Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 133



"Ở trường học," Mã Anh Lan nghẹn ngào nói. "Đang đi dạo thì tự nhiên ngã xuống."

"Trường học nằm ở hướng Tây Nam đúng không?"

Thích Uyên gật đầu xác nhận:

"Đúng rồi."

"Vậy đến trường học."

"Khoan đã." Thích Uyên gọi lại. "Trễ thế này rồi, trường không cho người ngoài vào đâu."

Ninh Chí im lặng.

Trần Phi Lộc bật cười, giải thích:

"À, chuyện nhỏ. Cổng trường chẳng thể ngăn được Ninh đại sư đâu."

Trong giới huyền học, đủ loại thủ pháp thần kỳ. Chỉ cần một tấm Bùa Ẩn Thân là có thể vượt qua mắt thường, còn tường rào trường học thì càng không đáng bận tâm đối với một Thiên sư cấp bốn như Ninh Chí.

Thích Uyên chỉ biết im lặng.

Ngay trong đêm, Ninh Chí rời khỏi bệnh viện, sử dụng Bùa Tốc Hành, chẳng mấy chốc đã đến Đại học Long Giang.

Trường đã tắt đèn, bốn phía tối om.

Cậu đứng trước cổng, rút la bàn ra. Kim chỉ xoay nhẹ, rồi chậm rãi dừng lại, chỉ thẳng về phía có âm khí dày đặc. Ninh Chí dán Bùa Ẩn Thân lên người, nhanh nhẹn vượt tường, lần theo hướng âm khí mà đi.

Khu vực này là một khu rừng nhỏ trong trường, rậm rạp và có phần âm u.

Cậu vận linh lực, tập trung vào đôi mắt. Trong khoảnh khắc, ánh sáng lấp lóe trong đồng tử, khi nhìn lại khu rừng, sắc mặt cậu thoáng thay đổi.

Âm khí quá nặng!

Cậu ngẫm nghĩ một lát, quyết định không mạo hiểm hành động, lặng lẽ rời khỏi trường trong bóng đêm.

Ngay khi cậu rời đi, trong rừng xuất hiện một bóng đen. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm theo hướng Ninh Chí vừa biến mất, rồi lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.

Sáng hôm sau, tại biệt thự Lâm Hồ.

Thích Tuyền đang nhàn nhã thưởng thức bữa sáng thịnh soạn do Tô Dung chuẩn bị. Như thường lệ, cô hỏi:

"Tiến độ học của Linh Sinh thế nào rồi?"

Ngày nào cũng hỏi một lần, đã thành thói quen.

Tô Dung cúi đầu cung kính:

"Cậu ấy đã học đến chương ba rồi ạ."

"Chậm quá. Tăng tốc độ lên." Thích Tuyền liếc sang Linh Sinh đang ngồi yên tĩnh như không nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Linh Sinh nuốt nước bọt, không lên tiếng.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Tô Dung nói tiếp:

"Chỉ học qua video, hiệu quả có thể không tốt lắm. Hay là mời gia sư?"

Thích Tuyền hờ hững đáp:

"Gia sư bây giờ đắt lắm."

Tô Dung nghẹn lời. Trong lòng thầm nghĩ: Đại sư à, ngài có biết bây giờ ngài giàu thế nào không? Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn:

"Vậy tôi sẽ đích thân giám sát việc học của cậu ấy."

"Ừ." Thích Tuyền đặt đũa xuống. "Ngoài học hành ra, cũng nên để cậu ấy làm chút việc. Suốt ngày ngồi không cũng không được."

Trước kia Linh Sinh đã chịu khổ quá nhiều. Giờ cơ thể đã khỏe mạnh, không thể để anh ấy rảnh rỗi mãi.

Cô liếc nhìn Linh Sinh rồi nói:

"Nếu linh lực chưa dùng tới, thì học vẽ bùa đi. Vẽ bùa hút bụi chẳng hạn, đỡ cho quản gia Tô phải làm việc nhà vất vả."

Linh Sinh cứng đờ, tốc độ ăn cơm chậm lại rõ rệt.

Tề Chính ngồi bên cạnh chỉ biết cúi đầu im lặng, không dám góp lời.

Tô Dung cố nhịn cười nhưng cuối cùng vẫn bật ra một tiếng "phì". Rồi anh nhanh chóng đổi chủ đề:

"À đúng rồi, hôm nay Noãn Noãn định đến Long Kinh nhập học, tôi đưa em ấy ra ga tàu nhé?"

"Đi đi." Thích Tuyền gật đầu.

Một lát sau, Tô Dung quay lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên:

"Noãn Noãn nói em ấy đổi vé sang ngày mai rồi."

Dù thời gian nhập học kéo dài hai ngày, hôm sau mới đi cũng không muộn, nhưng sẽ hơi cập rập.

Thích Tuyền hỏi:

"Sao thế?"

Tô Dung đáp:

"Em ấy bảo bạn thân bị hôn mê, muốn ở lại xem tình hình thêm chút nữa."

"Ừ." Thích Tuyền không hỏi thêm.

Ngay lúc đó, có người đến thăm biệt thự.

Tô Dung ra mở cửa, thấy là Ninh Chí và Trần Phi Lộc, liền lập tức mời hai người vào.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com