Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 10



Đi ngang qua Phong Diên, Phong Diên che giấu sự xao động trong đáy mắt, chào hỏi Phong Từ Thư một cách khiêm tốn và cung kính.



"Chú út."



"A Diên," Phong Từ Thư thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái, "Đừng để chú phải coi thường cháu."



Tôi thấy tay Phong Diên lập tức nắm chặt, nhưng vẻ ngoài vẫn thản nhiên cười nói: "Chú út nói đùa rồi, cháu nào dám."



Phong Từ Thư không nói gì nữa, chỉ kéo tôi đi ra cửa.

Tôi luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó.



Cho đến khi——



—— "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!



—— "Gâu gâu!



—— "Gâu gâu gâu gâu!"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

... Chết rồi, suýt nữa quên mất Trình Lâm.



Tất cả là tại từ khi Phong Từ Thư nắm lấy cổ tay tôi, cô ta cứ luôn ở trong trạng thái kích động đến nỗi không nói nên lời.



Nếu không phải tiếng chó sủa lại vang lên.



Tôi còn nghi ngờ cô ta đã học được phép tàng hình từ lão Lục trong phim "Bảy viên ngọc rồng" đấy.



15.



Tôi dừng bước, Phong Từ Thư cũng dừng theo.



Tôi quay đầu nhìn Trình Lâm.



Vẫy tay với cô ta.



"Còn ở lại đây làm gì?" Tôi nói.



Cô ta rõ ràng ngẩn người, nhìn trái nhìn phải, dường như không chắc chắn tôi đang nói chuyện với mình.



Đúng là đồ ngốc.



Sao tôi có thể bỏ mặc cô ta một mình ở nơi này chứ.



"Trình Lâm," tôi ra hiệu cho cô ta lại gần, "Về nhà thôi."



Tôi thấy trong mắt Trình Lâm lóe lên tia sáng, vẻ mặt cô ta như sắp khóc.



Vì vậy, cảnh tượng lúc này đã trở thành——



Trình Lâm vừa sủa gâu gâu trong lòng vừa chạy từng bước nhỏ đến chỗ tôi.



Tôi như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô ta đang vẫy đuôi.



Nhưng khi đến gần tôi, cô ta vẫn cứng miệng.



"Nói trước nhé, chị, hôm nay em không phải giúp chị đâu, đơn thuần là vì Chung Lam đã nói những lời em không thích, không liên quan gì đến chị cả, chị đừng hiểu lầm."



Tôi cúi đầu cười khẽ.



"Ừm, biết rồi." Tôi đáp.



Cô ta dường như thở phào nhẹ nhõm.



—— "May mà nữ chính ngây thơ.



—— "Đã lừa cô ấy thành công rồi.



—— "Oh yeah!



—— "Tui ngầu bá cháy!



—— "Nhưng mà sao tên chó đẻ Phong Diên cứ nhìn chằm chằm vào nữ chính thế nhỉ.



—— "Lại muốn cõng tao đến bệnh viện nữa à?



—— "Tao còn béo hơn lần trước bảy cân đấy.



—— "Đừng chọc tao!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-thich-an-cau-luong/chuong-10.html.]



Qua lời nói của Trình Lâm, tôi mới cảm nhận được có một ánh mắt luôn khóa chặt tôi, dai dẳng và sâu lắng.



Nhưng tôi chưa từng quay đầu lại.





16.



Lúc lên xe của Phong Từ Thư, tôi vốn định ngồi ghế sau cùng Trình Lâm, nhưng chưa kịp vào đã bị Trình Lâm đóng cửa xe lại.



"Chị," cô ta giả vờ chóng mặt, "Em say rồi, não trái và não phải đang đánh nhau, chúng đánh nhau dữ dội lắm, để khuyên can, em phải lúc thì thổi gió cửa sổ bên trái, lúc thì thổi gió cửa sổ bên phải, như vậy chúng mới bình tĩnh lại được."



Tôi: "..."



Hay là cô tự nghe lại xem mình đang nói gì đi?



May mà trong lòng cô ta lại rất thành thật.



—— "Cô mau lên ghế phụ của nam thứ cho tôi.



—— "Nhanh lên!!



—— "Bây giờ tôi muốn xem.



—— "Ngay lập tức, lập tức!"



... Gấp cái gì.



Tôi đâu phải chưa từng ngồi.



Ngồi vào ghế phụ, quay đầu lại thì Phong Từ Thư đang nhìn tôi, ánh mắt anh ấy dịu dàng, bên trong lóe lên ánh sáng khó hiểu.



Tôi cảm thấy hơi nóng bừng mặt.



Chờ đã.



Sao lần trước tôi lại có thể cho rằng ánh mắt như vậy của anh ấy là sự quan tâm của người lớn tuổi chứ.



Anh ấy, Phong Từ Thư, khi nào thì quan tâm đến người khác.



Anh ấy chắc là thật sự, thích tôi.



"Ương Ương." Phong Từ Thư đột nhiên tiến lại gần tôi.



Tôi vốn đã có tâm sự, bị anh ấy làm cho giật mình lùi lại.



Anh ấy đưa tay sờ lên trán tôi, cảm giác giống như lúc nắm lấy cổ tay tôi vừa rồi, khô ráo và ấm áp.



"!!!"



Tôi lại nghe thấy âm thanh của dấu chấm than.



Trình Lâm từ hàng ghế sau thò đầu ra, suýt nữa thì dí đầu vào trước mặt chúng tôi.



Một lúc sau, Phong Từ Thư mới rụt tay lại.



"Mặt đỏ như vậy, tưởng em bị sốt," anh ấy theo thói quen gõ nhẹ lên vô lăng, "May mà không sao."



Tôi cũng thầm nhủ một câu "may mà".



May mà chỉ nhìn thấy sắc mặt của tôi, không nghe thấy tiếng tim tôi đập.



Lúc này, tiếng trống như sấm dậy.



Trước đây tôi chỉ coi Phong Từ Thư là chú út.



Hôm nay nghe được bí mật từ Trình Lâm, khiến tôi không thể không nhìn anh ấy từ một góc độ khác - góc độ của một người phụ nữ nhìn một người đàn ông.



Một khi đã nhìn như vậy, quả nhiên như Trình Lâm nói——



Người đàn ông này c.h.ế.t tiệt,  quyến rũ quá.



Vẫn là kiểu cấm dục nữa.



Trước đây tôi, làm sao có thể chỉ nhìn thấy Phong Diên chứ...?