Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 134



Ninh Chí cả đêm không chợp mắt, sáng ra cũng chưa ăn gì. Đúng giờ đến nơi, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm lừng từ phòng ăn truyền tới, bụng không chịu nổi, réo lên "ùng ục" hai tiếng rõ to.

Mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng, vẻ bối rối không giấu được.

Thích Tuyền nhìn thấy biểu cảm luống cuống đó, liền hỏi thẳng:

"Đói rồi à?"

Nghe vậy, Linh Sinh đang ngồi ăn cũng đặt bát đũa xuống, bước tới. Đây là lần đầu tiên anh ấy xuất hiện trước người ngoài, gương mặt tuấn tú như tượng tạc khiến ai nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng.

Trần Phi Lộc sững người.

Trong lòng cậu thầm than: Quân gia Tô đã là cực phẩm rồi, không ngờ đại sư lại còn thu nhận thêm một mỹ nam như bước ra từ tranh vẽ! Thật khiến người ta bái phục sát đất.

Lúc này, Linh Sinh không để ý ánh mắt của người khác, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên cây hoa quế ngoài sân. Một con côn trùng nhỏ từ trên lá đáp xuống bệ cửa, chui vào khe hở như muốn lẻn vào trong nhà.

Anh nhẹ nhàng búng tay một cái, một sợi linh lực mảnh như tơ thoắt hiện rồi cuốn lấy con côn trùng, ném ra xa.

Ninh Chí chợt quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bệ cửa sổ. Vừa rồi, cậu cảm nhận được một đợt d.a.o động linh lực rất yếu, nhưng giờ thì hoàn toàn biến mất.

Thích Tuyền cũng lặng lẽ nhìn về phía Linh Sinh. Tên này đúng là gan to tày trời, trước mặt người ngoài mà cũng dám tùy tiện vận dụng linh lực. Không sợ người ta nhận ra anh là linh thể trời sinh sao?

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Như hiểu được ánh nhìn của cô, Linh Sinh cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Bầu không khí trong phòng khách bỗng trở nên có chút vi diệu, trầm lặng.

Tô Dung bèn chủ động lên tiếng phá tan sự ngại ngùng:

"Ninh thiên sư, cậu có điều gì phát hiện sao?"

Ninh Chí hoàn hồn, nghiêm túc đáp:

"Đêm qua tôi có đến khu rừng trong khuôn viên Đại học Long Giang. Âm khí ở đó rất nặng, cảm giác như có một linh thể cấp cao đang ẩn náu. Hồn phách của Tiền Côn hiện đang bị giam trong đó. Tôi không dám hành động bừa bãi."

"Tiền Côn?" Thích Tuyền hơi nghiêng đầu. Cô chưa từng nghe qua cái tên này.

Trần Phi Lộc liền lên tiếng giải thích:

"Tiền Côn là bạn của Thích Uyên. Tối qua Uyên tìm đến tôi nhờ giúp, nên mới mời Ninh thiên sư tới."

Thích Tuyền hỏi tiếp:

"Hồn phách rời khỏi thân xác đã bao lâu rồi?"

"Hôm nay là ngày thứ ba," Ninh Chí đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô cúi đầu suy nghĩ, không lên tiếng.

Hệ thống vang lên trong đầu:

"[Đại lão, chẳng lẽ cô lại không muốn ra ngoài nữa?]"

"[Ừm.]" Thích Tuyền đáp hờ hững.

"[Dù sao thì cô cũng không cần đi bộ mà.]"

"[Không phải vì đi bộ.]"

Thứ khiến cô thấy phiền là việc phải tiếp xúc với người sống... lẫn kẻ chết.

Cô liếc nhìn hai người trẻ trước mặt đang thấp thỏm chờ đợi, trong lòng bỗng thoáng qua một ý nghĩ vô trách nhiệm: Nếu có thể tự tay bồi dưỡng ra vài nhân tài thực sự, liệu sau này có thể đỡ phải ra mặt mọi việc không?

Nhưng bồi dưỡng nhân tài... thật sự rất phiền phức.

Sau một lúc do dự, cô rốt cuộc vẫn đứng dậy, khẽ dặn:

"Liên lạc với Hàn Miễn, kêu anh ấy tới, cùng nhau đến Đại học Long Giang."

Hàn Miễn bắt máy với vẻ ngơ ngác:

"...Ủa? Chưa có chỉ đạo mà đã bắt đầu phối hợp rồi sao?"

Trường học đang vào mùa khai giảng, người ra người vào nườm nượp. Hàn Miễn dẫn theo một cảnh sát trẻ, mặc thường phục để tránh gây chú ý, rồi đi vào trường theo chỉ dẫn.

Khi gần đến khu rừng phía sau trường, người đã thưa thớt hơn. Rẽ qua một lối đi, anh lập tức nhìn thấy Thích Tuyền đang đứng dưới tán cây long não ven đường.

Cô mặc một bộ đồ thể thao mỏng nhẹ, mái tóc búi cao để lộ gương mặt xinh đẹp thanh tú, vài lọn tóc xõa nhẹ hai bên má, nhìn vừa dịu dàng lại có phần lạnh lùng. Dưới nắng trưa gắt gao, cô không cần bận tâm — Linh Sinh đã cầm ô che nắng cho cô, che luôn cả những ánh mắt tò mò của người qua đường.

Trái lại, Trần Phi Lộc và Ninh Chí đi bên cạnh thì khổ sở vì nắng. Dù Ninh Chí không ngại nóng nhờ có linh lực bảo hộ, Trần Phi Lộc lại là người thường, mặt đỏ gay, suýt nữa thì cháy nắng.

Hàn Miễn bước tới hỏi:

"Mọi người đến đây bằng gì vậy?"

Trần Phi Lộc đáp:

"Tôi lái xe đến."

Hàn Miễn gật đầu, quay sang Thích Tuyền:

"Nơi này có vấn đề gì sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com