Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 235



 

Nếu Lộ Tranh chỉ là một người chẳng liên quan, vậy bất kể anh giàu có đến đâu, họ cũng không cần phải hạ mình. Nhưng anh lại không phải người xa lạ.

 

Nếu Hướng Tình là con gái do chính họ nuôi lớn, họ có thể soi xét Lộ Tranh như một chàng rể tương lai, thậm chí có quyền khó tính với anh. Nhưng cô lại không phải.

 

Vậy nên lúc này, khi đối diện với Lộ Tranh, trong lòng vợ chồng họ vừa bối rối vừa mâu thuẫn, cảm giác thế nào cũng không ổn, chẳng biết nên có thái độ ra sao mới phù hợp.

 

Họ như vậy, phía bên Lộ Tranh cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Trước khi đến đây, anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ rơi vào trạng thái khó xử như thế này. Dù sao thì, anh vốn không cho rằng thái độ của hai người này có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Hướng Tình.

 

Bây giờ anh vẫn tin như vậy, nhưng khi đặt mình vào hoàn cảnh này, tâm trạng anh cũng ít nhiều có chút d.a.o động.

 

Dù thế nào, họ cũng là ba mẹ ruột của Hướng Tình. So với vợ chồng nhà họ Hướng, không khí gia đình của nhà họ Long đáng quý hơn nhiều. Dù không quá thân thiết, nhưng Hướng Tình rõ ràng rất xem trọng họ. Mà nếu cô để tâm, thì đương nhiên Lộ Tranh cũng muốn được họ công nhận.

 

Chỉ có điều, anh thật sự không giỏi chuyện này.

 

Từ nhỏ đến lớn, tất cả những người quen biết anh đều tự nhiên công nhận anh, anh căn bản không cần phải làm gì cả. Nhưng đôi vợ chồng trước mặt lại có tư cách để soi xét anh.

 

Cả ba đều căng thẳng, vì thế không ai chủ động mở lời, chỉ có thể lặng lẽ cầm ly trà, trốn tránh việc bắt đầu câu chuyện.

 

Trước khi bình trà bị uống cạn, cuối cùng Hướng Tình và Long Thiên Tuyết cũng quay lại. Một người thoải mái, một người ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí kỳ lạ. Vậy nên khi họ xuất hiện, sự gượng gạo lập tức tan biến.

 

Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi thở phào nhẹ nhõm, không hẹn mà cùng đứng dậy đi vào bếp.

 

Không bao lâu sau, bữa trưa được chuẩn bị xong, mọi người di chuyển sang phòng ăn.

 

Không khí trên bàn ăn trở nên sôi nổi hơn nhiều, nâng ly chúc rượu, gắp thức ăn mời nhau, dù chỉ là những câu xã giao cũng giúp cuộc trò chuyện không bị lạnh nhạt.

 

Nhưng ăn một lúc, Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi dần cảm thấy có gì đó hơi lạ. Lộ Tranh rất tự nhiên bóc tôm, gỡ xương cá, múc canh, sau đó… tất cả đều được đặt trước mặt Hướng Tình. Mà Hướng Tình dường như cũng thấy chuyện này rất bình thường, Lộ Tranh đưa gì thì cô ăn nấy.

 

Hai người họ đều quá đỗi tự nhiên, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vợ chồng họ nhìn nhau, trong mắt lộ ra vài phần phức tạp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật ra, dù Lộ Tranh có giàu có thế nào, có quyền lực ra sao, nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn chọn con rể, họ thật sự không thể nói là hài lòng. Vì người này trông quá lạnh lùng, sống với anh ta, làm sao có thể đảm bảo rằng Hướng Tình sẽ không chịu ấm ức?

 

Thế nhưng, bây giờ mà nhìn lại…

 

Còn chuyện có chịu ấm ức hay không thì tạm không bàn đến, nhưng ít nhất, thái độ của Lộ Tranh khi ở trước mặt Hướng Tình rõ ràng khác biệt so với khi đối diện với người khác.

 

Nếu cuộc sống hằng ngày của họ đúng như những gì họ vừa chứng kiến, thì thật sự chẳng có gì để chê trách cả. Là người từng trải, vợ chồng Long Chấn Quốc đều hiểu rõ một đạo lý: chuyện tình cảm giống như nước uống, nóng hay lạnh chỉ có người trong cuộc mới biết, tất cả cuối cùng vẫn phải dựa vào suy nghĩ của Hướng Tình.

 

Họ chỉ có thể tin vào lựa chọn của cô.

 

Vậy nên khi ăn xong, lúc Hướng Tình lên tiếng từ biệt, Phùng Tuyết Phi lấy ra hai phong bao lì xì.

 

Người nào đó dù đã sắp ba mươi nhưng nhận lấy không chút do dự, thậm chí chẳng buồn nói lời khách sáo, nếu không phải vì Hướng Tình còn chưa chịu gọi ba mẹ, thì chắc hẳn anh đã nói luôn một câu: "Cảm ơn ba mẹ."

 

Tiền lì xì đổi cách xưng hô, chuyện này anh rành lắm…

 



 

Rời khỏi nhà họ Long, Hướng Tình lại ghé thăm nhà giáo sư Lâm.

 

Họ ở cùng một tiểu khu, đã đến đây rồi thì không có lý gì không qua chúc Tết, nếu sau này bà ấy biết, nhất định sẽ rất buồn.

 

Kết quả là chuyến đi này lại mang về một nhiệm vụ: gần đây có một cuộc thi viết, bà ấy muốn cô tham gia. Dù đang là những ngày Tết mà nhắc đến chuyện này quả thật hơi quá đáng, nhưng nếu là giáo sư Lâm đề nghị, thì chắc chắn không có vấn đề gì.

 

Hướng Tình đành chịu thua, mặt mày nhăn nhó đồng ý. Ra khỏi nhà giáo sư Lâm, cô lập tức bắt đầu suy nghĩ xem nên viết về chủ đề gì.

 

Những cuộc thi viết thế này đều có chủ đề cụ thể, mà Hướng Tình vốn không giỏi những bài luận mang tính áp đặt như vậy. Cô thích viết theo cảm hứng của bản thân hơn.

 

Nhưng giáo sư Lâm nói không sai, nếu cứ mãi né tránh điểm yếu của mình thì không phải cách hay. Biết bản thân chưa giỏi, vậy càng cần phải luyện tập nhiều hơn. Coi như là một lần rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm và kiến thức, dù thế nào cũng không phải chuyện xấu.

 

Nói thì nói vậy, nhưng với tính cách của Hướng Tình, một khi đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn.

 

Thế nên… chuyện này chắc chắn sẽ khiến cô phải đau đầu rồi.