Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 211



 

Bạn học Hà suy nghĩ một chút, rồi cũng không ép. Sau khi ra khỏi công viên giải trí, cục diện trong nhóm bạn đã thay đổi rất nhiều, không ít nam nữ tự động kết thành đôi, ngay cả bên cạnh bạn học Hà và bạn học Trương cũng đã có bạn nam đi cùng. Nếu bây giờ Hướng Tình đến, chẳng phải sẽ trở thành cái bóng đèn sáng chói sao? E rằng trải nghiệm cũng không mấy vui vẻ.

 

Sau khi cúp máy, Hướng Tình không đợi Lộ Tranh lên tiếng mà "tách" một tiếng, bật sáng đèn lớn trong phòng khách.

 

Ánh sáng rực rỡ từ trần nhà lập tức tràn xuống, quét sạch bóng tối trong phòng, soi rõ từng chi tiết nhỏ nhặt. Cái cảm giác mập mờ hỗn độn do bóng tối mang lại dường như cũng tan biến theo.

 

Lộ Tranh vốn có điều muốn nói, nhưng giây phút này lại thoáng khựng lại, đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát cô.

 

Hướng Tình cố tình không nhìn anh, quay ra cửa sổ, làm như vô tình nói: "Ôi, muộn thế này rồi, chúng ta ra ngoài ăn gì đi?"

 

Không khí trong nhà thực sự quá… mập mờ. Dù đã bật đèn cũng không khá hơn bao nhiêu. Cô cảm thấy nếu tiếp tục ở lại đây với Lộ Tranh, mọi chuyện có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, vậy nên tốt nhất là ra ngoài cho an toàn.

 

Họ đều cần bình tĩnh lại một chút.

 

Lộ Tranh cũng không phản đối. Dù sao thì cũng phải ăn, dù rằng bây giờ anh chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.

 

Hướng Tình cũng không để Lộ Tranh lái xe, mà chọn một quán ăn gần khu chung cư, đi bộ tới đó. Cô còn cố ý chọn hướng ngược lại với hướng về trường để tránh gặp người quen.

 

Cô thậm chí còn giữ một khoảng cách rõ ràng với Lộ Tranh, hai tay đút túi áo, tránh bất kỳ tiếp xúc nào.

 

Lộ Tranh hiểu ý cô, chỉ yên lặng đi phía sau, không nói gì, cũng không cố thử điều gì thêm.

 

Vậy nên, bữa ăn này diễn ra một cách suôn sẻ.

 

Ngoại trừ việc Lộ Tranh chẳng buồn nhìn vào đồ ăn của mình, phần lớn thời gian chỉ chăm chú quan sát cô, như thể cô chính là món ăn của anh vậy.

 

Hướng Tình cũng không nhớ mình đã ăn gì, có ngon hay không. Nhưng dù sao thì bữa ăn cũng kết thúc.

 

Ra khỏi nhà hàng, cô thậm chí còn suy nghĩ xem có nên về ký túc xá ở tạm một đêm không. Nhưng nhìn người phía sau mình vẫn ngoan ngoãn, yên lặng, theo sát từng bước như một chú cún trung thành, cô cuối cùng vẫn không nỡ.

 

Cô muốn để anh bình tĩnh lại, nhưng cũng không cần thiết phải dội nước lạnh lên anh.

 

Khu vực này gần đại học nên có nhiều mảng xanh, cô vốn định đi dạo một chút rồi về. Nhưng đi được một đoạn, cô nhận ra một sự thật rất không ổn: giờ này còn lang thang ngoài đường chẳng có việc gì làm, đa số đều là các cặp đôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có cặp đôi rất dè dặt, chỉ sóng vai đi cạnh nhau, không có hành động thân mật nào. Có cặp thì bình thường, nắm tay, khoác tay, thủ thỉ nói chuyện. Nhưng cũng có cặp thật quá đáng, như thể dính liền thành một thể, chưa kể còn vô tư đút cho nhau ăn, thỉnh thoảng lại hôn một cái, không hề e ngại ánh mắt người khác.

 

Dù chỉ đi thẳng về khu chung cư, trên đường vẫn gặp hết cặp đôi này đến cặp đôi khác, khiến Hướng Tình phải tự hỏi, có phải tất cả các cặp yêu nhau trong đại học Diệp Thành đều tụ tập về con phố này không?

 

Nhưng cô cũng lờ mờ hiểu ra, thực ra đây là vấn đề của chính cô. Vì cô và Lộ Tranh đang ở trong một trạng thái vô cùng vi diệu, nên cô mới không ngừng chú ý đến các cặp đôi, bỏ qua những người đi đường bình thường khác.

 

Hướng Tình không phải kiểu người thích trốn tránh. Bởi vì cô biết, những gì cần đến thì trước sau cũng sẽ đến, né tránh chỉ khiến bản thân rơi vào thế bị động mà thôi.

 

Trong những tình huống quan trọng liên quan đến sinh tồn là như vậy, trong tình cảm cũng không ngoại lệ.

 

Dù cô cảm thấy diễn biến hôm nay đã là một bước tiến quá nhanh, nếu tiếp tục nữa thì e rằng sẽ quá vội vàng, nhưng kéo dài mãi cũng không có ý nghĩa. Dù sao thì, cả cô và Lộ Tranh đều không phải kiểu người bị cảm xúc nhất thời chi phối đến mức hành động bất chấp tất cả, để rồi khi cảm xúc qua đi lại vô trách nhiệm với quyết định của mình.

 

Về điểm này, Hướng Tình có lòng tin.

 

Vừa nghĩ những điều vẩn vơ, họ đã quay trở lại nhà.

 

Hướng Tình bật đèn, định vào bếp lấy hai chai nước uống. Nhưng bất kể cô đi đâu, Lộ Tranh cũng theo sát đến đó, như một cái đuôi nhỏ lặng lẽ nhưng có cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

 

Điều này khiến cô vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.

 

Cô đóng cửa tủ lạnh, đưa một chai nước cho Lộ Tranh, cười hỏi: "Anh cứ đi theo em mãi làm gì?"

 

Lộ Tranh không nói gì, chỉ nhận lấy chai nước, lặng lẽ nhìn cô. Hốc mắt anh hơi sâu, nên ánh mắt anh lúc nào cũng có vẻ thâm trầm. Mà khi nhìn chăm chú vào ai đó như thế này, ánh mắt ấy trở nên vô cùng sâu sắc.

 

—Có lẽ không chỉ là "có vẻ".

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Nụ cười trên môi Hướng Tình dần thu lại. Cô nhìn anh một lúc, rồi thở dài, nhượng bộ: "Được rồi, chúng ta nói chuyện đi."

 

Hai người ngồi xuống sofa. Hướng Tình vặn nắp chai nước, uống một ngụm lớn, sau đó mới quay sang nhìn anh: "Được rồi, anh muốn nói gì?"

 

Lộ Tranh mím môi, chăm chú nhìn cô, hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ gọi một tiếng: "Tình Tình."

 

Hướng Tình có thể thấy một chút bối rối trong ánh mắt anh.