Các thế lực khác trong giới huyền môn ở Long Lâm cũng im hơi lặng tiếng. Sau khi chứng kiến thất bại của Hành Phong phái, không ai còn dám manh động. Nếu tình hình cứ tiếp diễn như vậy, e rằng toàn bộ giới huyền môn nơi đây sẽ bị Cục Điều tra đè ép đến nghẹt thở.
Dư Lan Chi hỏi: "Hoành Uông thế nào rồi?"
Phùng Khắc cúi đầu: "Sư đệ phạm pháp, nghe nói sẽ bị đưa ra xét xử, có thể sẽ phải ngồi tù."
Dư Lan Chi đưa lá bùa cho Phùng Khắc: "Chụp ảnh lại, gửi cho các môn phái và gia tộc khác, hỏi xem có ai từng gặp thiên sư nào vẽ bùa theo phong cách này không."
"Vâng."
Mỗi vị phù sư nổi danh đều có một phong cách vẽ bùa riêng biệt. Tu vi càng cao, đặc trưng trong từng nét bút càng rõ ràng.
Biệt thự Lâm Hồ.
Thích Tuyền vừa viết xong một chương truyện thì nhận được điện thoại từ Trần Phi Lộc. Cô bật loa ngoài, để điện thoại sang một bên rồi vừa ăn hoa quả, vừa nằm tựa trên sofa cạnh cửa sổ sát đất.
"Đại sư, tối qua tôi với anh Ninh bắt được một con Hồng quỷ cấp 4!" Trần Phi Lộc báo tin với giọng đầy phấn khích.
"Tốt lắm." Thích Tuyền đáp nhẹ.
"Chuyện này tôi chưa nói cho quản gia Tô, sợ anh ấy lo." Trần Phi Lộc hạ giọng.
"Có liên quan đến Tô Noãn Noãn sao?"
"Đúng vậy. May mà có mặt dây chuyền đại sư tặng, nếu không chắc cô ấy đã gặp chuyện không hay rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy quỷ được tạo ra từ động vật."
"Ồ?" Thích Tuyền khẽ nhướng mày.
"Chúng tôi đã giao nó cho Cục Điều tra. Sáng nay họ báo lại, đó là quỷ được tạo thành từ linh hồn của nhiều con ch.ó mèo, tất cả đều c.h.ế.t thảm dưới tay con người."
Hệ thống giận dữ gào lên: [Mèo con và chó con đáng yêu thế kia, sao lại nhẫn tâm g.i.ế.c chúng chứ!]
"Chuyện là do bạn cùng phòng của Tô Noãn Noãn gây ra. Từ nhỏ cô ta đã bị gia đình quản quá nghiêm, đến mức tâm lý bị lệch lạc, trút hết bực dọc lên lũ chó mèo hoang. Quá tàn nhẫn. Dù vậy, đám chó mèo đó đã không còn lý trí, từng làm hại người vô tội nên chỉ có thể hồn phi phách tán. Cô bạn cùng phòng kia thì bị nhà trường đuổi học."
Thích Tuyền nhíu mày: "Quản lý nghiêm khắc đến vậy sao?"
"Phải rồi. Gia đình cứ muốn cô ta thành rồng thành phượng, suốt ngày bắt học, không cho làm gì khác. Cuối cùng thì sao? Thi đậu vào đại học Long Kinh đấy, nhưng đầu óc thì… hỏng mất rồi."
Thích Tuyền ngẩn người.
Chẳng lẽ cô suốt ngày bắt Linh Sinh học thế kia… cũng sẽ khiến cậu bé trở nên lệch lạc?
Cô lưỡng lự hỏi: "Ngoài việc học, còn có thể cho trẻ con làm gì nữa?"
