Thiên La

Chương 19: CHÂN TƯỚNG



Trước mặt Lâm Phong vẫn là một màu đen tĩnh lặng che đi luồng ánh sáng mờ ảo phía xa, từng thanh âm truyền đến nhưng không còn là tiếng binh khí va chạm.

- Các vị, cấm chế bên ngoài đã được phá, chuyện còn lại phải xem vào bổn sự của mỗi người.

- Tốt.

Thanh âm hỗn loạn kết thúc, Quỷ Lâm lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.

Lâm Phong ẩn nấp bên trong trận nhãn, chỉ dám ló hai con mắt ra nhìn.

- Lão đầu, bọn chúng đi hết rồi sao?

- Không biết.

Lão đầu cũng không nắm chắc vì khoảng cách hai bên quá xa.

- Tiến lên phía trước xem thử.

- Đùa à, cường giả đánh nhau chui vào đó tìm chết hả?

- Lão phu tự biết tính toán, đi mau.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc, quyết định tiến lại gần tâm trận, cơ duyên là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, cả đời này chưa chắc gặp lại lần thứ hai.

Vừa rời khỏi trận nhãn, lão đầu lập tức thả ra uy áp của bản thân, ngụy tạo khí tức tu sĩ ngũ cấp đỉnh phong.

Lâm phong cảm giác linh khí bên trong mảnh hộ thần giáp không ngừng bị lão hút đi, liền nhẹ giọng nhắc nhở.

- Lão hút ít thôi, chừa cho ta nữa.

- Yên tâm, trận pháp nơi này ít nhất đã hình thành mấy trăm năm, linh khí đủ cho ngươi dùng mấy lần.

Phía trước là tâm trận, xung quanh có mấy chục tên đang canh giữ, nhìn thái độ của bọn chúng hình như là không cùng một phe.

Lâm Phong lù lù tiến tới, áo bào che đi khuôn mặt chỉ để lộ thân ảnh màu đen cùng một khí tức hùng mạnh.

Lúc này mấy chục tên phía trước cũng phát hiện có người bước vào, tuy thần thức và tầm nhìn bị hắc vụ hạn chế nhưng đối phương lại không chút che giấu khí tức, như sợ người khác không biết là hắn lợi hại.

- Đứng lại.

Lâm Phong ngẩn đầu nhìn mấy chục tên trước mặt, giọng nói của lão đầu vang vọng giữa màn đêm.

- Chó khôn không cản đường, tránh ra.

Tên hắc y nhân đứng đầu cười lạnh.

- Nơi này tạm thời do Ma Giáo quản lý, không muốn chết thì cút mau.

- Lão tử không cần biết các ngươi là Ma Giáo hay Thánh Cung, không rời đi thì để mạng lại.

Lâm Phong vì tránh bị phát hiện nên nhờ lão đầu giả giọng, không ngờ lão gáy còn khét hơn cả hắn, lần này thì ngon rồi.

Mấy tên hắc y nhân đối diện lấy ra binh khí sẵn sàng chiến đấu, tên trước mặt tuy có thực lực mạnh hơn nhưng bọn hắn đông hơn, tại hạ yếu nhưng

huynh đệ tại hạ đông.

- Giết.

Đám hắc y nhân vừa định xông lên thì cảm giác được một đạo linh lực hùng mạnh ập đến, cả đám còn chưa kịp động thủ đã bị đánh bay tới trước cửa hang động.

- Rồi xong.

Lâm Phong nhìn linh khí bên trong mảnh Hộ Thần Giáp chỉ còn một ít, mấy tên trước mặt mà xông tới lần nửa thì chỉ còn cách bỏ chạy.

Nhưng vận khí của Lâm Phong hôm nay không tệ, đám hắc y nhân không tiếp tục tấn công mà lùi qua một bên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

Phía trước không còn ai cản đường, Lâm Phong đi thẳng một mạch vào hang động, thân ảnh dần biến mất sau màn đêm.

Một tên hắc y nhân lo lắng nhìn tên dẫn đầu.

- Chúng ta để tên đó đi vào nhất định sẽ bị thủ lĩnh trách phạt.

