Dù đã nhiều lần tự nhủ rằng, tình cảm của mình không liên quan gì đến cô, rằng anh sẽ không dùng cảm xúc này để quấy rầy cô. Dù anh đã tự nhắc nhở mình vô số lần rằng, tình yêu này có thể chỉ mang đến phiền phức cho cô, rằng anh không nên nuôi hy vọng.
Nhưng mà…đã yêu một ngươi, làm sao có thể kìm lòng mà không mơ tưởng đến viễn cảnh ấy?
Mùng Hai Tết, là ngày con gái đã xuất giá trở về nhà mẹ đẻ.
Hướng Tình cũng chọn ngày này để đến nhà họ Long ăn bữa cơm đoàn viên, và dưới sự yêu cầu mãnh liệt của một người nào đó, cô cũng dẫn anh theo.
Quyết định này của Hướng Tình là sau khi đã suy nghĩ rất kỹ càng.
Một mặt, Lộ Tranh rất cần một nghi thức "ra mắt gia đình" như thế này để chứng tỏ rằng anh đã có danh phận. Tiểu Dao đã gặp rồi, giờ gặp người nhà họ Long cũng là điều đương nhiên.
Mặt khác, Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi là cha mẹ ruột của Hướng Tình, nhưng cô vẫn chưa chịu gọi họ là "ba mẹ", hơn nữa cũng không muốn quay về nhà họ Long, trong lòng họ chắc hẳn có chút hụt hẫng. Họ cũng rất cần một nghi thức như vậy để biết rằng Hướng Tình đã chấp nhận họ.
Vì là chuyện đôi bên đều vui vẻ, Hướng Tình đương nhiên không có lý do để phản đối.
Khi đến nhà họ Long, người ra mở cửa là Long Thiên Tuyết. Dù cô ấy mất trí nhớ, nhưng trí tuệ không bị ảnh hưởng. Chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, cô đã bắt đầu học chương trình cấp ba, tiến độ có thể nói là thần tốc. Còn những kiến thức về cuộc sống hàng ngày thì khỏi phải bàn.
Vậy nên bây giờ, dù trông cô ấy vẫn có chút ngây thơ hồn nhiên, nhưng thực tế đã có thể sinh hoạt và học tập một cách bình thường.
Nếu không có gì bất ngờ, học kỳ sau cô ấy có thể quay lại trường đại học.
"Vậy chẳng phải em sẽ trở thành đàn em của chị sao?" Hướng Tình nghe vậy, không nhịn được bật thốt lên.
Cuộc đời thật kỳ diệu. Năm xưa, Hướng Hồng Ngư thi đỗ Đại học Diệp Thành, còn thành tích thi đại học của nguyên chủ thì t.h.ả.m đến mức không nỡ nhìn, nên Hướng Tình chỉ có thể ôn lại một năm. Theo lý mà nói, dù có đỗ Đại học Diệp Thành thì cũng vẫn kém Hướng Hồng Ngư một khóa. Nhưng ai mà ngờ được, sau đó Hướng Hồng Ngư gặp chuyện, nhà họ Long đành phải làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập cho cô. Giờ đây, nếu nhập học lại, cô ấy lại trở thành đàn em của Hướng Tình.
May mắn là Long Thiên Tuyết không bận tâm về chuyện này, cô thản nhiên nói: "Vậy đến lúc đó phải nhờ Tình Tình học tỷ chỉ dạy thêm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực ra, cô ấy đâu cần đến sự chăm sóc của Hướng Tình? Dù sao thì Long Chấn Quốc chính là phó giáo sư của Đại học Diệp Thành, mối quan hệ của ông ta ở đây đã tích lũy mấy chục năm rồi.
Ngoài việc học hành, Long Thiên Tuyết còn theo học múa với Phùng Tuyết Phi.
Nhắc đến chuyện này, Phùng Tuyết Phi cười tươi không khép miệng lại được. Trước đây, điều bà tiếc nuối nhất chính là con gái không hề có hứng thú với nghề nghiệp của mình, thậm chí còn không mấy khi chịu đến xem bà biểu diễn. Giờ đây, Long Thiên Tuyết lại thích múa, bà có thể nói là dốc hết tâm huyết để truyền dạy. Lúc này, khi khen ngợi con gái, bà cũng không tiếc lời.
Điều này thật sự không phải là do bà có cái nhìn thiên vị của một người mẹ. Hướng Hồng Ngư dù không có hứng thú với múa, nhưng do thân phận đặc biệt, lại từng tu luyện đạo pháp và Phật pháp, nên cơ thể này có sức mạnh, sức bền và độ dẻo dai vượt trội, đương nhiên là một hạt giống tốt để học múa.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dù bắt đầu học khi đã mười tám, mười chín tuổi, có vẻ hơi muộn, nhưng Long Thiên Tuyết lại có thiên phú xuất chúng, tiến bộ thần tốc, phần nào bù đắp được điều đó.
Nếu chỉ học như một sở thích, không theo hướng chuyên nghiệp, thì như vậy là hoàn toàn đủ rồi.
Thấy Hướng Tình có vẻ hứng thú, Long Thiên Tuyết đề nghị dẫn cô đến phòng tập xem thử. Nhà họ Long đã cải tạo một căn phòng riêng, trang bị đầy đủ thiết bị, thuận tiện hơn rất nhiều.
Hướng Tình đi theo Long Thiên Tuyết, để lại Lộ Tranh một mình đối diện với vợ chồng Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên gượng gạo.
Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi, dù đều được xem là những người trung niên thành đạt trong sự nghiệp, nhưng vì môi trường sống khá đơn thuần, nên trong phương diện xã giao, họ không thể nào khéo léo và già dặn như những người khác.
Còn về Lộ Tranh, anh căn bản không biết "quan hệ xã giao" là cái gì.
Thiếu đi Hướng Tình làm trung gian, ba người ngồi với nhau, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát lên hai chữ: không thân.
Tâm trạng của Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi đặc biệt vi diệu, ánh mắt họ liên tục rơi xuống bàn tay của Lộ Tranh – nơi đang đeo một chiếc nhẫn. Họ không phải kẻ mù, đương nhiên sớm đã thấy trên tay Hướng Tình cũng có một chiếc nhẫn kim cương giống hệt.
Dù từ lâu đã thấy những hình ảnh "khoe tình cảm" trong vòng bạn bè của Hướng Tình, dù vợ chồng họ đã đoán được người yêu của cô rất có thể là Lộ Tranh, thậm chí đã bàn luận về chuyện này không ít lần, nhưng giờ người thật sự đã xuất hiện trước mặt, họ vẫn có chút không biết phải phản ứng thế nào.