Trần Phi Lộc hơi bất ngờ, không ngờ đại sư lại hỏi chuyện này, liền thành thật đáp: "Chỉ học thôi thì tâm lý không phát triển toàn diện đâu ạ. Cuối tuần nên cho ra ngoài chơi một chút. Lúc tôi học cấp ba, ba mẹ quản rất chặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn dẫn tôi ra ngoài ăn uống, xem phim gì đó. Giải trí cũng là một phần quan trọng."
"Ra là vậy." Thích Tuyền gật đầu, trong lòng hơi trầm xuống.
Từ khi Linh Sinh đến nhà, cô đã bắt cậu học kiến thức, học vẽ bùa, gần như chưa từng cho cậu ra ngoài một lần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cúp máy, Thích Tuyền lập tức gọi quản gia Tô Dung tới.
"Quản gia Tô, gần đây có chỗ nào vui chơi giải trí không?"
Tô Dung hơi sững người, sau đó mỉm cười: "Ý đại sư là kiểu giải trí như thế nào ạ?"
Thích Tuyền chống cằm ngẫm nghĩ: "Là kiểu có thể thư giãn đầu óc ấy."
Tô Dung lắc đầu, vẻ hơi bối rối: "Chuyện này tôi không rành lắm, nhưng mà chắc Đỗ thiếu gia với mấy người kia sẽ biết rõ các tụ điểm giải trí ở thành phố Long Giang. Hay là để tôi hỏi thử xem?"
Thích Tuyền lắc đầu: "Không phải tôi, là mọi người."
Cô không thể dẫn riêng Linh Sinh đi mà bỏ lại đám quỷ thị được. Dù gì thì cũng phải công bằng một chút. Tốt nhất nên tìm nơi nào không cần chứng minh thư để ra vào—Linh Sinh về bên cô lâu vậy rồi, đến giờ vẫn chưa đi làm chứng minh thư. Nói chính xác thì, bây giờ anh ấy vẫn là người không có hộ khẩu. Không phải Thích Tuyền không muốn giúp, mà là thời điểm vẫn chưa thích hợp.
"Chúng tôi?" Tô Dung cười cong môi: "Đại sư muốn dẫn chúng tôi đi chơi thật à?"
"Ừm."
"Vậy để tôi đi hỏi Đỗ thiếu gia và mấy người kia xem sao."
[Tô Dung]: Gần đây có chỗ nào bốn người đi chơi được không?
[Dương Túc]: Ủa, quản gia Tô muốn đi chơi sao?
[Đỗ Gia Danh]: Trời thu mát mẻ, đúng là thời tiết lý tưởng để ra ngoài. Quản gia Tô muốn đi thư giãn hay muốn tìm cảm giác mạnh?
[Tô Dung]: Có thể thư giãn là được rồi.
[Trương Thành Ngôn]: Tôi biết một chỗ! Nghe nói ở huyện Thường Thuận—thuộc thành phố Long Giang—có một khu nghỉ dưỡng được đánh giá rất tốt. Lái xe từ đây tới đó cũng chỉ mất tầm tiếng rưỡi. Thử đến đó xem?
[Dương Túc]: Tôi đồng ý! Tôi cũng đang tính đi đó. Nếu đại sư và quản gia Tô đi, để tôi bao hết!
[Đỗ Gia Danh]: Cậu bao làm gì? Tôi đặt vé xong rồi, là ngày kia nhé.
[Trương Thành Ngôn]: Tốc độ tay của cậu đỉnh thật đấy! Quản gia Tô, bốn người đúng không? Ngày kia tôi cho xe đến đón.
[Dương Túc]: Đậu xanh!
[Tô Dung]: Cảm ơn mọi người góp ý, để tôi hỏi lại ý kiến đại sư đã.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Tô Dung quay lại phòng, kể lại cho Thích Tuyền nghe về khu nghỉ dưỡng mà Trương Thành Ngôn đề xuất. Thích Tuyền nghe xong thì gật đầu đồng ý: "Nhớ nói với Tiết Hồng và Linh Sinh một tiếng."