- Các ngươi nghĩ có thể ngăn được một tên ngũ cấp chiến sư? Cho dù tên đó vào được cũng chưa chắc ra được.

Sâu bên trong hang động, lúc này tình hình đang vô cùng căng thẳng, hơn trăm người tiến vào nhưng không tìm được bảo vật mà chỉ nhìn thấy một đám người đứng chờ sẵn ở đó.

- Là người của Vô Cực Thánh Cung.

Nhìn ký hiệu trên ngực là biết được lai lịch của đám người này, đám hắc y nhân vội quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị một đám người phía sau lưng bọn chúng ngăn lại.

Một lão đầu bước lên phía trước ngạo nghễ cất giọng.

- Những kẻ không liên quan đến Ma Giáo lập tức rời đi.

Hơn trăm người nhìn nhau, thì ra bên trong bọn họ có người của Ma Giáo, một tên hắc y nhân bước tới đứng đối diện với lão đầu.

- Thánh Cung vì bắt bọn ta lại bày ra trận địa lớn như vậy sao?

- Thánh chủ vô cùng rộng lượng, muốn cho các ngươi một nơi an nghĩ thoải mái.

- Hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Hắc y nhân vừa nói xong liền bóp nát một viên hắc châu, hắc khí tỏa ra xung quanh, cùng lúc đó khí tức của hắn cũng liên tục tăng lên.

- Các huynh đệ, theo ta xông ra ngoài.

- Ngăn bọn chúng lại.

Tên hắc y nhân ra tay cực nhanh làm cho đám người xung quanh không kịp phản ứng, hơn trăm người chưa kịp rời đi đã rơi vào vòng chiến, chỉ có thể rút binh khí liều mạng.

Lâm Phong đi được một lúc thì nghe thấy âm thanh binh khí va chạm truyền đến, hắn liền tìm một chỗ để ẩn nấp.

Hắc vụ bên trong hang động còn dày đặc hơn bên ngoài nhưng nhờ có linh quang từ trận chiến nên có thể nhìn thấy chút ít, tình hình vô cùng tàn khóc, đánh đến kẻ chết người sống.

Một lão đầu đứng bên ngoài quan chiến hét lớn.

- Đám Ma Giáo các ngươi nếu chịu bỏ binh khí đầu hàng thì lão phu sẽ tha cho một mạng.

- Thánh Cung chỉ biết đánh lén sao? Có dám cùng bọn ta quyết một trận sống chết không?

- Đám tà ma ngoại đạo các người không phải thích dùng nhất là thủ đoạn sao?

Tên thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nhìn lão đầu, bọn họ nhận được tin tức bên trong Quỷ Lâm có ẩn giấu bảo vật, không ngờ là Thánh Cung bày trò, lần này đúng là tự chui đầu vào rọ.

Lâm Phong ở phía xa nghe rõ từng chữ một, một bên là Thánh Cung bên còn lại là Ma Giáo cho dù hôi bên nào thì cũng thúi, kế hoạch ngư ông đắc

lợi có vẻ không được thơm.

- Lão đầu, tự nhiên ta cảm thấy đau bụng quá, ta muốn đi vệ sinh.

- Đi thôi.

Lão đầu tuy mới thức tỉnh nhưng cũng biết được kha khá về tình hình đại lục, hai thế lực phía trước đều lớn đến dọa người, nếu không cẩn thận thì lão phải ngủ thêm mấy vạn năm nữa.

Đúng lúc này, đám người bên trong bắt đầu phá vòng vây ùa ra, Lâm Phong chưa kịp xoay người thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

- Nàng ta không phải đi chung với Liễu mỹ nhân sao?

Trong đám người đang xông ra có một bạch y nữ tử, Lâm Phong chỉ liếc qua liền nhận ra nàng là người đi chung với hắn mấy hôm trước, nàng ta ở đây chẳng lẽ bên trong đám người này cũng có thành viên Ảnh Nguyệt Đoàn.

- Dạ Nguyệt.

Lâm Phong hét lên một tiếng, dạ nguyệt chính là ám hiệu liên lạc của Ảnh Nguyệt Đoàn trong chuyến đi đến Quỷ Lâm lần này.

