Thực ra tôi cũng đoán được tại sao trong truyện, rõ ràng tôi nắm giữ bí mật của những người này, nhưng cuộc sống vẫn bi thảm như vậy. Bởi vì tôi trong truyện đã tuyệt vọng với tất cả mọi thứ. Chuyện trả thù hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, con người đó đã không muốn tự cứu lấy mình nữa rồi.
May mắn thay, Trình Lâm đã đến. Cô ấy đã tạo ra sự thật trong cuộc sống toàn giả dối của tôi. Tôi sẽ hạnh phúc. Bởi vì lần này, tôi muốn tự cứu lấy mình hơn bất cứ ai.
Chuyện của Chung Lam ầm ĩ suốt nửa tháng, việc cô ta cướp suất học thạc sĩ cũng khiến nhà họ Chung tổn thất nặng nề, Phong Từ Thư nhân cơ hội đó đã thu mua tập đoàn Chung Thị. Đó đều là chuyện sau này. Hiện tại tôi đang gặp phải một tình huống nan giải. Ba ngày sau khi đẩy Chung Lam lên đầu sóng ngọn gió dư luận... Tôi bị Phong Diên giam cầm.
31.
Vì dạo này bận thi đấu, tôi ở lại thư viện trường đến tận giờ đóng cửa. Để về nhà nhanh hơn, tôi đi ra bằng cổng Đông của trường, gần hơn một chút. Bên đó có nhiều đường nhỏ, trời lại tối, trên đường chẳng có mấy người. Phong Diên xuất hiện trước mặt tôi chính vào lúc này.
"Ương Ương." Anh ta gọi tôi.
Tôi nhanh chóng lướt qua anh ta, nhớ lại những lời anh ta nói trong điện thoại hôm Trình Lâm gặp chuyện, tôi chỉ thấy ghê tởm. Anh ta lại chặn tôi lại.
"Ương Ương," Phong Diên chặn hết đường đi của tôi, giọng anh ta rất nhẹ, "Đừng ghét bỏ anh."
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta. "Phong Diên, chúng ta đã kết thúc rồi."
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ hoang mang: "Kết thúc rồi? Vậy em..."
Nói đến đây, anh ta dừng lại. Sắc mặt Phong Diên đột nhiên thay đổi: "Ương Ương, em và ai bắt đầu rồi? Phong Từ Thư sao?"
Trông anh ta rất bất thường, vẻ âm u dần lan tỏa trong đáy mắt, nhìn gần lại giống như vực sâu không đáy. Tôi vừa định bỏ chạy, hoặc gọi người đến. Phong Diên dường như nhìn thấu ý đồ của tôi, lập tức bịt miệng và kéo tôi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, anh ta móc cái gì đó từ trong túi ra, rồi bịt chặt miệng và mũi tôi.
Ý thức của tôi dần tan đi. Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy anh ta nói: "Ương Ương, tất cả đều là do em ép anh."
Thật nực cười. Tôi ép anh cái gì? Mẹ kiếp, tôi ép anh cái gì? Tôi nghĩ đến những câu chửi của Trình Lâm. Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, còn ở đây giả vờ ngây ngô. Chờ ngồi tù đi đồ khốn.
32.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi chỉ biết ngồi đờ đẫn. Nơi này không có cửa sổ, chỉ có một chiếc đồng hồ quả lắc. Tôi mới ở đây có hai ngày. Mà cứ như đã hai tháng vậy. Tôi không nổi giận, cũng không sụp đổ, vô cùng bình tĩnh chấp nhận hiện thực.
Thực ra theo nguyên tác mà Trình Lâm kể thì tôi cũng sẽ bị Phong Diên giam cầm, nhưng phải ba năm nữa, sau khi Phong Diên bắt đầu tiếp quản công ty, bồi dưỡng thế lực của riêng mình, anh ta mới có đủ tài lực và sức lực để xây dựng một cái lồng giam cầm tôi. Không phải bây giờ. Vì vậy, tôi không ngờ rằng, trước khi lông cánh cứng cáp, anh ta lại dám làm chuyện phi pháp như thế này. Quả nhiên, kẻ điên thì vẫn là kẻ điên. Tôi đã ở bên cạnh tên điên này lâu như vậy mà không lây, coi như tôi số mệnh may mắn.
Nơi giam cầm tôi rõ ràng không tráng lệ như cái lồng mà Trình Lâm miêu tả. Chật hẹp và tăm tối. Có lẽ là một căn phòng kín. Tôi không biết Phong Diên tìm được chỗ này từ đâu. Bị nhốt thêm vài ngày nữa, có lẽ tôi sẽ bị thần kinh mất.
Phong Diên vẫn còn mặt mũi mà thề thốt: "Ương Ương, yên tâm, chờ anh tiếp quản nhà họ Phong, anh sẽ thả em ra, đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ kết hôn, giống như trước đây, mãi mãi bên nhau."
Tiếp quản nhà họ Phong? Anh cũng xứng sao?
Câu nói này quen quá, tôi đã nghe Trình Lâm nói rồi, trong nguyên tác lúc anh ta giam cầm tôi, cũng nói y như vậy. Khác biệt là, trong nguyên tác, lúc đó anh ta đã kết hôn với Trình Lâm thật rồi. Nếu nói Phong Từ Thư hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của tôi. Thì những hành động của Phong Diên này lại hoàn toàn đạp lên điểm ghê tởm của tôi. Màn kịch thâm tình giả tạo đến mức ghê tởm.
Ví dụ như bây giờ, tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, rồi như con rắn bò lên cổ tôi, cảm giác lạnh lẽo và rờn rợn đó khiến tôi nổi hết da gà. Tôi không nhịn được: "Ọe."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi nôn ra một tiếng. Anh ta dừng lại một chút, đột nhiên đứng dậy ném chiếc cốc thủy tinh trên bàn vào tường. "Choang" một tiếng vỡ tan tành. Lâu sau, Phong Diên từ từ quay người lại nhìn xuống tôi, trong mắt không hề có ý cười, nhưng miệng lại cười khan hai tiếng.
"Giả vờ cái gì."
"Đêm đó em đến chỗ Phong Từ Thư, hai người chẳng phải đã..."
Anh ta bóp chặt hai má tôi, ép tôi nhìn anh ta. "Trình Ương Ương, có ghê tởm anh cũng vô dụng, em rơi vào tay anh rồi, sau này chỉ thuộc về anh thôi."
Nói xong, anh ta liếc tôi một cái đầy ẩn ý, rồi sập cửa bỏ đi.
Tôi:...
Tôi ngồi một mình tiêu hóa sáu dấu chấm hỏi trên đầu. Hèn gì Phong Diên phát bệnh sớm hơn nguyên tác, thì ra là vì anh ta nghĩ tôi và Phong Từ Thư...
Chờ anh ta ngồi tù tôi nhất định phải khuyên anh ta. Nếu dưa chưa chín, khuyên anh đừng ăn. Nếu không sẽ giống như bây giờ. Dưa bở hại người.