Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 18



Sau khi rửa mặt xong, nhìn thấy Phong Từ Thư, anh ấy thậm chí đã làm xong bữa sáng, đang ngồi trên ghế sofa xem máy tính.



Tôi nhất thời không biết nên làm gì cho phải.



Tối qua tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện, của tôi, và của Phong Từ Thư.



Lượng thông tin quá lớn, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tiêu hóa hết.



Tôi chưa bao giờ thật sự thích một người như vậy.



Cũng chưa từng được ai yêu thích như vậy.



Những cảm xúc này khiến tôi trở tay không kịp, tôi không nghĩ ra cách để đối mặt.



Thật ra tối qua khi trò chuyện với Trình Lâm đến cao hứng, tôi suýt nữa chạy xuống gõ cửa phòng Phong Từ Thư, rồi nói hết tâm tư của mình cho anh ấy biết.



Nhưng bây giờ gặp mặt rồi, tôi lại chùn bước.



Bắt đầu từ đâu đây?



Nói một câu “Em thích anh rồi, có muốn hẹn hò không” có phải quá hời hợt không?



Hay là “Cảm ơn anh đã luôn yêu thích em như vậy, chúng ta hẹn hò đi.”



Hình như nghe không có thành ý lắm thì phải?



- “Trăng đêm qua thật đẹp, em nhìn trăng nhớ đến anh.”



Khoan đã, đêm qua không có trăng.



- “Anh đúng gu thẩm mỹ của em, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của em.”



Có phải quá thực dụng không…



- “Này, hẹn hò với bố mày đi.”



Á á á sao tôi lại nói ra giọng điệu của Trình Lâm rồi.



Khó quá.



Thật sự rất khó.



Tôi đứng tại chỗ do dự hồi lâu, buột miệng nói ra một chữ: “… Chào.”



Phong Từ Thư nhìn sang, ánh mắt dịu lại.



“Chào buổi sáng.” Anh ấy nói với tôi.



!! Trọng tâm của tôi vậy mà lại đặt vào việc yết hầu của Phong Từ Thư lên xuống.



Tôi không ổn rồi.



Sau khi Trình Lâm thu dọn xong đi xuống, liền thấy tôi và Phong Từ Thư mặt đối mặt ngồi trước bàn ăn, cả hai cúi đầu ăn bánh mì nướng trong đĩa, trong không khí toát lên vẻ ngại ngùng im lặng.



- “Chuyện gì vậy! Chị làm sao vậy hả!! Trình Ương Ương!!”



Cô ta mắng tôi trong lòng.



- “Không phải tỏ tình sao! Tỏ tình thành ra thế này! Tối qua tôi nói hết nước hết cái là cho chó ăn à!”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-thich-an-cau-luong/chuong-18.html.]

Tôi cũng không muốn…



Nhưng đối mặt với Phong Từ Thư, tôi lại cảm thấy mình không ổn chút nào.



Vừa rồi tôi vậy mà lại nhìn bụng anh ấy.



Vén áo lên, ở đó sẽ có cơ bụng.



… Tư duy của tôi hoàn toàn đình trệ, đến mức vừa rồi anh ấy nói gì, tôi cũng quên mất không nghe.



Điều này cũng dẫn đến việc bầu không khí giữa chúng tôi ngày càng kỳ lạ… ngày càng kỳ lạ…



Thôi để lần sau vậy…



Tôi âm thầm thề.



Lần sau nhất định, sẽ nói cho anh ấy biết tâm ý của tôi.



30.



Vì bây giờ tôi không thể nào bình tĩnh lại được, nên sau khi ăn sáng xong, tôi đã vội vàng cảm ơn rồi trở về căn nhà nhỏ ba phòng ngủ một phòng khách của mình.



Trình Lâm mắng tôi suốt dọc đường, từ việc loài người thời kỳ đồ đá cũ sinh sản tự do cho đến việc yêu đương tự do của loài người hiện đại, chỉ thiếu nước tát lịch sử loài người lên mặt tôi, muốn nói cho tôi biết phải biết trân trọng cuộc sống, đừng có suy nghĩ nhiều.



