Thiên La

Chương 18: QUỶ LÂM



Lâm Phong nghe lão nói, hai mắt sáng rực, hắn như tìm được lý tưởng của cuộc đời.

- Vậy loại thứ nhất, thứ hai là gì?

- Loại lợi hại nhất đương nhiên là loại không thể nhìn cũng không thể nghĩ, loại thứ hai thì có thể nghĩ nhưng không thể nhìn, loại thứ ba thì có thể

nhìn nhưng không thể nghĩ, loại cuối cùng là có thể nhìn cũng có thể nghĩ.

- Cao thâm, nhưng sao Liễu đạo hữu lại thuộc loại thứ ba, đáng lẽ phải thuộc loại thứ tư mới đúng.

- Nha đầu đó nhìn không tệ nhưng không có mấy tên dám tiếp cận, ngươi không thấy lạ sao?

Lâm Phong gật đầu, lúc trước hắn chỉ nghe Hổ ca nói có hai người từng theo đuổi Liễu mỹ nhân, kết quả là mém chút tuyệt tử.

- Tiền bối nói không sai, nam nhi chí tại bốn phương, trước tiên phải nâng cao thực lực, những thứ khác sau này sẽ nói.

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Lão đầu dứt lời thì nhìn thấy bên trong cổ nhẫn có thêm một tấm hoàng cấp Hành Không Pháp Chỉ, bản thể của lão lại chứa thêm một con hàng cấp bậc cỏ rác.

Thêm vài ngày trôi qua, tu sĩ đến Quỷ Lâm càng lúc càng nhiều, nhìn sơ qua có thể thấy cả vạn người, còn nhiều hơn lần săn Tam Vĩ Thanh Ngưu lúc trước.

Phần lớn hắc vụ bên ngoài Quỷ Lâm đã tan biến để lộ cảnh vật mờ ảo bên trong, đến trưa ngày thứ ba thì có thể nhìn thấy con đường tiến vào, một đoạn đường rộng vài trượng xuất hiện, mặt đường chất đầy bạch cốt.

Đám tu sĩ lần đầu tham gia bị dọa đến xanh mặt, người có kinh nghiệm thì quan sát tứ phía, còn Lâm Phong mém chút hưng phấn đến hét lên.

Bạch cốt từ từ chuyển động, bọn chúng xếp thành một bức tường chắn ngang lối vào, xung quanh là hắc khí bao trùm, tạo thành một cảnh tượng kinh dị giữa bạch nhật.

Lâm Phong quan sát xung quanh, thấy mọi người vẫn đứng yên nên hắn cũng không vội hành động, đây gọi là địch bất động thì ta bất động.

Đến khi bạch cốt mờ đi một nửa thì có vài tu sĩ bước lên, bọn chúng đi xuyên qua bạch cốt, tiến thẳng vào Quỷ Lâm.

Cả vạn tu sĩ lần lượt tiến vào, dẫn đầu vẫn là Thiết Sơn Môn, sau đó là Ảnh Nguyệt Đoàn, cuối cùng là tán tu.

Khi Lâm Phong bước gần đến lối vào thì phát hiện đám bạch cốt kia chỉ là ảo ảnh, làm cho bao nhiêu hưng phấn của hắn tụt dốc không phanh.

- Cuộc đời thật tàn khốc.

Cả Quỷ Lâm bị hắc vụ bao phủ, thái dương không thể chiếu vào, cảnh vật âm u, đại thụ chết khô, hoang tàn như cõi u minh.

Đi được một lúc thì mọi người bắt đầu chia ra để tìm kiếm kỳ ngộ của riêng mình, Quỷ Lâm ngang dọc hơn mấy ngàn dặm, mỗi lần mở ra chỉ kéo dài trong một tháng, nếu không nhanh chân sẽ chậm mất cơ hội.

- Tiểu tử ngươi đừng đi theo mấy tên đó nữa, mau rẽ phải.

- Nơi này tà dị như vậy, ta cảm giác đi chung sẽ an toàn hơn.