Bạch y nữ tử thoáng động liền chuyển hướng về phía Lâm Phong, nàng nắm lấy vai hắn nhấc bổng lên như xách một con gà, giọng nói lạnh lùng.

- Sao ngươi lại ở đây?

- Chỉ có một mình đạo hữu thôi sao? Còn có ai khác không?

- Nơi này chỉ có mình ta.

- Tại hạ chuẩn bị dùng pháp binh truyền tống ra bên ngoài, đạo hữu đừng phản kháng.

Lâm Phong kích hoạt tiểu truyền tống trận, thân ảnh hai người lập tức biến mất giữa không trung, chỉ chớp mắt một cái hắn đã phát hiện mình đứng bên trong trận nhãn.

Vì đề phòng nguy hiểm, trước khi tiến vào hang động Lâm Phong đã giấu ma trận bên trong một cái trận nhãn gần đó, đúng là cẩn tắc vô ưu.

Bạch y nữ tử liếc nhìn thanh niên bên cạnh, nội tâm có chút kinh ngạc, loại pháp binh truyền tống này không phải người bình thường có thể sở hữu.

- Đa tạ.

Lâm Phong mỉm cười hào phóng.

- Không có gì, con người của ta thích nhất chính là hành thiện giúp người, không cầu báo đáp.

Lúc này đám người bên trong hang động cũng lao ra, bộ dáng vô cùng thảm hại.

- Các ngươi đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống.

Đột nhiên có hơn trăm tên tu sĩ mặt y phục của Thánh Cung từ trong bụi lao ra, nhìn sơ qua thì thế cục đã định.

Lão đầu từ bên trong hàng ngũ đệ tử Thánh Cung bước ra, ngạo nghễ lên tiếng.

- Nơi này bọn ta đã bố trí thêm một cái trận pháp địa cấp, cho dù các ngươi có mọc cánh cũng khó thoát.

- Thật sao?

Một luồng hắc vụ không biết từ đâu kéo tới rồi tụ lại, giống như một cái kén to lớn lơ lửng giữa không trung, giọng nói âm trầm từ bên trong hắc vụ truyền ra.

- Nếu bản tọa muốn đưa người đi thì sao?

Lão đầu nhíu mày.

- Ngươi là ai?

- Các ngươi còn chưa xứng để biết tên của bản tọa.

- Lớn mật, bắt hắn lại.

Một đám đệ tử Thánh cung xông lên nhưng chưa đi được mấy bước thì bị hắc vụ cuốn lấy, mười mấy tên tu sĩ chưa kịp phản ứng đã ngã gục trên đất, bất tỉnh nhân sự.

Lão đầu lập tức lùi lại, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

- Linh lực hóa hình, các hạ là cường giả vương cấp.

Giọng nói từ bên trong hắc vụ tiếp tục truyền ra.

- Còn ai muốn ngăn cản bản tọa?

Đám hắc y nhân nhìn đệ tử Thánh Cung đứng yên bất động, bọn chúng nhanh chóng chạy tới chỗ hắc vụ nồng đậm, bộ dáng cung kính.

Hắc vụ bao trùm đám hắc y nhân, chỉ chớp mắt đã cuốn cả bọn rời đi, đám đệ tử Thánh Cung chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, loại tồn tại như cường giả vương cấp không phải là thứ bọn chúng có thể chạm vào.

Sau khi Ma Giáo rời đi thì Thánh Cung cũng thu đội, kịch hết phim tàn, nhà ai người đó về.

- Tu vi của tên đó ít nhất cũng đạt đến cảnh giới vương giả.

Lâm Phong nghe lão đầu nói, hai mắt mở to nhìn từng luồng hắc vụ tan biến, vương cấp cường giả chính là tu sĩ thất cấp, thật không ngờ đời này hắn có thể thấy được.

- Ngay cả Thánh cung cũng dám đắt tội, đúng là có phong thái vương giả.

- Đừng nhìn nữa, đi thôi.

