Không biết Phong Từ Thư có bị làm ồn không, lông mày anh ấy luôn nhíu chặt, khuôn mặt vốn đã lạnh như băng càng thêm lạnh lẽo, dáng vẻ này của anh ấy không còn ôn hòa lịch sự như hôm đưa tôi đến trường, ngược lại khiến người ta nhìn vào liền thấy lạnh người, mơ hồ toát ra vẻ kiêu ngạo của anh ấy trong những năm tháng chinh chiến trên thương trường.
Là vì Chung Lam sao?
Vì cô ta khóc.
Nhớ đến những lời đồn đại vừa nghe được, tôi lặng lẽ thở dài.
Nếu vậy thì thật đáng tiếc, chú út là một người rất tốt, tôi thật lòng mong anh ấy có thể ở bên một cô gái tốt hơn.
Đương nhiên, nếu anh ấy muốn nổi giận vì người đẹp, tôi cũng không có cách nào.
Dù sao người đẹp này bây giờ toàn thân đầy rượu vang, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Nhưng tối nay cô ta gặp phải Trình Lâm, tôi tin cô ta thật sự đáng thương.
"Sao lại khóc nữa?"
Phong Từ Thư hỏi, giọng nói như cuốn theo cơn bão sắp nổi lên.
Chung Lam lập tức đáp: "Là vì..."
"Không hỏi cô."
Không khí mơ hồ toát ra sự tĩnh lặng ngượng ngùng.
Tôi nghe thấy giọng nói sắc bén như kiếm của Phong Từ Thư vừa rồi đã dịu xuống.
"Ương Ương," anh ấy gọi tên tôi, "sao lại khóc nữa?"
Tôi ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra mình đang giả vờ khóc.
Tôi ngấn lệ nhìn thẳng vào mắt Phong Từ Thư.
Đôi mắt luôn thờ ơ của anh ấy ẩn chứa vài tia lo lắng khó phát hiện.
Sao lại hỏi tôi?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chúng tôi hình như... căn bản không thân quen lắm mà? Chỉ là sau lần đi nhờ xe của anh ấy, anh ấy đã thêm WeChat của tôi, rồi cứ nằm im lìm trong danh sách bạn bè.
À đúng rồi, tuần trước có nói chuyện vài câu.
Anh ấy hỏi tôi.
"Vô Phong": "Không sao chứ?"
Tôi không hiểu gì cả.
"Dương Dương Dương": "Chú út, bị hack nick à?"
"Vô Phong": "..."
"Vô Phong": "Chuyện hủy hôn."
"Dương Dương Dương": "Ồ ồ."
"Dương Dương Dương": "Chú không nhắc, cháu cũng suýt quên rồi."
"Vô Phong": "Vậy thì tốt."
Lúc đó tôi còn hơi thắc mắc.
Vậy thì tốt... là có ý gì?
Nhưng thời gian thắc mắc rất ngắn, bởi vì Phong Từ Thư lại hỏi.
"Vô Phong": "Đang làm gì vậy?"
"Dương Dương Dương": "Chọn quà sinh nhật."
"Vô Phong": "Của ai?"
"Dương Dương Dương": "Chung Lam, chú út có biết không?"
"Vô Phong": "Biết."
"Vô Phong": "Đi dự tiệc sinh nhật của cô ấy à?"
"Dương Dương Dương": "Ừm ừm."
"Vô Phong": "Tốt."
Tôi lại thắc mắc.
Tốt... lại là có ý gì?
Chắc đây là cách nói chuyện của người có địa vị cao, thật khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nghĩ đến đây, tôi đã ngẩn người một lúc.
Tiếng gào khóc của Trình Lâm dần xen lẫn một chút lo lắng.
—— "Nữ chính! Tôi không cho phép cô làm câm điếc!
—— "Thôi được rồi.
—— "Nữ phụ ác độc lo lắng và nữ chính vô dụng của cô ta.
—— "Hãy để chị đây, người chính nghĩa, trở thành người phát ngôn thay cho cô!"
Cô ta bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Chung Lam nói với Phong Từ Thư:
"Cô ta dẫn theo một đám người vây quanh mắng nhiếc chị ấy! Mắng chửi rất khó nghe, còn muốn tát chị ấy, hắt rượu vang vào chị ấy nữa, may mà đều không thành công," cô ta thêm mắm dặm muối rất giỏi, "Phong tiên sinh, nếu anh đến muộn một bước, không chừng chị ấy đã bị cô ta đánh rồi!"
Chung Lam nghe mà ngây người.
Cô ta khóc lóc thảm thiết: "Tôi không có..."
Phong Từ Thư lạnh lùng ngắt lời cô ta.
"Đủ rồi.
"Chuyện của cô, tôi không muốn biết."
Xem ra là tôi hiểu lầm chú út rồi.
Anh ấy không có quan hệ gì với Chung Lam, dù sao từ lúc bước vào đến giờ, anh ấy chưa từng nhìn Chung Lam lấy một lần.
Cho dù người toàn thân đầy rượu vang là Chung Lam.
Người khóc thương tâm hơn cũng là Chung Lam.
Rất kỳ lạ, người anh ấy nhìn luôn là tôi.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cũng đúng lúc này, tôi vừa vặn nghe được tiếng lòng của Trình Lâm.
—— "Ngu ngốc chưa con nhỏ mê trai này.
—— "Trước mặt nam thứ, mày lấy gì mà đấu với nữ chính?
—— "Đó đều là sự thiên vị không có giới hạn đấy.
—— "Anh ấy âm thầm đứng sau lưng nữ chính bao nhiêu năm rồi.
—— "Mày dám làm nữ chính khóc.
—— "Lật nhà mày lên luôn đấy."
Tôi sợ hãi lùi lại hai bước, vô tình biết được một bí mật động trời.
Và tôi,
lại là một phần của bí mật này.
14.
Tôi bị bí mật này làm cho sững sờ hồi lâu.
Phong Từ Thư tưởng rằng tôi bị dọa quá mức ở chỗ Chung Lam, sắc mặt sa sầm mím môi, không khí xung quanh giảm xuống điểm đóng băng, tất cả mọi người ngay cả thở cũng trở nên dè dặt.
Cho đến khi anh ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi nhớ đến hôm đó Phong Diên cũng từng làm động tác tương tự, thô bạo và mạnh mẽ, sau khi buông ra cổ tay tôi đỏ ửng một mảng.
Nhưng Phong Từ Thư hoàn toàn khác.
Động tác của anh ấy nhẹ nhàng như vậy, thậm chí có thể coi là sự dịu dàng hoàn toàn không phù hợp với anh ấy.
Có lẽ là tôi chưa từng cảm nhận được sự trân trọng như vậy.
Trong lồng n.g.ự.c có thứ gì đó đang đập thình thịch.
"Đi thôi." Anh ấy nói với tôi.
Tôi ma xui quỷ khiến đi theo anh ấy, trong đầu không hiểu sao chỉ còn lại một suy nghĩ.
Anh ấy thật sự, thích tôi sao?