33.
Tay bị mảnh vỡ của cốc thủy tinh cứa vào. Cố ý, thử xem thái độ của anh ta thế nào. Nếu Phong Diên không đến nữa, vết thương trên tay tôi sẽ lành mất. May mà anh ta đã đến đưa cơm cho tôi, nhìn thấy vết thương trên tay tôi, anh ta khàn giọng hỏi: "Sao lại bị thương?"
Tôi thờ ơ: "Nhặt mảnh vỡ thủy tinh chứ sao."
Sắc mặt Phong Diên đột nhiên thay đổi, dưới ánh đèn mờ ảo cũng có thể thấy anh ta tái mét mặt mày. Thấy chưa, những người thích diễn kịch thâm tình luôn có đặc điểm này. Tự mình cảm động chính mình. Hoặc là tự mình ngược đãi chính mình.
Phong Diên tìm băng cá nhân, nắm lấy tay tôi liên tục nói: "Xin lỗi, Ương Ương, xin lỗi, em tha lỗi cho anh, sẽ không có lần sau nữa."
Giống hệt một tên thần kinh. Sau khi dán băng cá nhân xong, Phong Diên không đi, mà ngồi bên giường tôi, anh ta bắt đầu kể chuyện hồi nhỏ của chúng tôi. Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta thấy tôi ló đầu ra từ cửa sổ, vẫy tay với anh ta, nói: "Chồng tương lai, chào buổi chiều."
Kể đến chuyện tôi chơi trò gia đình nhất định phải đóng vai mẹ của anh ta, dùng đất nặn làm cơm rang trứng cho anh ta ăn. Nhưng mẹ anh ta chưa bao giờ làm cơm rang trứng cho anh ta. Chỉ bỏ đói anh ta thôi.
Còn có lần chúng tôi lạc trong rừng, tôi tập tễnh cõng anh ta bị bong gân ra khỏi rừng. Lần đầu tiên anh ta nắm tay tôi hồi cấp ba, khiến anh ta hồi hộp mãi không thôi. Thậm chí là năm tốt nghiệp cấp ba, anh ta còn xem rất nhiều ảnh váy cưới...
Anh ta nói nhiều quá. Cứ nói mãi không ngừng. Tôi nghe mệt rồi, ngắt lời anh ta: "Vậy thì sao, Phong Diên, cuối cùng anh vẫn bỏ rơi tôi."
Anh ta ngây người nhìn tôi, hốc mắt đỏ hoe. Trong nháy mắt, anh ta như mất hết hồn vía, lảo đảo bước ra khỏi căn phòng tối, nhưng bước chân lại vô cùng nặng nề.
34.
Từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, tròn mười hai tiếng đồng hồ, Phong Diên không hề đến. Tôi đói đến mức bụng lép xẹp. Lúc này, bên tai vang lên giọng của Trình Lâm:
—— "Chị."
Tôi tưởng mình nghe nhầm. Cô ấy lại nói một câu nữa.
—— "Nếu không đoán sai thì chị đang ở đây."
Tôi lập tức bật dậy. Căn phòng tối này không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, cách âm cực tốt, nhưng tôi... Tôi có thể nghe được tiếng lòng của Trình Lâm.
—— "Nghe em nói này, chị."
—— "Ở đó có phải có một cái đồng hồ quả lắc không?"
Tôi nhìn chiếc đồng hồ quả lắc ở góc tường.
—— "Nếu có, hãy chỉnh kim đồng hồ đến mười một giờ hai mươi bảy phút."
—— "Sau đó mở tủ dưới đồng hồ quả lắc ra."
—— "Em sẽ giữ chân tên khốn đó."
—— "Nếu chị nghe thấy thì hãy hành động ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
—— "Nhanh lên!"
Tôi lập tức đi đến chỗ đồng hồ, ngón tay run không kiểm soát được. Chỉnh đến mười một giờ hai mươi bảy phút. Tôi nghe thấy tiếng mở khóa. Thì ra chiếc tủ bên dưới vẫn luôn bị khóa. Mở ra, tôi nhìn vào bên trong, không khỏi kinh ngạc và kích động. Đồng hồ quả lắc nối liền với bức tường, bên trong tủ là một đường hầm không thấy điểm cuối.
Lúc tôi chui theo đường hầm ra ngoài. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Phong Diên đúng là đồ thần kinh.
35.
Lúc chui ra khỏi hang, người đầy bùn đất, tôi quan sát xung quanh, đột nhiên mới nhận ra đây lại chính là căn biệt thự mà Phong Diên và mẹ anh ta đang ở, còn cái hang này lại thông thẳng ra bụi cây bên ngoài biệt thự. Tôi đứng dậy từ bụi cây, vừa định đi thì phía sau vang lên giọng nói không rõ cảm xúc của Phong Diên.
"Ương Ương."
Tôi cứng đờ quay đầu lại, không biết từ lúc nào anh ta đã xuất hiện ở phía sau cách đó không xa, đang đi thẳng về phía tôi. Có lẽ việc khởi động chiếc đồng hồ đó sẽ có phản hồi tương ứng bên phía anh ta.
Tôi bỏ chạy thục mạng. Nhưng làm sao chạy nhanh hơn Phong Diên được, thấy sắp bị anh ta đuổi kịp, tôi va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
"Ương Ương."
Giọng nói trầm ấm của Phong Từ Thư vang lên từ trên đỉnh đầu. Nước mắt tôi lập tức trào ra. Khác với Phong Diên, khi Phong Từ Thư gọi tên tôi, giọng anh luôn trân trọng và cẩn thận.
Tôi gần như đồng thời giang tay ra, ôm chặt lấy anh. Cả người anh bỗng cứng đờ.
"May quá..." Tôi nghẹn ngào, "May quá là anh."
Phong Diên đuổi đến từ phía sau dừng lại. Đứng đó lặng lẽ nhìn chúng tôi. Anh ta không nói gì, như thể trong phút chốc đã mất hết sinh khí, chỉ đứng đó một cách vô hồn. Phong Từ Thư kéo tôi ra sau lưng anh, tôi cảm thấy ánh mắt của Phong Diên vẫn đờ đẫn nhìn tôi.
—— "Mẹ kiếp, Phong Diên là Usain Bolt của giới nhân cặn bã à?"
—— "Biến mất trong nháy mắt."
—— "Chó má đúng là chó má."
—— "Hai chân làm sao chạy lại bốn chân được chứ."
—— "... Nói chứ hắn ta không phát hiện ra đấy chứ?"
—— "Cảnh giác thế, hy vọng Phong Từ Thư đã gặp chị rồi, đừng để tên chó má Phong Diên phát hiện ra trước."
Người chưa đến, giọng nói lo lắng đã truyền vào tai tôi. Quả nhiên, Trình Lâm thở hổn hển đuổi theo Phong Diên. Cô ấy thấy tôi không sao, thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy vừa định chỉ vào Phong Diên mắng xối xả thì Phong Từ Thư đứng trước mặt tôi lên tiếng trước.
"Phong Diên, cháu biết đấy," anh nói, "Tôi từng tập boxing."