Lâm Phong đi theo phía sau bạch y nữ tử, lần này Quỷ Lâm mở ra là kế hoạch của Thánh Cung, cho nên có ở lại cũng chẳng thu hoạch được gì, không bằng cứ đi theo nữ nhân này.

Tuy gương mặt của nàng bị một lớp bạch y che mất nhưng nhìn dáng người lồi lỡm cũng đoán được đây là một mỹ nhân lạnh lùng, quan trọng hơn nàng còn là một cường giả lục cấp.

- Chậc chậc… dáng người này còn tốt hơn cả Liễu mỹ nhân.

Trong lúc nhàn rỗi, Lâm Phong mang nữ nhân trước mặt so sánh với Liễu Huân Vũ, công bằng mà nói thì dáng người của bạch y nữ tử hơn Liễu mỹ nhân một chút, chỉ là gương mặt không biết như thế nào.

- Gương mặt cũng ngon như dáng người thì lão tử lại phải xả thân vì thiên hạ.

Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến, cắt đứt ảo tưởng của Lâm Phong.

- Có người đánh nhau, hình như là đám người đi chung với tiểu tử ngươi.

- Ở đâu?

Bạch y nữ tử nhìn thiếu niên phía sau đột nhiên dừng lại, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói lạnh nhạt.

- Có chuyện gì?

- Phía trước có người đánh nhau, hình như là người của Ảnh Nguyệt Đoàn.

Lâm Phong nhìn ánh mắt nghi ngờ của bạch y nữ tử, có vẻ như nàng không nhận ra được có người đang giao chiến gần đây, đã đến lúc hắn thể hiện.

Đúng lúc này, giọng nói của lão đầu lại truyền đến.

- Không phải phía trước, bọn chúng ở bên phải của ngươi.

- Sao lão không nói sớm.

- Này thì thể hiện.

Lâm Phong nhanh trí bên phải quay, bây giờ thì đám người Ảnh Nguyệt Đoàn đã ở phía trước hắn, đúng là thiên tài mà.

Cách đó vài dặm, có một đám tu sĩ đang giao chiến, một bên là Ảnh Nguyệt Đoàn có mười mấy tu sĩ, bên còn lại có khoảng 30 tu sĩ do một lão đầu tay cầm pháp trượng chỉ huy.

Lúc này đám người của Ảnh Nguyệt Đoàn đã bị bao vây, một vài người còn bị thương.

Lão đầu mặc hắc bào mỉm cười đắt ý nhìn đám người trước mặt.

- Muốn sống thì giao ra Quỷ Linh Chi, lão phu sẽ tha cho các ngươi một mạng.

- Bọn ta không có Quỷ Linh Chi.

- Đừng nhiều lời, các ngươi có thứ đó hay không lão phu biết rõ.

Lão đầu giơ tay lên, một thanh niên xuất hiện bên cạnh lão, đám người Ảnh Nguyệt Đoàn vừa nhìn thấy người này liền hiểu rõ mọi chuyện.

- Tần Vĩ, ngươi bán đứng bọn ta.

Tần Vĩ nhìn Liễu Huân Vũ, vẻ mặt kiêu ngạo.

- Huân Vũ, nếu bây giờ nàng giao ra Quỷ Linh Chi sau đó đi theo ta thì ta sẽ xin tiền bối tha cho bọn chúng một mạng.

- Vô sỉ.

Liễu Huân Vũ tức giận nhìn Tần Vĩ, biết trước có ngày hôm nay thì lần trước nàng đã dùng một kiếm chém chết hắn.

Lâm Phong nấp một bên quan sát tình hình, lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, lão đầu bên phía đối phương có mang theo pháp trượng, ít nhất cũng là một vị pháp sư tứ cấp trở lên.

Sau khi tính toán một lúc, Lâm Phong lấy ra mảnh Hộ Thần Giáp cùng với thanh pháp binh mua được ở Thất Tinh Thành với giá một vạn linh thạch hạ phẩm, trước tiên là tập kích lão đầu sau đó sẽ dùng tiểu truyền tống trận đưa mọi người rời đi.

Hắn khẽ nói với nữ tử bên cạnh.

