Thiên Kim Thật Vốn Là Kẻ Biến Thái

Chương 3



Khi xe đến nhà họ Cố, vừa bước xuống, một cặp vợ chồng phong thái tao nhã đã vội vàng đi tới.

“Tiểu Hân, những năm qua con sống bên ngoài vất vả rồi, mẹ cuối cùng cũng tìm được con.”

Mẹ ruột của tôi rưng rưng nước mắt, trông dịu dàng và thấu hiểu.

Những năm thầm yêu Hạ Dự An, tôi đã sớm học được cách che giấu sự tối tăm trong lòng, ngụy trang thành một cô gái ngây thơ, rực rỡ.

Thế nên tôi siết c.h.ặ.t t.a.y bà, đôi mắt đỏ hoe không một chút sơ hở, như thể đang cảm động vì tình thân thất lạc được tìm lại:

“Mẹ ơi, được trở về bên mẹ, con thật sự rất hạnh phúc…”

Bên cạnh còn có một người đàn ông trầm lặng, gương mặt lạnh lùng. Tôi nhìn ông với ánh mắt mong đợi, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông:

“Ba.”

“Ngoan lắm.”

Ba tôi mỉm cười khen ngợi.

Còn Cố Diễn—

Tôi vốn định cùng hắn diễn một màn anh em thâm tình, nhưng lại bắt gặp vẻ mặt khinh thường của hắn:

“Tôi đã đưa người về cho hai người rồi, bây giờ có thể đi tìm Tiểu Ninh chưa?”

Lời vừa dứt, sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi.

“A Diễn, con đang nói bậy gì đấy?”

Ba tôi cũng trầm giọng xuống:

“Hừ, nếu nó có khí phách, thì đừng bao giờ quay về nữa.”

Giọng điệu tràn đầy bất mãn với việc Cố Vãn Ninh bỏ nhà đi.

Tôi khẽ nhếch môi không để lộ dấu vết, khi ngước nhìn Cố Diễn lần nữa, mắt tôi đã ngân ngấn lệ:

“Anh à, mọi người đều là gia đình của em, chị ấy cũng là chị gái em.

“Em chưa bao giờ muốn thay thế chị ấy! Vậy nên, anh có thể đừng vội đánh giá em là người xấu không?”

Cố Diễn sững người, trước khi rời đi còn lạnh lùng ném lại một câu đầy khinh bỉ:

“Diễn hay lắm.”

Tôi cười nhạt trong lòng.

Chẳng phải loại người như tôi, mới là thứ các người thích nhất sao? Diễn trò thôi mà, ai chẳng làm được cơ chứ?

Bắt đầu diễn nào!

Tôi quay đầu nhìn ba mẹ, như thể chịu tủi thân đến nghẹn ngào:

“Ba, mẹ, hai người cũng nghĩ như vậy sao? Nghĩ rằng con đã ép chị Tiểu Ninh bỏ đi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bọn họ vội vàng dịu giọng dỗ dành tôi:

“Sao có thể chứ? Tiểu Hân, con đừng để ý đến anh trai con, những năm qua ba mẹ đã chiều hư Tiểu Ninh, nên con bé mới bỏ nhà đi.

“Không ai sai cả, sai là do bảo mẫu năm đó! Nếu không phải bà ta bế nhầm con, thì con đã không phải lưu lạc bên ngoài bao năm.

“Bây giờ ba mẹ chỉ muốn bù đắp cho con thật tốt!”

Tôi tựa vào lòng mẹ, lắng nghe những lời an ủi của bà, nhẹ nhàng cụp mắt xuống.

Bữa sáng hôm sau, trên bàn ăn chỉ có tôi và mẹ.

Ba đột ngột đi công tác, còn Cố Diễn thì nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài.

Tôi nhìn bàn ăn bày biện đầy món ngon, tỏ vẻ buồn bã hỏi:

“Mẹ ơi, anh vẫn không muốn ăn cơm cùng con sao?”

Mẹ lập tức sa sầm mặt:

“Bà Vương, đi gọi A Diễn xuống!”

Chẳng bao lâu sau, bà Vương xuống lầu, vẻ mặt lúng túng:

“Phu nhân, cậu chủ nói… nhìn ghê tởm đến mức nuốt không trôi.”

Mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Mẹ tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hướng lên cầu thang quát lớn:

“Cố Diễn! Nếu con còn giữ thái độ này, thì đừng mong mẹ cho Tiểu Ninh quay về nữa!”

Một lát sau, Cố Diễn cuối cùng cũng miễn cưỡng xuống lầu, chỉ là gương mặt vẫn khó chịu vô cùng.

Nhìn thấy chỗ tôi đang ngồi, sắc mặt hắn liền thay đổi:

“Ai cho cô ngồi đó? Cút ngay!”

“Cố Diễn!”

Mẹ quát lên đầy giận dữ.

Tôi lập tức đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ áy náy:

“Đây là chỗ chị Tiểu Ninh thích ngồi sao? Xin lỗi anh, em không cố ý.

“Mẹ ơi, đừng trách anh, con không muốn vì con mà mọi người cãi nhau.”

Sau đó, tôi đi đến bên cạnh Cố Diễn, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh hắn:

“Anh, vậy em có thể ngồi đây không?”

Hắn không trả lời, tôi liền kéo ghế ra, ngồi xuống luôn.

Cố Diễn đột nhiên trừng mắt nhìn tôi:

“Mẹ kiếp, đừng có được voi đòi tiên—”