Bất kể là do anh ngâm chân ướt quá lâu, hay tắm nước lạnh sau khi về nhà, hoặc do buổi tối dạo bộ đến mức toàn thân lạnh buốt,… trong chúng, không có lý do nào có thể nói với Hướng Tình.
May mà cô cũng không hỏi nhiều. Cô quan sát anh với vẻ lo lắng, đưa tay chạm nhẹ vào trán anh, rồi lập tức nhíu mày: "Là cảm rồi sao? Hình như sốt rồi đó, có cần đến bệnh viện không?"
"Không cần." Lộ Tranh nhíu mày.
Cả tuổi thơ anh đã gắn liền với bệnh viện, nơi đã chứng kiến tất cả nỗi đau và mất mát của anh, nên anh có một sự phản kháng tự nhiên đối với nó. Nếu là lúc bình thường, anh có lẽ sẽ che dấu, nhưng không hiểu sao lúc này anh lại muốn tuỳ hứng, chiều chuộng cảm xúc của bản thân một chút.
Hướng Tình do dự một chút rồi cũng không ép buộc, chỉ đẩy nhẹ anh một cái: "Bị bệnh rồi còn đứng đây làm gì? Mau nằm xuống đi, em đi lấy thuốc."
Cô chạy vội xuống lầu, lát sau đã trở lại cùng t.h.u.ố.c hạ sốt, nhiệt kế, và một bát cháo.
Cô đặt khay lên tủ đầu giường, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ, hướng về phía Lộ Tranh bấm một cái. Nhìn con số hiển thị, quả nhiên là sốt rồi. Sau đó, cô mới bưng bát cháo đặt vào tay anh: "Nghe nói t.h.u.ố.c này không thể uống khi bụng đói, anh ăn chút cháo trước rồi uống thuốc."
Lộ Tranh ngoan ngoãn nhận lấy bát, dùng thìa húp từng ngụm cháo nhỏ.
Anh cụp mắt xuống, không nhìn Hướng Tình, nhưng trong lòng lại đột nhiên có một sự giác ngộ: Con người vốn dĩ sẽ có lúc ốm đau. Trước đây, dù khổ sở hay khó chịu đến đâu, anh cũng chưa từng cảm thấy mình không chịu nổi. Vậy mà bây giờ, chỉ một cơn cảm nhẹ cũng anh hắn trở nên yếu ớt và dựa dẫm. Có lẽ… chẳng qua là vì bên cạnh đã có người để nương tựa.
Biết rằng có người quan tâm, có người lo lắng, thế nên… mới không cần phải gắng gượng nữa.
Uống hết cháo, uống xong thuốc, Hướng Tình thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Lộ Tranh nằm xuống lần nữa, trong lòng có chút trống trải.
Lòng người vốn tham lam, một khi đã dễ dàng có được điều gì đó, thì sẽ lại khao khát nhiều hơn.
Giống như lúc này, anh biết rất rõ sự quan tâm của Hướng Tình dành cho mình đã đủ nhiều, với tư cách một người bạn thì chẳng có gì để chê trách. Nhưng anh vẫn không cảm thấy thỏa mãn, vẫn không muốn cô rời đi.
Dù anh có thể không để lộ những suy nghĩ này, không để Hướng Tình phát hiện, thì cũng không thể tự lừa dối bản thân, càng không thể làm giảm bớt cảm giác mất mát trong lòng.
Đang mải suy nghĩ, cửa phòng chợt vang lên một tiếng động khẽ.
Lộ Tranh ngẩng đầu lên, thấy Hướng Tình lại bước vào từ cửa, tim anh như bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào.
Anh muốn hỏi: "Sao em quay lại rồi?", nhưng cuối cùng chỉ mím môi, không nói gì. Chỉ là khóe môi khẽ cong lên, cùng với ánh mắt sáng rực, đã vô tình tiết lộ tâm trạng vui vẻ lúc này của anh.
Lộ Tranh phải kéo chăn lên cao hơn một chút, che đi biểu cảm trên mặt mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hướng Tình hiểu lầm hành động đó, không khỏi hỏi: "Anh vẫn còn khó chịu lắm à? Có muốn ngủ một lát không?"
"Một chút." Lộ Tranh khẽ nói, giọng vẫn còn khàn, "Nhưng không ngủ được."
"Vậy phải làm sao đây?" Hướng Tình hơi nhíu mày, tỏ vẻ băn khoăn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lộ Tranh chớp mắt một cái. Thực ra mắt anh vẫn còn rất đau nhức, dù không ngủ được, chỉ cần nhắm lại nghỉ ngơi cũng sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng anh không nỡ.
Có lẽ vì người bệnh thường nhạy cảm hơn, dù đã quyết tâm không để những suy nghĩ này làm phiền Hướng Tình, nhưng vào lúc này, anh vẫn không thể cưỡng lại sự khao khát được cô quan tâm, thậm chí bản năng muốn có nhiều hơn thế.
"Anh nhớ…" Anh suy nghĩ một lát, chậm rãi nói, "Hồi nhỏ, mẹ anh thường hát ru cho anh nghe, rất hay."
Hướng Tình: "…"
Cô muốn nói: "Em đâu phải mẹ anh", nhưng rồi lại nghĩ, Lộ Tranh đã mất bố mẹ từ rất sớm, có lẽ những ký ức này là một trong số ít những kỷ niệm ấm áp mà anh có thể hoài niệm. Hơn nữa, hiện tại anh còn là một bệnh nhân.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nói: "Nhưng em không biết hát!"
"Ừm, anh cũng không định bảo em hát." Lộ Tranh nói, nhưng giọng điệu có chút ỉu xìu, ánh sáng trong mắt cũng dần nhạt đi.
Hướng Tình lại thấy mềm lòng, cô khẽ thở dài, kéo ghế ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại ra: "Thế này đi, em đọc sách cho anh nghe nhé? Chuyển hướng sự chú ý một chút, có khi sẽ bớt khó chịu. Có khi còn giúp anh ngủ được cũng nên."
Lộ Tranh lập tức ngước mắt lên, nhìn cô chằm chằm không chớp.
Hướng Tình cầm điện thoại tìm kiếm một lúc, dù sao cũng là chuyện kể trước khi ngủ cho người bệnh, cô suy nghĩ rồi quyết định chọn một câu chuyện nhẹ nhàng.
Cuối cùng, giữa những truyện kiểu như "Cô bé Lọ Lem", "Nàng Bạch Tuyết" hay "Cô bé quàng khăn đỏ", cô chọn "Hoàng tử bé".
Nhắc đến "Hoàng tử bé", người ta thường bàn luận về mối quan hệ giữa cậu bé với bông hồng của mình, với con cáo của mình, về việc thuần hóa và bị thuần hóa, về yêu và được yêu.
Nhưng điều mà Hướng Tình ấn tượng sâu sắc nhất lại là câu chuyện mở đầu.