Lý Thành Hổ rút thanh đại đao trên đất, hắn phóng thẳng tới chỗ Tần Vĩ chém xuống.
- Tha mạng.
- Dừng tay.
Hai tiếng hét cùng vang lên, một là của Tần Vĩ, còn lại là của Lưu Khôi.
- Thành Hổ, tạm thời tha cho tên này, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.
Hổ ca thu lại đại đao, hai mắt trợn trừng.
- Tên phản bội này biết gì mà hỏi.
- Có thể hắn biết một ít thông tin của bọn người lúc nãy.
Lâm Phong tiến lại vỗ vai Hổ ca.
- Dù sao tên này cũng không chạy thoát được, bây giờ tìm một chỗ chữa thương quan trọng hơn.
- Đúng vậy.
Mọi người nhanh chóng rời đi, nơi này vừa xảy ra chiến đấu, có khả năng kéo tới một đám tạp nham, nhân phẩm không tốt gặp phải Ma Giáo thì toang.
Trên đường đi, Lâm Phong nhìn Tần Vĩ bị khiêng như dã trư, hai chân vẫn còn đông đá, nhịn không được mà thở dài.
- Làm người không nên keo kiệt a, thứ cần dùng thì phải dùng, nếu không sẽ không có cơ hội.
Lý Thành Hổ đi bên cạnh nghe như đàn rải tay trâu, mờ mịt hỏi.
- Huynh đệ có cao kiến gì hử?
- Chẳng phải Lưu đoàn trưởng có phát cho mỗi người một tấm Hành Không Pháp Chỉ sao, nếu như hắn sớm kích hoạt thì không chừng đã có thể
trốn thoát, lúc nguy hiểm phải đặt sinh mệnh lên trên hết.
- Có chuyện này sao?
Mọi người nghe Lâm Phong nói liền quay qua nhìn Lưu Khôi.
- Đoàn trưởng, chuyện này là thế nào?
- Sao bọn ta không có pháp chỉ?
- Cho dù Lâm huynh đệ cứu chúng ta vài lần cũng không thể thiên vị như vậy chứ.
Lưu Khôi đần mặt, hắn có biết gì đâu.
- Chuyện này… Lâm huynh đệ có phải đã hiểu lầm gì không?
- Hiểu lầm? Không phải Liễu đạo hữu…
Lâm Phong nhìn qua Liễu Huân Vũ, thấy nàng khẽ quay mặt đi, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn chợt vỗ đầu một cái.
- Đúng rồi, là ta nhớ lầm, tờ pháp chỉ đó là Lưu đoàn trưởng dùng để trả ơn chuyện Tam Vĩ Thanh Ngưu lần trước.
- À, thì ra là vậy.
Lưu Khôi liếc nhìn Liễu Huân Vũ sau đó lại nhìn qua Lâm Phong, hai tên nam nhân cùng gật đầu hiểu ý, đúng là chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau.
- Hắc hắc…
Liễu Huân Vũ nhìn thấy nụ cười mờ ám của hai tên bên cạnh, đôi gò mà ửng hồng, nàng trừng mắt nhìn bọn họ sau đó lại quay qua nói chuyện với bạch y nữ tử.
Chỉ là đối tượng của nàng lựa chọn lại lạnh như khối băng, cả đường đi mở miệng ba lần, mỗi lần một chữ, Lâm Phong thầm nghĩ không biết bạch y nữ tử có bà con với lão đầu hay không?
Vài ngày trôi qua, Lâm Phong cùng với Ảnh Nguyệt Đoàn thuận lợi rời khỏi Quỷ Lâm, hắn đã đem chuyện vô tình nghe được âm mưu của Thánh Cung nói với mọi người nên không còn ai có ý định ở lại tranh giành.
Lâm Phong nhìn Hoang Nguyên rộng lớn phía trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, chuyến đi lần này vô cùng thuận lợi, không những bình an vô sự mà còn thu được một đống lợi ít.
Đầu tiên là thăng cấp Thực Cốt Pháp Tiễn lên huyền cấp pháp binh, sau đó dùng mảnh Hộ Thần Giáp thôn phệ linh khí tương đương với mấy vạn linh thạch hạ phẩm, có cơ hội nhìn thấy một đám cao thủ so tài nhờ đó biết được bản thân nhỏ bé thế nào.
