Trước giờ Hướng Tình chưa từng để ý đến đám bạn này. Vì những người này phần lớn đều do Văn Sa Sa kéo đến. Dù cô ta không hài lòng với thân phận "đại a hoàn" của mình bên cạnh Hướng Tình, nhưng cũng cảnh giác không để ai thay thế vị trí đó, luôn chú ý ngăn cản nguyên chủ giao lưu quá gần với những người khác, tự mình đóng vai trò trung gian.
Nguyên chủ không thân thiết với họ, càng không cần nói đến Hướng Tình hiện tại.
Nhưng với cô, không có bạn bè thực sự cũng không phải chuyện xấu, ít đi rất nhiều phiền phức.
Vậy nên ban đầu cô định giữ nguyên hiện trạng với đám người này.
Nhưng khi nghe Tiểu Dao nói vậy, cô bỗng nảy ra suy nghĩ—dù những người này không so được với nhà họ Hướng, nhưng gia đình họ cũng hoạt động trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Đây là gì? Đây chính là nhân mạch! Cô cần đối phó với nhà họ Hướng, đối phó với cao nhân đứng sau họ, thậm chí có thể còn phải đối đầu với nữ chính và nam chính đầy quyền lực, nên dĩ nhiên càng có nhiều sự trợ giúp càng tốt.
Mặc dù đã có Lộ Tranh, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào anh ấy.
Hơn nữa, Văn Sa Sa bị thương nặng thế này, ít nhất cũng phải nằm viện ba đến năm tháng, e là không kịp tham gia vở kịch sắp diễn ra. Nhưng cứ thế mà bỏ qua cô ta, Hướng Tình lại không cam lòng. Nhưng hiện tại cô cũng chưa rảnh để xử lý một nhân vật nhỏ như Văn Sa Sa, chỉ có thể tìm cho cô ta một việc để làm.
Tiểu Dao và Văn Sa Sa đã có thù, vậy cô ta chính là ứng cử viên hoàn hảo nhất.
Nghĩ vậy, Hướng Tình mỉm cười với cô gái kia: "Được thôi, đúng là thứ tôi đang cần. Cảm ơn cậu…", cô cố gắng lục lại trí nhớ trong ngày, khó khăn nhớ ra tên đối phương, "Tiểu Dao."
"Lẽ ra phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng!" Tiểu Dao đỏ mắt nói, "Nếu không nhờ cậu kéo một cái, tôi đã bị Văn Sa Sa đẩy ra làm bia chắn con rắn rồi."
Nhắc đến chuyện này, trong mắt cô ta lập tức dâng lên vẻ căm hận, nghiến răng nghiến lợi, trông như chỉ cần Văn Sa Sa xuất hiện, cô ta sẽ lao vào xé xác ngay.
Hướng Tình phối hợp thở dài: "Haizz, tôi cũng không ngờ Sa Sa lại…"
"Đúng vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!" Tiểu Dao phẫn nộ nói. "Bình thường tôi chỉ nghĩ cô ta thích cạnh tranh, cố chấp muốn hơn thua, nể tình bạn bè nên nhường một chút cũng chẳng sao. Ai mà ngờ cô ta lại là người như vậy! Không chỉ hại tôi, còn hại cả cậu nữa."
Nghe vậy, Hướng Tình cũng chỉ biết cảm thán. Cô đã chuẩn bị tinh thần bị rắn cắn, ai ngờ cuối cùng chỉ bị ngã, cũng không biết ai mới là người xui xẻo hơn.
Nhưng điều này lại khiến cô nhớ ra một chuyện khác. Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lộ Tranh, hỏi xem con rắn kia là loài gì, có độc không. Dù sau đó con rắn có vẻ đã biến mất, nhưng nếu nó có độc, vẫn nên tìm bắt lại, tránh làm hại người khác.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Lộ Tranh đã nhắn tin trả lời ngay lập tức.
Lộ Tranh: "Rắn Vương Cẩm, còn gọi là rắn hoa."
Hướng Tình: "……"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô mơ hồ nhớ rằng… loài rắn này dường như không có độc?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Khỉ thật! Vậy tức là Văn Sa Sa chỉ vì bị một con rắn không độc dọa sợ mà liên tiếp hại hai người, cuối cùng còn tự mình cùng cô lăn xuống dốc, đập đầu bị thương?
Đúng là… Hướng Tình trong chốc lát không thể tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả tâm trạng lúc này.
Quả không hổ danh là vận khí màu xám.
Cảm xúc cô d.a.o động mạnh, biểu cảm trên mặt cũng liên tục thay đổi, Tiểu Dao nhìn thấy vậy, không khỏi dè dặt hỏi: "Tình Tình, sao thế? Lại có chuyện gì nữa à?"
"…Cũng không có gì." Hướng Tình thở dài một hơi, dùng giọng điệu đầy tuyệt vọng nói: "Tôi vừa tra thử, con rắn đuổi theo chúng ta… không có độc."
"À… cái này…" Tiểu Dao cũng sững sờ.
Nhưng ngay sau đó cô ta nhanh chóng phản ứng lại, hào hứng nói: "Đợi đến khi Văn Sa Sa tỉnh lại, tôi nhất định phải báo tin tốt này cho cậu ta biết!"
Hướng Tình nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn bật cười: "Đến lúc đó nhớ quay video lại, gửi cho tôi xem nhé."
"Chắc chắn rồi!" Tiểu Dao gật đầu. "Đúng rồi, cậu có ảnh con rắn không? Gửi tôi đi, lỡ đâu Văn Sa Sa không tin, tôi sẽ cho cô ta xem."
Tất nhiên Hướng Tình không có ảnh, nhưng may là cô quen Lộ Tranh, người có thể xem camera giám sát. Cô lập tức cầu cứu, chẳng mấy chốc đã có ảnh, liền chuyển tiếp cho Tiểu Dao, còn kiếm cớ nói: "Chụp vội nên hơi mờ, cậu chịu khó nhìn nhé."
"Không sao, có thể tra tìm hình ảnh trên mạng là được." Tiểu Dao phất tay, "Đến lúc đó để chính cô ta tự tra."
Có lẽ vì đã có chung một kẻ thù, mối quan hệ giữa hai người dường như trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Sau khi mọi chuyện ở bệnh viện giải quyết xong, Tiểu Dao thậm chí còn chủ động đưa Hướng Tình về nhà. Đàm Thanh Bình muốn cô ở lại bệnh viện để theo dõi thêm một đêm, nhưng cô không hợp tác.
Những mẫu sinh học cần thu thập chắc hẳn đã lấy đủ, cô còn ở lại bệnh viện làm gì?
Không có Văn Sa Sa làm tai mắt, cô có thể nhân cơ hội về nhà, xem xét từng ngóc ngách trong nhà họ Hướng, tìm xem có thứ gì hữu ích hay không.
…
Đứng trước cổng biệt thự nhà họ Hướng, Hướng Tình lấy điện thoại ra.