- Chút nữa đạo hữu hãy tấn công lão đầu cầm pháp trượng kia, ta sẽ chạy tới chỗ của Liễu đạo hữu, đợi đạo hữu quay lại thì chúng ta sẽ dùng pháp

binh truyền tống rời đi, hiểu không?

Lâm Phong đợi một lúc cũng không thấy nàng trả lời, hắn buồn bực xoay người lại thì thấy phía sau trống không.

- Chẳng lẽ đi rồi?

- Tiểu tử đừng nhìn nữa, không nhanh chân thì nha đầu kia sẽ cướp công hết.

Lâm Phong quay lại thì thấy bạch y nữ tử đã xông vào chiến trường, trên tay nàng cầm một thanh lam quang pháp trượng.

- Phong.

Pháp trượng trong tay bạch y nữ tử giơ lên, lam quang tỏa ra tứ phía, vài tên tu sĩ không kịp phòng bị lập tức bị hóa băng.

- Giết…

Lâm Phong xách đao xông vào trận chiến, chân đạp bộ pháp tiến về phía trước, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy.

Đám người Ảnh Nguyệt Đoàn nhìn thấy có người đến giúp, trong lòng dâng lên không ít hi vọng.

- Là Lâm Phong huynh đệ.

Lý Thành Hổ hét lên, hắn là người chơi thân với Lâm Phong nhất, cho dù đối phương có che mặt thì hắn cũng nhận ra.

- Cái định mệnh.

Lâm Phong vừa đá bay một tên tu sĩ thì nghe Hổ ca gọi tên, chỉ có thể buồn bực chửi thầm, sở dĩ hắn che mặt là vì muốn thi ân bất cầu báo, chứ đâu phải sợ đám người kia trả thù.

Lão đầu nhìn thấy một nữ tử từ đâu bay đến, vẻ mặt cảnh giác, có thể thi triển linh lực phóng xuất thì ít nhất cũng phải là tứ cấp tu sĩ trở lên.

- Các hạ là người nào, sao lại xen vào chuyện của lão phu.

Bạch y nữ tử không trả lời, pháp trượng trong tay lần nữa giơ lên, một đạo lam quang mang theo hàn khí bức người bay thẳng về phía lão đầu.

Lão đầu vận linh lực chống đỡ, hai bên vừa va chạm, lam quang nổ tung, hàn khí tỏa ra tứ phía hóa băng mấy tên đứng xung quanh lão đầu.

- Thuật pháp thật lợi hại.

Hai tay lão đầu bị băng hóa, hoàn toàn mất đi cảm giác, lão vận linh lực tạm thời đầy lùi hàn khí, sau đó lấy ra một tấm pháp chỉ kích hoạt.

- Lâm Phong, mối thù này lão phu ghi nhớ.

- Định mệnh… lão tử đã làm gì đâu?

Lâm Phong buồn bực tung cước đá bay một tên, lần này thì hay rồi, còn chưa đánh đấm gì mà đã kết thù với một lão pháp sư.

Lão pháp sư vừa rời đi, thuộc hạ của lão cũng rút lui, một chiêu vừa rồi của bạch y nữ tử đã làm cho bọn chúng không còn dũng khí để chiến đấu.

Ảnh Nguyệt Đoàn lập tức đuổi theo, Lý Thành Hổ phóng thanh đại đao vào một tên đang bỏ chạy.

- Tần Vĩ, mau đứng lại.

Tần Vĩ cảm giác nguy hiểm liền nhảy qua một bên, hắn vừa chạm đất thì hai chân mất đi cảm giác, hoàn toàn bị hóa băng.

- Thật lợi hại.

Lâm Phong nhìn mà lạnh người, nữ nhân này không nói mà làm, lỡ như trong lúc động phòng nàng đau quá mà hóa băng thì chẳng phải tuyệt đường con cháu sao?

Đúng là một nữ nhân nguy hiểm, Lâm Phong bất chợt kéo dài khoảng cách với nàng.

Lúc này, đám người của hắc bào lão đầu đã rút hết chỉ còn lại Tần Vĩ cùng vài thi thể nằm trên mặt đất.