Cô ấy sốt ruột đến mức mấy lần vỡ giọng.



Cô ấy hát bài "Thanh Tạng Cao Nguyên" mà lệch tông còn chưa đến mức thảm họa này. Sau khi thấy tôi trưng ra bộ mặt "mặt dày mày dạn", cô ấy cuối cùng cũng chịu im lặng. Tôi chỉ có thể thầm tự động viên bản thân trong lòng. Lần sau gặp Phong Từ Thư, nhất định phải... Nhất định phải...



Trước khi gặp Phong Từ Thư, tôi đã làm một việc, đó là trả thù Chung Lam. Vì nhà họ Trình không muốn làm lớn chuyện, tôi chỉ có thể tự tìm cách khác. Lúc làm chuyện kinh khủng đó với Trình Lâm, cô ta nên nghĩ đến hậu quả. Tôi đã nói rồi. Làm đại tiểu thư nhà họ Trình bao nhiêu năm nay, tôi nắm trong tay không ít bí mật của những người này. Chỉ cần lôi ra vài chuyện, cũng đủ khiến Chung Lam sống dở c.h.ế.t dở. Huống chi, tôi còn làm tự truyền thông nữa chứ.



Khi dư luận bị đẩy lên đỉnh điểm, Chung Lam đã không dám ra khỏi cửa. Trên mạng toàn là những lời mắng nhiếc cô ta, nào là bạo lực học đường, gian lận học thuật nhiều lần, đến cả suất học thạc sĩ cũng là cướp của người khác. Cô ta còn cấu kết với bọn lưu manh, sai khiến chúng cưỡng h.i.ế.p những cô gái mà cô ta không ưa. Tôi đăng cả đoạn chat của bọn họ lên nữa, tất nhiên là giả mạo, nhưng không quan trọng, quan trọng là người ta sẽ tin. Làm nhiều chuyện ác, có thêm bao nhiêu tội danh nữa cũng chẳng lạ. Chung Lam thích sống ảo. Vậy thì tôi sẽ phá hủy toàn bộ cái vòng tròn sống ảo của cô ta.



Trình Lâm biết chuyện này, ngây người nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi: "Chị, chị giỏi như vậy, sao trong truyện lại bị bắt nạt thảm hại thế?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Câu hỏi này... tôi cũng không biết trả lời thế nào. "Em đọc truyện lậu à?" Tôi đoán.



"Xì," cô ấy tự ái, "Em bỏ tiền ra mua đấy, hai mươi mấy tệ cơ mà."



"Chút nữa chuyển lại cho em 20 tệ," tôi hào phóng phẩy tay, "Đừng buồn vì chuyện tiền bạc nữa."



"Chị thật là rộng lượng," cô ấy đưa điện thoại cho tôi, "Chuyển thêm chút nữa đi."



Tôi chuyển cho cô ấy 2000 tệ. Cô ấy sững người. "Đã trả thù xong rồi, đi ăn ngon một bữa nào." Tôi nói.



Cô ấy òa khóc ôm chầm lấy tôi, tôi biết cô ấy là người đa cảm, vì hôm qua cô ấy xem phim hoạt hình "SpongeBob SquarePants" mà khóc ba lần vì Squidward. Tôi vỗ về lưng Trình Lâm.



"Giải quyết được Chung Lam, chuyện tốt mà," tôi bắt chước cách ăn nói của cô ta, "Đừng nói với chị là em đang khóc thương cho cô ta đấy nhé."



Trình Lâm nức nở nói: "Chị, chị tốt thật đấy."



"Không phải chứ Trình Lâm," tôi nói đùa, "2000 tệ mà làm em cảm động đến vậy sao?"



Cô ấyvẫn cứ khóc, nước mắt nước mũi lem hết lên áo tôi. "Hu hu hu... Ý em là, theo mọi nghĩa, chị thực sự rất tốt."



"Lần này chị nhất định phải hạnh phúc cho em."



"Nghe thấy chưa?"



Tôi im lặng một lúc lâu, rồi nghiêm túc đáp: "Được."