Nếu viết kết luận điều tra theo hướng này, e là Hàn Miễn sẽ phải cởi bỏ bộ cảnh phục ngay lập tức.
Khi cả hai còn đang đau đầu, thì Tề Chính từ trong phòng ăn bước ra, tay xoa bụng no căng.
Lâu lắm rồi anh mới được ăn một bữa ngon lành như vậy, nên có phần không kiềm chế được. Anh thản nhiên đi về phía phòng khách, không chú ý tình hình, vừa đi vừa ợ một tiếng, rồi mỉm cười cảm ơn Thích Tuyền.
Không ngờ—
"Hàn Miễn?!"
"Tề Chính?!"
Hàn Miễn đột ngột đứng bật dậy, nhìn người đàn ông trước mắt như thể thấy ma.
Nhiều năm trước, chính mắt anh từng chứng kiến t.h.i t.h.ể người bạn thân bị nước sình làm cho trương phình. Anh cũng tự tay lo tang lễ, năm nào cũng đến thắp hương viếng mộ vào ngày giỗ. Người này rõ ràng đã chết, vậy tại sao anh ta lại đang đứng đây, còn mặc đồng phục cảnh sát?
Hai người nhìn nhau trân trối, bầu không khí trong phòng khách lập tức rơi vào im lặng đáng sợ.
Viên cảnh sát trẻ đi cùng không biết Tề Chính là ai, chỉ thấy anh mặc đồng phục giống mình nên vô thức chào hỏi như đồng nghiệp, rồi quay sang hỏi: "Đội trưởng Hàn, hai người quen nhau à?"
Hàn Miễn im lặng.
Anh gần như không nói nổi thành lời, cảm giác như toàn bộ thế giới quan của mình đang sụp đổ.
Tề Chính lấy lại bình tĩnh nhanh hơn, mỉm cười bước đến gần Hàn Miễn: "Lâu quá không gặp rồi. Không ngờ cậu lên chức đội trưởng luôn rồi, giỏi thật đấy!"
Viên cảnh sát trẻ lúc này mới để ý kỹ phù hiệu cảnh sát trên n.g.ự.c Tề Chính. Có gì đó... không đúng lắm.
Hàn Miễn mắt hoe đỏ, giọng run run: "Cậu... sao cậu lại ở đây?"
Anh thậm chí nghi ngờ bản thân đang nằm mơ. Nếu không thì chuyện hoang đường đến vậy sao có thể xảy ra?
Tề Chính gãi đầu, ngập ngừng, không biết phải giải thích ra sao, đành nhìn về phía Thích Tuyền.
Thích Tuyền không né tránh ánh mắt của họ, bình tĩnh đáp: "Lúc tôi đi nhảy bungee, phát hiện anh ấy đang làm thủy quỷ dưới hồ, nên tôi vớt lên."
[Đại lão, chuyện kiểu này cô cũng nói được cho người bình thường sao?] – Hệ thống kinh ngạc lên tiếng trong đầu cô.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Thích Tuyền: [Tại sao lại không thể? Tô Ninh Hải chẳng phải cũng là người bình thường à?]
[Nhưng họ là cảnh sát...]
[Vụ án của Ngụy Húc là do ác quỷ cố ý gây ra. Đây là một vụ không có manh mối, chẳng lẽ để họ mãi mãi không phá được sao?]
[Nhưng giờ cũng đâu phá nổi.]
Thích Tuyền khẽ cau mày: [Chưa chắc. Có khi phá được.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế giới trong cuốn tiểu thuyết này, e là... cũng chẳng khác gì thế giới mà cô từng sống.
Cô nói câu ấy rất nhẹ, nhưng rơi vào tai Hàn Miễn và viên cảnh sát trẻ lại chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
"Thủy quỷ?!"
"Quỷ gì cơ?!"
Hai người cảnh sát gần như cùng lúc hét lên, trừng mắt há miệng như vừa bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Thích Tuyền thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh như thường, ung dung nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Loại trà này là hàng hiếm, do chính nhà họ Tô gửi đến biệt thự để cô thưởng thức. Mùi thơm thanh mát lan tỏa, đúng là hảo trà.
Hương thơm dịu nhẹ ấy khiến hai cảnh sát dần lấy lại tinh thần.
Hàn Miễn liếc nhìn Tề Chính, người đồng đội năm xưa giờ vẫn giữ nguyên vẻ ngoài trẻ trung, giọng khàn khàn:
"Sao cậu lại thành... thủy quỷ?"
Giờ phút này, dù có hoang đường đến mấy, điều duy nhất Hàn Miễn mong muốn là được ngồi xuống nói chuyện với người anh em từng vào sinh ra tử cùng mình.
Tề Chính đáp chậm rãi:
"Đại sư nói tôi c.h.ế.t oan, nhưng do lúc còn sống tích được chút công đức nên mới có thể lưu lại dương gian."
Tề Chính vốn là người chính trực, từng giúp đỡ không ít người, tích tiểu thành đại, cũng coi như có chút thiện nghiệp.
Hàn Miễn lập tức nắm bắt trọng điểm:
"Chết oan? Năm đó điều tra đi điều tra lại, tất cả chứng cứ đều chỉ ra là... cậu tự sát mà?"
Vụ việc đó vẫn luôn là cái gai trong lòng anh, không ngờ Tề Chính thật sự là bị hại!
Anh nóng ruột hỏi tiếp:
"Vậy rốt cuộc là ai hại cậu?"
Cảnh sát trẻ đi cùng đứng một bên, mặt mày đầy dấu hỏi.
"Đội trưởng, chắc chúng ta không tới nhầm chỗ chứ?"
Tề Chính lắc đầu, vẻ mặt trầm mặc:
"Tôi cũng chưa rõ... có lẽ phải hỏi vị đại sư này."
Anh quay sang nhìn Thích Tuyền, trong mắt mang theo tia nghi hoặc.