- Huyễn trận này không bình thường, có thể dựa vào khí tức của tu sĩ để phát động tấn công, khí tức càng mạnh thì nguy hiểm càng lớn.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc thì lắc đầu.

- Vậy ta càng không thể bỏ đi, loại chuyện lợi mình hại người này thì một nhân sĩ trung, tín, lễ, nghĩa như ta sao có thể làm được.

- Ngu ngốc, ngươi đi theo bọn chúng chỉ có nước chết chung, ngươi phá được trận pháp không chừng sẽ giúp được bọn chúng.

- Cũng có lý.

Lâm Phong nhìn Ảnh Nguyệt Đoàn phía trước, nếu hắn nói Quỷ Lâm có một cái địa trận mà bản thân hắn là một chiến sư nhị cấp đỉnh phong có thể phá giải, không biết bọn họ có tin không?

- Tin cái éo gì được, không chừng còn bị Hổ ca tặng cho vài đao vì tội bốc phét.

Địa cấp trận pháp cho dù là ngũ cấp, lục cấp tu sĩ nhìn thấy cũng không dám tùy tiện bước vào, một tên nhị cấp chiến sư e là ngay cả vòng nhập môn cũng chưa chắc qua được.

Ảnh Nguyệt Đoàn chia thành năm nhóm bắt đầu tìm kiếm, Lâm Phong tìm một nhóm chui vào, đợi đến lúc không ai để ý thì rời đi.

Càng tiến vào sâu bên trong càng cảm thấy nơi này tà dị, thỉnh thoảng có vài luồng hắc vụ bay ngang qua sau đó hóa thành yêu thú tấn công tu sĩ, toàn bộ những thứ này đều là công kích của địa trận tạo thành.

Sau khi sử dụng Âm Dương Tán, khung cảnh trước mắt càng thêm kinh khủng, ngoài hắc vụ còn có âm khí lượn lờ, không biết sử dụng cả Âm Thi Phấn thì sẽ như thế nào.

Lâm Phong tìm một chỗ không người, hắn lấy ra một bộ hắc y mặc vào sau đó đạp Vân Tung Mị Ảnh lướt đi.

Vừa đi được một lúc nhìn thì thấy một đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu biến dị đang tấn công một đám tu sĩ, yêu ngưu là do hắc vụ hóa thành nên từ đầu đến đuôi chỉ có một màu đen thui.

- Phải gọi là Tam Vĩ Hắc Ngưu mới đúng.

Lâm Phong lướt tới một chỗ gần đó thì phát hiện ra một nơi có âm khí nồng đậm, hắn lấy Âm Thi Phấn rải lên, lúc sau có vài chục bộ hài cốt yêu ngưu xuất hiện.

- Đi.

Thực Cốt Pháp Tiễn phá không bay đi, nơi pháp tiễn đi qua, bạch cốt hóa thành tro bụi, Thực Cốt Pháp Văn lại mờ đi vài phần.

- Đáng tiếc, không có huyền cấp thú cốt.

Một cái địa trận có thể dễ dàng diệt sát huyền thú, dù là địa thú cũng có nửa phần cơ hội nhưng với điều kiện là bọn yêu thú phải tiến sâu vào trận pháp, chứ không phải ở nơi này.

Bên trong địa trận có tối đa 999 cái trận nhãn và 1 cái trận tâm, nơi Lâm Phong đang đứng chỉ cách trận nhãn vài chục trượng, hắc vụ nơi này nồng đậm hơn nơi khác, nguy hiểm cũng nhiều hơn.

- Tiền bối, giờ phải làm sao đây?

- Gấp cái gì, để lão phu nhìn cái đã.

Lão đầu lượn vài vòng rồi quay vào cổ nhẫn.

- Xem ra ở đây không chỉ có một cái địa trận.

- Cái gì? Chẳng lẽ còn có một cái nữa?

Lâm Phong mém chút đã nhảy dựng lên, giọng nói có vài phần hoảng loạn.

