Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 17



Thấy cô ta đứng ngây ra đó không nói nên lời, tôi tiếp tục giải thích.



“Âm thanh của dấu hỏi chấm là đoàng đoàng đoàng, âm thanh của dấu chấm than là đoong đoong đoong.



“Cho nên, Trình Lâm, chị luôn có thể nghe thấy những lời trong lòng em.”



Cô ta hóa đá tại chỗ, như thể gặp phải sự cố xã hội đáng xấu hổ nhất trên đời.



28.



Một lúc lâu sau.



Tôi cứ tưởng cô ấy sắp c.h.ế.t đuối trong bầu không khí ngưng đọng này, Trình Lâm mới lên tiếng.



“Tôi không tin,” cô ấy vẫn còn giãy dụa, “Chị đang lừa tôi.”



Tôi đọc lại một cách vô cảm.



“Đêm đen như mực, thanh sắt lạnh lẽo, ánh mắt người đàn ông và người phụ nữ giao nhau, tia lửa b.ắ.n ra tứ phía, họ càng lúc càng gần nhau, càng lúc càng gần nhau…”



“Á á á á á á á á,” cô ta ôm mặt lao đến bịt miệng tôi lại, “Đừng nói nữa, nói nữa tôi tự sát đấy.”



Thật ra tôi cũng không nói tiếp được nữa.



Nhưng tôi phải giả vờ bình tĩnh mới có thể dọa được cô ấy.



“Giờ thì tin rồi chứ?” Tôi giả vờ thản nhiên nói.



Trình Lâm như một quả bóng xì hơi.



“Thôi được rồi,” cô ấy nói, “Phải nói là nói, chị thấy diễn xuất của tôi thế nào?”



Tôi mặt không đổi sắc nói dối: “Ít nhất cũng phải ôm trọn giải thưởng lớn.”



Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.



“Có câu nói này của chị là đủ rồi.”



Tôi giơ ngón tay cái lên: “Ảnh hậu tương lai.”



Nhìn nhau hồi lâu, vẻ mặt cô ta có chút xúc động.



Trình Lâm bước tới, khoác tay tôi: “Mẹ nó, sớm đã không muốn làm nữ phụ ác độc gì nữa rồi, phải tôi nói thì, gái xinh thì phải chơi với gái xinh, bày đặt đối đầu làm cái quái gì chứ, đúng là bài tập về nhà vẫn còn quá ít.”



Cô ta bĩu môi khinh thường.



Sau đó lại vui vẻ nhìn tôi, vẻ mặt thoải mái.



“Chị, vẫn có thể gọi chị như vậy chứ?”



Tôi tò mò: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”



“Trước khi xuyên không mới 19 tuổi, nhỏ hơn chị một tuổi đấy.”



Tôi gật đầu, cố nén lại ham muốn nói rằng một số hành vi của cô ta rất giống học sinh tiểu học.



“Tên thật của cô là gì?”



Nói đến chuyện này, cô ta tỏ vẻ bất lực.



“Cũng tên là Trình Lâm, giống hệt tên của con nhỏ này,” cô ta nói, “Lúc đọc truyện có người khuyên tôi nên học thuộc lòng toàn bộ, đề phòng xuyên sách, tôi trả lời cô ta một câu ‘ha ha ha ha ha ha ha ha’, c.h.ế.t tiệt, tôi thật ngu ngốc, thật đấy, tôi cứ tưởng người ta đang nói chơi với tôi, không ngờ lại là nhà tiên tri.”



Tôi: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



Cô ta trừng mắt: “Chị còn cười nữa à?!”



“Trái tim tan vỡ thành bảy bảy bốn mươi chín mảnh, Nữ Oa vá trời cũng không cần nhiều mảnh vỡ như vậy, thật đau lòng, thật buồn.”



Cuối cùng tôi cũng không cần phải nhịn cười nữa, cứ thế cười không ngừng.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Bây giờ có một cách, để hàn gắn trái tim tan vỡ của tôi.”



Tôi hít sâu một hơi, nén cười: “Mời nói.”



“Bây giờ chị chạy xuống dưới, hỏi Phong Từ Thư có thể xem cơ bụng của anh ấy không.”



Tôi: “…”



Tôi: “Tôi chạy xuống dưới, kể cho anh ấy nghe câu chuyện em vừa tưởng tượng, nói là truyện em viết.”



Đương nhiên, tôi lại đang lừa cô ấy thôi, tôi hoàn toàn không có gan làm vậy.



Trình Lâm rụt cổ lại: “Thôi bỏ đi, chúng ta mỗi người nhường một bước, hòa thuận… hòa thuận là tốt rồi, hê hê.”



Cô ấy ấp úng hồi lâu.



Tôi liếc nhìn: “Đừng có nhịn, có gì muốn nói thì cứ nói.”



Cuối cùng cô ấy cũng mở miệng: “Chị, thật sự không có cảm giác gì với Phong Từ Thư sao?”



Chuyện này đúng lúc ám muội vừa xong, tôi ngẩn người một lát, Trình Lâm như phát hiện ra châu lục mới, lập tức phấn khích hẳn lên.



Cô ấy đột ngột nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào phòng với vẻ mặt dữ tợn.



Khoan đã…



Cái bộ mặt phản diện này là sao?



“Nhanh kể đi!! Kể chi tiết đi, tui chỉ muốn nghe chuyện này thôi hu hu hu!!” Cô ấy kêu lên, “Cho con một miếng cơm ( tró) đi, tui sắp c.h.ế.t đói rồi.”



29.



Kết quả của cuộc trò chuyện đêm khuya là sáng hôm sau cả hai chúng tôi thức dậy đều có quầng thâm mắt to tướng.



“Gấu trúc.”



“Chó nhà bị đánh.”



Hai chúng tôi vừa chỉ vào quầng thâm mắt của đối phương vừa nói.



Rồi lại cùng nhau cười phá lên.



“Đúng là đồ ác phụ,” cô ta nhướng mày, “Ai lại nói chị em mình là chó nhà bị đánh chứ.”



“Không phải, rõ ràng lúc trước em toàn học tiếng chó sủa trong lòng…”



“Dừng lại!” Trình Lâm bịt tai lại, “Chị, là chị gái duy nhất được không, đừng nhắc nữa, mất mặt.”



Tôi hiểu sâu sắc rằng chó nhà cũng có lòng tự trọng của chó nhà.



Bảo vệ chó nhà,.



Chuyện này không cần nhắc lại nữa.