[Anh Húc đẹp trai nhất thế giới: "Tác giả viết cái quái gì vậy? Định tẩy trắng cho con khốn kia à? Vớ vẩn!"]
[Fan của Húc điểm danh: "Nạn nhân còn đang nằm viện, hung thủ lại định chối tội? Thế giới này bị làm sao vậy?"]
[Người qua đường Giáp: "Âm hôn? Vận xui? Đây là chiêu tẩy trắng mới à?"]
[123: "Không hiểu lắm, chỉ là tiểu thuyết thôi mà, sao mọi người cãi nhau dữ vậy?"]
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: "Ghê quá, bán con gái để kết Âm hôn? Nghĩ tới thôi cũng nổi da gà! Anh cảnh sát c.h.ế.t thật đáng thương, rốt cuộc là chuyện gì?"]
[Hôm Nay Đại Cát: "Đừng sủa bậy trong bình luận nữa. Đại sư đã nói rất rõ rồi, chẳng lẽ chưa xem video quay ở phim trường? Dây cáp đứt bất ngờ, chỉ có thể nói là xui rủi, liên quan gì đến nữ diễn viên kia?"]
[Hôm Nay Đại Lợi: "Năm trăm quả địa lòi!"]
[Đại Cát Đại Lợi: "Năm trăm quả địa lôi!"]
[Nhất Thụ Hồng Mai Khai: "Tác giả đang ám chỉ hiện thực à? Đọc mà thấy rợn người. Người bị thương vẫn còn nằm viện, cảnh sát chưa có kết luận điều tra, tác giả viết vậy là thiếu suy nghĩ."]
[Có Hiếu Muốn Chết: "Không ngờ đọc tiểu thuyết mà cũng bắt trend showbiz được. Hài thật."]
[Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức: "Tôi xem video hậu trường rồi, có nam diễn viên do lỗi mà bị cắt cảnh nhiều lần, khi thì ôm eo, lúc thì nắm tay. Gặp chuyện cũng không oan lắm."]
[Anh Uyên Khuyên Người Đừng Viết Văn: "Một trăm quả địa lôi!"]
Tô Noãn Noãn đang chăm chú đọc phần bình luận dưới một bài viết thì bất ngờ nhìn thấy một nickname quen thuộc. Cô lập tức chụp màn hình lại và gửi vào nhóm chat.
"Tô Noãn Noãn: Đây có phải cậu không? @Thích Uyên."
"Thích Uyên: …"
Nhìn thấy tin nhắn trả lời đầy lúng túng đó, Tô Noãn Noãn không nhịn được cười khúc khích.
"Tô Noãn Noãn: Còn nhớ có người từng chê ‘Nhật ký hào môn’ dở tệ, tiếc cả mười tệ không chịu nạp đó nha."
"Tôn Vũ: Haiz, ai mà ngờ chị Thích Tuyền lại ngầu như vậy chứ! À mà nè, thằng nhóc Tiền Côn đâu rồi? @Tiền Côn, cậu c.h.ế.t đâu mất rồi?"
Cậu ta cố ý chuyển chủ đề để giúp Thích Uyên giữ thể diện. Thế nhưng, Tiền Côn vẫn bặt vô âm tín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôn Vũ: Gì thế nhỉ? Để tôi gọi cho cậu ấy xem sao."
"Bành Bằng: Tôi gọi rồi, không liên lạc được."
"Thích Uyên: Tôi cũng vừa gọi, không ai bắt máy."
"Tôn Vũ: Ghê thật, từ bao giờ anh Uyên lại quan tâm đến Tiền Côn dữ vậy? Cảm giác anh khác trước kia rồi đó."
"Tô Noãn Noãn: Đi qua một lần sinh tử, ai mà chẳng thay đổi. Thay đổi như vậy là tốt rồi."
"Thích Uyên: Ừm."
Sau lần suýt mất mạng, Thích Uyên dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
"Thích Uyên: Nghe nói cậu muốn đi tàu cao tốc đến Long Kinh, tôi đi cùng cậu nhé."
"Tô Noãn Noãn: Cậu mua vé chưa?"
Thực ra từ nhỏ đến lớn, Thích Uyên đều có tài xế riêng đưa đón, ngay cả tàu điện ngầm còn chưa từng đi, huống gì là tàu cao tốc. Cậu hoàn toàn quên mất phải mua vé trước.
Thích Uyên lúng túng tra mạng cách đặt vé, còn đang loay hoay tải ứng dụng thì bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân và giọng nói gấp gáp của mẹ.
Mẹ cậu vội vàng đáp: "Bên nhà dì Mã của con có việc gấp, mẹ qua đó xem thử."
"Dì Mã?" – cậu sững người – "Là mẹ của Tiền Côn sao? Con đi với mẹ!"
Lúc này, trong phòng bệnh, Mã Anh Lan đang ngồi sụp xuống bên giường, nước mắt lăn dài trên má. Trên giường là Tiền Côn đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt.
Ba Tiền Côn nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sẽ gọi cho người quen ở Long Kinh, chuyển viện ngay trong đêm nay. Tôi không tin bệnh viện lớn ở thủ đô mà lại không chữa nổi cho con trai tôi."
Mã Anh Lan vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào: "Nhưng bệnh viện nói không phát hiện được bệnh gì... Tôi nghĩ thằng bé là bị trúng tà rồi. Hay là đi mời một vị đại sư lợi hại hơn đến xem thử?"
Nghe vậy, ông Tiền lập tức trừng mắt nhìn vợ: "Đại sư, đại sư! Lúc nào bà cũng chỉ biết dựa vào mấy người đó! Hôm nay mời tên gì mà Huyền cái gì Phong ấy, mất năm chục triệu, có ích gì chưa? Thằng bé đã tỉnh lại chưa? Nếu không vì bà lãng phí một ngày ở đây, tôi đã đưa nó đi thủ đô từ sớm rồi!"
Mã Anh Lan không dám nói gì thêm. Bà thực ra biết một người còn lợi hại hơn Huyền Phong, nhưng không dám mở miệng vì sợ bị mắng tiếp.