- Lão đầu, có muốn tới khe nứt không? Giờ đi luôn.

- Tiểu tử ngươi yên tâm, địa trận thứ hai không phải loại công kích mà là một cái khốn trận, không ngờ một nơi nhỏ bé thế này lại có người bày

được huyễn khốn song trận.

Với thực lực của Lâm Phong thì không cách nào phá được đại trận nhưng có thể thay đổi vài chỗ để thu được lợi ích cho bản thân.

Lâm Phong nghe lão đầu nói, vẻ mặt do dự, nguy hiểm càng cao thì kỳ ngộ càng lớn, hơn nữa hắn cũng không muốn rời đi một mình, dù có rời khỏi nơi đây thì cũng phải mang một vài người theo.

Cách đó không xa, một đám hắc y nhân đang tiến thẳng vào trung tâm của Quỷ Lâm, trên tay tên dẫn đầu cầm một tấm bản đồ da thú.

- Nhanh lên, nơi này không thể ở lâu.

Ở một nơi khác, bạch y mỹ nữ bỏ lại đám người Ảnh Nguyệt Đoàn, một mình tiến thẳng vào Quỷ Lâm, Liễu Huân Vũ nhìn theo bóng lưng của nàng rồi xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, mấy trăm tu sĩ từ khắp nơi cũng bắt đầu tiến thẳng vào trung tâm Quỷ Lâm, trên tay bọn chúng đều có một tấm bản đồ.

Sau khi tìm được 3 cái trận nhãn, Lâm Phong thu được hơn trăm bộ thú cốt, trong đó có 16 bộ huyền cấp thú cốt, chỉ cần thôn phệ thêm ngàn bộ hoàng cấp thú cốt thì Thực Cốt Pháp Tiễn có thể đột phá huyền cấp pháp binh.

- Lên là lên là lên là lên.

Lâm Phong hưng phấn tiến về phía trận nhãn tiếp theo, vừa đi được một lúc thì nghe thấy tiếng hét thảm truyền đến, thanh âm này đã dần trở nên quen thuộc với hắn.

Bên trong Quỷ Lâm gần như không có yêu thú, tu sĩ chỉ đối mặt với hai loại nguy hiểm là trận pháp và đồng loại, khi Lâm Phong đến nơi thì nhìn thấy mấy bộ thi thể nằm trên đất, cả người khô lại như cành cây.

- Là Thực Huyết Thú sao?

- Không phải, là một loại thuật pháp ám hệ tà ác, có thể là một tên ngũ cấp pháp sư ám hệ gây ra.

- Mấy tên quái vật đó chạy đến đây làm gì nhỉ?

Ngũ cấp tu sĩ có thể xem là một thế lực, hơn nữa còn là một tên pháp sư sở hữu ám linh thể hùng mạnh, một người như thế có thể tiêu diệt cả Thiết Sơn Môn.

- Đi theo nhìn chẳng phải sẽ biết sao?

- Hay là thôi đi, nhìn lén người khác không phải là đạo quân tử.

- Lão phu đoán không lầm thì đám người này đến đây để tìm Quỷ Linh Chi, đối với ngũ cấp pháp sư thì linh dược phải từ địa cấp trở lên mới có hiệu

quả.

- Ý của lão là nơi này rất có khả năng xuất hiện địa cấp Quỷ Linh Chi?

- Đó là ngươi nói, không phải lão phu.

Lâm Phong trầm ngâm, địa cấp linh dược là hàng hiếm có khó tìm, giá trị có thể lên đến mấy chục vạn linh thạch, kiếm được một gốc đủ cho hắn ăn mấy năm.

- Mấy tên pháp sư này xem mạng người như cỏ rác, tiêu diệt bọn chúng là quyền và nghĩa vụ của mọi tu sĩ.

- Lắm lời.

Lâm Phong đạp Vân Tung Mị Ảnh đuổi theo, một khi tu sĩ tiến vào bên trong trận pháp thì thần thức sẽ bị hắc vụ ảnh hưởng, chỉ cần cách đối phương vài chục trượng sẽ không bị phát hiện.

