Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 131



Trong khi ông Tiền chạy ra hành lang gọi điện tìm người giúp đỡ, sắc mặt ông đầy lo âu, mồ hôi túa ra vì sốt ruột. Bệnh viện lớn ở thủ đô lúc nào cũng đông đúc, hơn nữa, tình trạng của Tiền Côn lại rất mơ hồ, không rõ thuộc chuyên khoa nào, càng khiến việc sắp xếp điều trị thêm khó khăn.

Nhà họ Tiền cũng không có mối quan hệ rộng rãi như nhà họ Đỗ hay nhà họ Dương, mọi việc đều trở nên rối ren.

Không lâu sau, Cố Xảo và Thích Uyên đến nơi. Sau khi nghe Mã Anh Lan kể lại, cuối cùng họ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra, hôm qua Tiền Côn đến Đại học Long Giang để làm thủ tục nhập học. Sau khi dọn dẹp ký túc xá xong, cậu hào hứng dẫn mấy bạn cùng phòng – vốn đến từ tỉnh khác – đi tham quan trường. Là người bản địa, lại từng đến Đại học Long Giang chơi vài lần, cậu tự tin lắm.

Đại học Long Giang là trường tổng hợp nổi tiếng, đặc biệt mạnh về ngành lâm nghiệp. Trường có độ che phủ cây xanh rất cao, thậm chí còn có một khu rừng nhỏ bên trong được mệnh danh là “cấm địa”, nghe nói trong đó có trồng một số loài cây quý nên sinh viên không được phép vào.

Khi cả nhóm đi ngang qua đường mòn gần khu rừng, Tiền Côn đang nói chuyện thì bỗng dưng khựng lại, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ. Mấy người bạn hốt hoảng, lập tức đưa cậu đến phòng y tế, rồi sau đó chuyển đến bệnh viện thành phố Long Giang, nhưng các bác sĩ vẫn không tìm ra nguyên nhân.

"Tiền Côn vốn rất khỏe mạnh mà, tự dưng lại ngất xỉu thế này?" – Cố Xảo nhíu mày nghi ngờ.

"Đúng vậy!" – Mã Anh Lan sụt sùi – "Bác sĩ kiểm tra nói không phát hiện vấn đề gì bất thường cả..."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Tôi nghĩ chắc là bị trúng tà... nên mới bàn với ba nó mời một vị đạo trưởng tên Huyền Phong đến xem."

Cố Xảo im lặng. Thích Uyên cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng họ đều hiểu rõ: Vị đạo sĩ đó vốn nổi tiếng là kẻ "gặp quỷ liền chạy", thế mà Mã Anh Lan lại tin tưởng đến vậy.

"Ông ta đã làm phép rồi, nhưng Tiền Côn vẫn chưa tỉnh lại." – Mã Anh Lan dè dặt nói, cố gắng giữ thể diện – "Tôi nghĩ lần này thứ mà Tiền Côn đụng phải không đơn giản, có lẽ đạo hạnh của Huyền Phong không đủ áp chế..."

Cố Xảo thấp giọng nói:

"Hay là đưa thằng bé lên bệnh viện lớn ở thủ đô kiểm tra kỹ hơn đi?"

Thích Uyên bước ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa gửi tin nhắn tóm tắt tình hình vào nhóm chat. Cả nhóm im lặng trong vài phút, sau đó tin nhắn lần lượt xuất hiện.

[Tô Noãn Noãn: Lúc khám sức khỏe thi đại học, Tiền Côn còn rất khỏe mạnh, sao tự nhiên lại đổ bệnh chứ? Đã vậy còn không tìm ra nguyên nhân. Tôi nghĩ lần này nên nghe dì Mã, thử mời đại sư xem sao.]

[Tôn Vũ: Đột nhiên nhớ lại chương 7 trong «Nhật ký hào môn», có nói trong tiệc sinh nhật của Noãn Noãn có một thanh niên ấn đường đen sì, có khi nào là đang nói tới lão Tiền không? Tôi cũng nghiêng về phía dì Mã.]

[Bành Bằng: Tôi đề nghị gọi thẳng cho chị Thích Tuyền. Đừng phí thời gian vòng vo.]

[Tô Noãn Noãn: Nhưng giờ này khuya rồi, chắc chị Tuyền ngủ rồi đó.]

[Tôn Vũ: Tôi nhớ hôm sinh nhật Noãn Noãn, có một nam sinh đuổi theo Tần Nhược chạy ra ngoài, nghe nói cũng là Thiên sư. Hình như là bạn thân của con trai nhà họ Trần, người của gia tộc Thiên sư ở Long Kinh, đạo hạnh khá tốt.]

[Thích Uyên: Có ai có cách liên lạc với cậu nhà họ Trần không?]

[Tôn Vũ: Để tôi thử hỏi xem.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Tôn Vũ: Có rồi nhé, tôi gửi riêng cho Uyên.]

Không chần chừ, Thích Uyên lập tức bấm số. Mặc dù đã khuya, nhưng những người trẻ tuổi thường thức khuya, cậu cũng không quá lo ngại.

Trần Phi Lộc lúc này đang ngồi trước máy tính, vừa đọc chương mới của «Nhật ký hào môn», vừa tranh cãi trên Weibo với anti-fan. Dưới tài khoản ‘Phi Thiên Lộc Mã’, cậu đang gay gắt đáp trả những kẻ công kích Bạch Thủy Chân Nhân – người bị gán mác là “tài khoản marketing tẩy trắng cho Viên Thanh”.

Điện thoại rung lên. Cậu bật loa ngoài, tay vẫn không rời bàn phím:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Ai vậy?"

"Tôi là Thích Uyên, em trai của Thích Tuyền. Có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?"

Trần Phi Lộc khựng lại, hơi ngạc nhiên:

"Thích Uyên? Em trai của Thích đại sư?"

"... Ừm." Câu trả lời của Thích Uyên hơi khựng lại, đầy gượng gạo.

Đây là lần đầu tiên cậu bị gọi là “em trai Thích đại sư”. Trước giờ người ta chỉ gọi cậu là “con út chủ tịch Thích” hoặc “em trai Thích thiếu gia”. Bây giờ lại mượn tên cô để cầu cứu, cậu cảm thấy chính mình cũng chẳng ra gì.

"Anh có chuyện gì cần tôi giúp?" – Trần Phi Lộc hỏi lại, giọng điệu lịch sự nhưng không giấu vẻ tò mò.

"Bạn tôi đang nguy cấp. Tôi muốn nhờ bạn Thiên sư của anh đến giúp xem thử. Thù lao không thành vấn đề."

"Ngay bây giờ à?"

"Phải."

"Chờ chút, để tôi hỏi thử."

Trần Phi Lộc đứng dậy, gõ cửa phòng bên cạnh:

"Anh Ninh, có người muốn nhờ anh giúp. Có đi không?"

"Ai vậy?"

"Em trai của Thích đại sư."

Cánh cửa bật mở ngay lập tức. Gương mặt Ninh Chí trở nên nghiêm túc:

"Đi."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com