thể làm điều đó, dù không thực sự thực hiện, cũng đã là một niềm hạnh phúc.
Quan trọng là anh có quyền lựa chọn, chứ không phải bị mắc kẹt trong cơ thể này, chỉ có duy nhất một con đường để đi.
Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Lộ Tranh mới thu hồi những suy nghĩ miên man của mình. Có lẽ vì bản thân không thể đi lại, nên anh đặc biệt nhạy cảm với tiếng bước chân của người khác, mà Hướng Tình là người đầu tiên đồng hành bên anh mỗi ngày, tiếng bước chân của cô, anh đã quá quen thuộc.
Khác với những nhân viên trong nhà luôn cố gắng nhẹ nhàng trong từng cử động, cũng không giống bước đi chậm rãi, trầm ổn của đạo trưởng Xung Hòa, bước chân của Hướng Tình lại nhẹ nhàng, liền mạch, như một khúc nhạc khẽ vang lên ở nơi không người.
Chỉ nghe âm thanh ấy thôi, Lộ Tranh đã có thể hình dung ra dáng vẻ của cô lúc này, từng cử chỉ, từng nụ cười.
Anh bất giác nở một nụ cười.
Tựa như lớp bùa chú ràng buộc của chiếc chăn cũng bị âm thanh ấy phá vỡ. Lộ Tranh chống tay ngồi dậy, lắng nghe tiếng bước chân của Hướng Tình dừng lại trước cửa, sau đó là tiếng gõ cửa vang lên, giọng cô vọng qua cánh cửa, mang theo chút dè dặt: "Lộ tiên sinh? Anh tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi." Lộ Tranh đáp lại.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"À, bữa cơm tất niên đã sắp xong rồi, rất phong phú." Giọng nói của Hướng Tình ngay lập tức trở nên rộn ràng hơn, âm lượng cũng trở lại bình thường, cô cười nói: "Anh không dậy nhanh là sẽ nguội mất đấy."
"Tôi ra ngay!" Lộ Tranh đáp, sau đó xuống giường, đi rửa mặt thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Anh vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng tâm trạng lúc này đã hoàn toàn khác trước.
Quả nhiên, bữa cơm tất niên vô cùng thịnh soạn, có đầy đủ các món từ biển, đất liền đến trên không, bày kín cả bàn ăn. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lộ Tranh không khỏi nở nụ cười.