Hắn cẩn thận mò theo mấy ngày, ngoại trừ mấy chục bộ thi thể thì một bóng người cũng không có.

- Phá.

Thực Cốt Pháp Tiễn phá không bay đi, mười mấy bộ bạch cốt lập tức hóa thành tro bụi.

- Kỳ lạ, sao lại không có một viên yêu đơn nào?

- Tiểu tử ngươi nghĩ yêu đan là thứ dễ tìm sao?

Mấy ngày nay Lâm Phong đã tìm được hơn trăm bộ huyền cấp thú cốt, Thực Cốt Pháp Tiễn đã thuận lợi đột phá huyền cấp pháp binh.

- Lão đầu, hình như đám pháp sư này cũng biết rõ trận pháp ở Quỷ Lâm.

- Có thể bọn chúng mang theo một tên địa cấp trận sư.

- Vừa có pháp sư vừa có trận sư, đội hình này không phải dạng vừa đâu.

Lâm Phong nhìn tiểu truyền tống trận trong tay, đột nhiên hắn muốn thử xem thứ này có hoạt động hiệu quả không, lỡ như lúc đánh nhau lại không sử dụng được thì toan.

- Tiểu tử, có người đến.

Lâm Phong lập tức kích hoạt Ẩn Hình Pháp Chỉ rồi trốn vào một cái trận nhãn, lúc hắn nhìn ra bên ngoài thì thấy một đám hắc y nhân vụt qua.

- Là bọn chúng.

Lâm Phong đã từng gặp đám hắc y nhân này ở Thương Vân Thành, trên người mỗi tên đều ẩn hiện sát khí nồng đậm.

- Nhiều tạp nham tụ tập một chỗ chắc chắn có trò hay, tiểu tử mau đi thôi.

- Ta nói nè lão đầu, một đám đực rựa thì có trò gì hay, để ta đưa lão tới Hồng Tụ Lâu cho lão mở mang tầm mắt được không?

- Tiểu tử ngươi không muốn đi?

- Đợi ta suy nghĩ cái đã.

Lâm Phong tìm một gốc cây ngồi nghỉ, một tên ngũ cấp pháp sư, một tên địa cấp trận sư, cùng một đám hắc y nhân giết người không chớp mắt, tất cả cùng tụ tập lại một chỗ đánh nhau thì một tên nhị cấp chiến sư có ăn hôi được hay không?

Lão đầu tức đến méo mặt, mấy đời chủ nhân lúc trước của lão chỉ cần nói tên cũng làm thiên hạ chấn động, còn đời này thì chưa kịp hỏi tên đã bị người ta dọa cho không dám đuổi theo.

- Tiểu tử, có muốn lấy linh thạch không?

- Bao nhiêu?

- 10 vạn.

- Lão muốn ta hái địa cấp linh dược mang đi bán đúng không?

Lâm Phong ném cho lão ánh mắt kinh bỉ, hắn không phải loại người thấy linh thạch là mờ mắt.

- Không cần hái linh dược, bây giờ cho tiểu tử ngươi 10 vạn linh thạch luôn, có lấy không?

- Ở đây luôn hả?

- Ừ, nhưng lão phu có một điều kiện, tiểu tử ngươi phải dẫn lão phu đi theo mấy tên lúc nãy.

- Không thành vấn đề.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Phong quyết định đồng ý, hắn nghe lời lão đầu đi tới chỗ trận nhãn điều chỉnh vài thứ, sau đó thì bị trận pháp tấn công sấp mặt.

- Định mệnh, lão tử bị lão đầu chơi rồi.

- Đừng hét nữa, mau lấy mảnh Hộ Thần Giáp ra.

Công kích của trận pháp vừa đánh vào Hộ Thần Giáp thì tan biến, toàn bộ linh lực đều bị hấp thu, địa văn sáng lên ba phần.

