Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 132



Tại bệnh viện, bố Tiền vẫn đang cố gọi liên hệ với các bệnh viện tuyến trên ở thủ đô. Bên cạnh, Cố Xảo đang nhỏ giọng an ủi Mã Anh Lan.

Thích Uyên ngồi một mình trên ghế, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. Trước đây, cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải dựa vào danh tiếng của Thích Tuyền để nhờ vả người khác. Cậu từng châm chọc, từng hạ thấp cô, vậy mà bây giờ… lại mượn danh cô để cứu bạn mình. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng bản thân trong gương.

Nhưng cậu không thể bỏ mặc Tiền Côn nằm đó mê man không tỉnh. Cậu không làm được.

Chẳng bao lâu, Ninh Chí và Trần Phi Lộc đã đến nơi.

"Này, hai cậu là ai?" – Ba Tiền giơ tay cản họ lại, vẻ mặt đề phòng.

Thích Uyên vội lên tiếng:

"Chú Tiền, họ là bạn Tiền Côn. Đến thăm thôi ạ."

Nhìn hai cậu thanh niên trẻ trung, ba Tiền không nghi ngờ gì, liền để họ vào.

Vừa bước vào phòng bệnh, Ninh Chí liếc mắt đã thấy ấn đường của Tiền Côn tối đen như mực. Cậu cau mày tiến lại gần giường bệnh, trước mặt Mã Anh Lan, lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ cổ xưa và giơ lên soi vào mặt bệnh nhân.

Chiếc gương không có bất kỳ phản ứng nào.

"Cháu đang làm gì vậy?" – Mã Anh Lan hỏi, vẻ mặt lo lắng.

Ninh Chí trầm giọng:

"Hồn đã rời xác."

Mọi chức năng sinh lý vẫn hoạt động, nhưng linh hồn đã biến mất. Đương nhiên không thể tỉnh lại được.

"Hả?" – Mã Anh Lan sững người, nhìn sang Thích Uyên đầy nghi ngờ.

Trần Phi Lộc nhanh chóng giải thích:

"Chào dì, vị này là Ninh Thiên sư, được chứng nhận cấp bốn bởi Hiệp hội Thiên sư quốc gia. Là Thích Uyên mời đến."

Mã Anh Lan trợn mắt nhìn Ninh Chí – còn quá trẻ so với tưởng tượng của bà về một đại sư.

Bà nhớ lại chuyện trước đây nghe nói: Thích Uyên từng bệnh nặng suýt mất mạng, được con gái ruột của nhà họ Thích – Thích Tuyền – cứu sống nhờ huyền học. Khi đó, bà chẳng tin, còn cho rằng nhà họ Thích đang diễn kịch để tạo tiếng tăm cho con gái mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một cô gái trẻ, lại xuất thân từ nông thôn, làm sao có đạo hạnh cao siêu đến vậy?

Ai trong giới huyền học mà không biết nghề Thiên sư kiếm tiền dễ như trở bàn tay?

Trước kia, Mã Anh Lan từng âm thầm không hài lòng, cảm thấy Cố Xảo ngoài mặt thì tỏ ra không tin tưởng Huyền Phong đạo trưởng – người mà bà rất sùng bái – nhưng thực chất lại đi nâng đỡ con gái mình, cứ như đang chơi trò hai mặt. Vì thế bà từng khó chịu không ít.

Nhưng lần này con trai bà đột nhiên ngất xỉu, không rõ nguyên nhân, bà mới nhận ra Huyền Phong chỉ là một kẻ lừa đảo.

Nhìn thấy Cố Xảo và Thích Uyên đến tận nơi, lo lắng hỏi han tình hình, trong lòng Mã Anh Lan bỗng cảm thấy áy náy. Nhưng khi thấy vị Thiên sư mà Thích Uyên mời tới lại là một cậu trai còn rất trẻ, bà vẫn không thể yên tâm được.

Cố Xảo quay sang hỏi:

"Hồn mất rồi thì sao? Có cách nào gọi về không?"

Từ sau khi chứng kiến tận mắt năng lực của Thích Tuyền, bà đã bắt đầu tin vào huyền học, ít nhiều cũng hiểu được vài điều cơ bản.

Lúc này, Ninh Chí đang tập trung linh lực vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào ấn đường của Tiền Côn. Cậu không trả lời ngay mà chỉ im lặng cảm nhận.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Trần Phi Lộc đứng bên cạnh giải thích:

"Nếu hồn phách rời khỏi thân thể chưa đến ba ngày và không bị tổn thương, thì vẫn có thể dẫn về được."

Anh chỉ vào Tiền Côn:

"Em ấy ngất bao lâu rồi?"

Mã Anh Lan nghe vậy như nhìn thấy tia sáng nơi cuối đường hầm, vội vàng đáp:

"Từ khoảng bốn giờ chiều hôm qua đến giờ, chưa tới ba ngày đâu!"

Tuy vậy, bà vẫn lo hồn phách con trai ở bên ngoài có bị thương tổn gì không.

Ninh Chí nhắm mắt, dùng linh thức lần theo dấu vết hồn phách, một sợi khí vô hình dần dần kéo về hướng Tây Nam. Cậu mở mắt, thu tay lại rồi hỏi:

"Chỗ Tiền Côn ngất là ở đâu?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com