Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 8



Sắc mặt Trình Lâm thay đổi, tiếng khóc ngay lập tức át đi tiếng thút thít của Chung Lam, ngồi bệt xuống đất gào khóc.



"Oa oa oa oa ăn h.i.ế.p người ta!!"



Cô ta khóc như con kỳ nhông hoang dã.



Không hề có kỹ thuật, chỉ toàn là giọng nói.



"Nhà họ Chung các người đối xử với khách như thế này sao!"



Mọi người cứng họng, chẳng ai còn nói được lời chỉ trích nào, tất cả đều chìm đắm trong màn kịch lật mặt của cô ta.



Ngay cả Chung Lam cũng sững sờ, nhất thời quên cả khóc.



Cô ta run rẩy giơ tay chỉ vào Trình Lâm, lắp bắp mãi không nói nên lời.



Bế tắc.



Tôi bắt đầu ủ ấp cảm xúc, hai hàng lệ tuôn rơi.



"Chung Lam, tôi và em gái đến chúc mừng sinh nhật cậu với tấm lòng chân thành, tại sao cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy?"



Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía tôi.



Tôi như nhìn thấy dấu chấm hỏi to đùng cùng sáu dấu chấm trên đầu bọn họ.



?



……



Sao lại có thêm một người khóc nữa?



Haiz, thật ra tôi cũng không muốn đâu, dù sao cũng sống với thân phận đại tiểu thư nhà họ Trình hai mươi năm rồi, từ khi hiểu chuyện tôi chưa từng để lộ cảm xúc trước mặt người ngoài.



Nhưng vở kịch của Trình Lâm cần một cái kết đẹp.



Tôi phải đến để vẽ lên cho cô ta.



Hơn nữa, được đứng giữa một vở kịch lố bịch thế này, cảm giác mới lạ này, tôi lại thấy... khá thú vị.



Tiếng khóc của Trình Lâm lại ngừng bặt.



—— "Trời ơi, chẳng lẽ mình diễn hay quá sao!



—— "Nữ chính ngốc nghếch này lại tin thật rồi.



—— "Cô ấy khóc trông đáng thương quá.



—— "Chết tiệt!



—— "Chắc là do lời nói của Chung Lam vừa rồi làm cô ấy tổn thương rồi?



—— "Hu hu hu nữ chính đáng thương của tôi."



Cô ta càng khóc lóc thảm thiết hơn.



Cảm xúc tôi đang ủ ấp suýt nữa thì tan thành mây khói.



Có một khoảnh khắc im lặng, khiến tôi suýt nữa lại bật cười.



Chung Lam vốn đã hoang mang, bị chúng tôi làm cho càng hoang mang hơn, mở miệng nói mà không có chút tự tin nào: "Tôi làm sao..."



Tôi đỏ hoe mắt, trực tiếp ngắt lời cô ta.



"Tôi biết, bây giờ thân phận của tôi không xứng để chơi với cậu nữa, cậu lạnh nhạt với tôi, sỉ nhục tôi, nói tôi ở nhà họ Trình còn không bằng con chó, những điều này đều không sao cả." Tôi uất ức rơi lệ.



Màn kịch sắp ngã quỵ tôi vẫn hiểu rõ.



"Nhưng cậu lại nói ra những lời như may mà cha mẹ ruột của tôi đã mất.



"Đó là cha mẹ ruột của tôi, là người thân đã bên cạnh Tiểu Lâm hai mươi năm."



Tôi chỉ vào Trình Lâm vẫn đang ngồi bệt dưới đất gào khóc, đúng lúc nghẹn ngào một tiếng.



"Cô ấy vốn đã đau buồn đến tột cùng, bị cậu kích động như vậy, bây giờ sắp sụp đổ rồi.



"Cậu xem cô ấy khóc thảm thương đến mức nào.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Vậy nên, Chung Lam, hắt cậu một chai rượu vang thì đã sao?



"Cậu mất đi chỉ là một chai rượu vang, nhưng Tiểu Lâm, cô ấy mất đi chính là tình thân đấy!"



Chung Lam không thể chen vào một lời nào, chỉ có thể đứng đó trừng mắt tức giận.



Mọi người cũng im lặng, có vẻ như sắp quay sang bênh vực chúng tôi.



Chẳng phải từ trước đến nay đều như vậy sao?



Ai yếu thế người đó có lý.



Tôi muốn để Trình Lâm trở thành kẻ yếu thế.



Chỉ là con ngốc đó vẫn đang gào thét trong lòng.



—— "Hu hu hu hu nữ chính thật tốt bụng.



—— "Trước đây mình đã bắt nạt cô ấy như vậy.



—— "Cướp người cô ấy thích, còn cướp cả sô cô la cô ấy thích, vậy mà cô ấy vẫn nói giúp mình.



—— "Kiếp này cô ấy nhất định phải đối xử tốt với mình.



—— "Bảo vệ nữ chính của chúng ta."



Tôi chớp chớp mắt, nước mắt tự nhiên rơi xuống.



Thật tốt.



Cảm giác có người ủng hộ vô điều kiện phía sau.



Là điều chỉ có một mình tôi biết trên thế giới này.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!





Một sự ủng hộ không lời.



13.



Tôi giả vờ vẫn đang thút thít.



Liếc mắt thấy Phong Diên vẫn luôn ngồi bên kia hình như đã đứng dậy, đây chắc hẳn là khoảnh khắc mà Trình Lâm nói, khoảnh khắc tôi "tuyệt vọng", anh ta chuẩn bị đến "cứu" tôi.



Quả thực là một thủ đoạn PUA rất tốt.



Đáng tiếc, tôi căn bản không hề tuyệt vọng.



Tôi rất tỉnh táo, nhìn ra được ai là thật lòng, ai là giả dối.



Đúng lúc anh ta đang đi về phía tôi, có người nhanh chóng vượt qua anh ta, bước chân hơi lảo đảo, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt tôi.



Chung Lam nhìn rõ người đến, bắt đầu ủy khuất rơi lệ.



"Từ Thư, anh đến rồi." Cô ta khóc cũng khá đẹp.



Như thể cố ý giữ gìn hình tượng.



Chỉ là tiếng thút thít đó so với tiếng gào khóc của Trình Lâm chẳng đáng là gì.



Trình Lâm đang tấn công trực tiếp vào thính giác người khác, chấn động màng nhĩ.



Lúc này, tiếng gào khóc của cô ta ngừng bặt.



—— "? Khoan đã, sao nam thứ lại xuất hiện ở đây.



—— "Không có tình tiết này mà.



—— "Kệ đi!



—— "Gâu gâu!"



Tôi: "..."



Cô ta làm sao có thể vừa giả vờ là kỳ nhông, trong lòng lại học tiếng chó sủa vậy?