- Tiểu tử ngươi làm thêm hai lần nữa sẽ có được 10 vạn linh thạch hạ phẩm.

- Sao chuyện đơn giản thế này ta lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?

Lâm Phong kích hoạt trận pháp thêm hai lần làm cho địa văn hoàn toàn phát sáng, như vậy là hắn đã có 10 vạn linh thạch trong tay một cách ngon lành.

- Tiểu tử ngươi cũng đừng đắc ý, thứ này một khi đã chứa đầy linh khí sẽ không thể giúp ngươi hấp thu công kích của đối thủ.

- Không sao, bây giờ ta rời đi thì đâu có bị ai đánh nữa.

- Tiểu tử trời đánh nhà ngươi định nuốt lời sao?

- Hắc hắc… đùa chút thôi, làm gì căng.

Càng vào sâu bên trong Quỷ Lâm, khung cảnh càng âm u, ngày đêm như một, cả đường đi cũng không nhìn rõ, thần thức bị hạn chế một nửa so với bình thường, chỉ cần bất cẩn một chút là bị trận pháp công kích.

Nhưng nguy hiểm càng cao thì kỳ ngộ càng lớn, vài ngày trôi qua, Lâm Phong tìm được gần 200 bộ huyền cấp thú cốt nhưng hắn vẫn không tìm được viên yêu đan nào.

- Chắc chắn có tên hốt tay trên của lão tử.

- Tiểu tử, phía trước có biến.

- Đánh rồi sao?

Mấy ngày nay Lâm Phong gặp được không ít cao thủ, theo lời của lão đầu thì có hơn trăm tên tứ cấp, mười mấy tên ngũ cấp, nếu không nhờ trận pháp cùng hắc vụ che đậy thì hắn đã sớm bị phát hiện.

Phía trước liên tục truyền đến âm thanh binh khí va chạm cùng với linh lực dao động, Lâm Phong nằm cách đó vài chục trượng, cảm giác như thái sơn áp đỉnh, ngốc đầu cũng không nổi, chỉ có thể nhờ lão đầu tường thuật trực tiếp.

- Có tứ cấp tu sĩ đánh nhau, ngũ cấp cũng ra tay rồi.

- Lão nhận ra được là đám người nào không?

- Là đám hắc y nhân lúc trước cùng với 5 tên tu sĩ đuổi theo ngươi hôm qua.

- Đánh đê, đánh chết đê, lão tử chôn hết.

Lâm Phong nhớ tới cảnh bị năm tên không rõ lai lịch đuổi chạy thục mạng, đến mức hắn phải chui vào trận pháp, suýt chút nữa đã kích hoạt truyền tống trận là thấy nóng máu, hắn có làm gì đâu, chỉ đứng nhìn thôi cũng bị đuổi giết.

Nửa giờ trôi qua, trận chiến kết thúc, Quỷ Lâm trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có của nó, Lâm Phong đợi thêm một lúc rồi tiến lại hiện trường, hắn cẩn thận tìm kiếm xung quanh, ngay cả thi thể cũng không còn.

- Đúng là hủy thi diệt tích mà.

Thêm một lần hôi thất bại, Lâm Phong lại tiếp tục tiến sâu vào bên trong, hắc vụ nơi này càng thêm dày đặc, âm thanh binh khí va chạm cũng nhiều hơn, mỗi ngày đều đặn vài lần, nghe đến phát chán.

- Thời thế hỗn loạn, đánh nhau là niềm vui, bạo lực lên ngôi, kể nào yếu thì xuống lỗ, lão đầu thấy thơ của ta có hay không?

- Như hạch.

- Thiên tài bị đố kị, ta hiểu mà.

- Bớt nhảm, tâm trận ở phía trước, cẩn thận bị phát hiện.

Vẻ mặt Lâm Phong trở nên nghiêm túc, hắn cẩn thận ẩn mình vào một cái trận nhãn, tay nắm sẵn tiểu truyền tống trận, có biến là lui.