Ngoài ra Lâm Phong còn thu được không ít linh dược, trong đó có hai gốc huyền cấp, lúc trở ra đụng phải một đám tạp nham, nhờ đánh đấm với bọn chúng mà linh lực có dấu hiệu đột phá.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là Liễu mỹ nhân, dự vào kinh nghiệm sống mười mấy vạn năm của lão đầu suy đoán, có thể nàng đã kết hắn.
- Lão đầu, ta có thể hỏi một câu không?
- Nói.
- Lão đã trải qua mối tình nào chưa?
- Lão phu tâm tịnh như nước, chưa từng động lòng.
Lâm Phong khinh bỉ nhìn lão.
- Vậy lão đào kinh nghiệm bằng niềm tin à.
- Muốn biết nha đầu kia có cảm tình với ngươi hay không chỉ cần thử là biết.
- Thử thế nào?
Lão đầu im lặng một lúc lại nói.
- Lão phu nghe nói nữ nhân một khi thích nam nhân thường nghĩ đến đối phương, tiểu tử ngươi chỉ cần bế quan mấy ngày, nha đầu kia không thấy ngươi xuất hiện sẽ tự chạy tới tìm thôi.
- Lỡ nàng không tới thì sao?
- Ngu ngốc, chứng tỏ nha đầu đó không có cảm tình với ngươi.
Lâm Phong khẽ gật đầu, tu vi của hắn đã có dấu hiệu đột phá, lúc này bế quan đúng là thích hợp nhất, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác không ổn.
Mấy ngày tiếp theo, tu sĩ bên trong Thương Vân Thành liên tục bàn tán về chuyện của Quỷ Lâm, chủ yếu là nói về một số tu sĩ tìm được Quỷ Linh Chi, còn Thánh Cung cùng với Ma Giáo thì hoàn toàn không có tin tức.
Bên trong một khách điếm, vài tên tu sĩ đang ngồi tán dốc thì có một tên bàn bên cạnh xen vào.
- Sao các ngươi biết có người tìm được Quỷ Linh Chi, biết đâu đó chỉ là tin đồn thì sao?
- Đồn gì mà đồn, Vạn Bảo Các đã thông báo mấy ngày tới sẽ đấu giá huyền cấp Quỷ Linh Chi, ngươi không biết sao?
- Có sao?
Lâm Phong ngẩn người, hắn đúng là không biết chuyện này, vừa về tới thành, hắn liền đóng cửa bế quan, tới giờ mới ló mặt ra.
Giọng của lão đầu đột nhiên truyền đến.
- Tiểu tử ngươi hình như bị lừa rồi.
- Chắc là không đâu, có thể gốc Quỷ Linh Chi đó là của tu sĩ khác tìm thấy.
Bên trong Quỷ Lâm, Ảnh Nguyệt Đoàn đã tìm được hai gốc huyền cấp Quỷ Linh Chi nhưng bọn họ quyết định không mang đi đấu giá mà nhờ một vị đan sư ở Thánh Đan Các luyện chế thành Quỷ Linh Đan sau đó chia cho mỗi người, theo dự tính thì Lâm Phong cũng có một viên.
- Lòng người khó đoán, tiểu tử ngươi còn non và xanh lắm.
- Ta tìm Hổ ca hỏi thăm một chút chẳng phải sẽ rõ sao.
Lâm Phong thầm nghĩ, dù sao Quỷ Linh Chi cũng không phải do hắn tìm được, không có cũng không sao, chuyện quan trọng bây giờ chính là chung thân đại sự sau này.
Gần nữa tháng bế quan, Lâm Phong đã thành công đột phá chiến sư tam cấp sơ kỳ, bên trong Thương Vân Thành cũng xem như là cao thủ, có thể tung hoành ngang dọc.
Chỉ là trong thời gian Lâm Phong bế quan thì Liễu Huân Vũ không xuất hiện dù chỉ một lần, đang lúc buồn tình thì hắn chợt nhớ tới một vấn đề.
- Lão đầu, ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Nói.
- Hình như nàng không biết chỗ của ta.
Lão đầu im lặng một lúc rồi thở dài.
- Đây là bước ngoặt mà lão phu không lườn trước được.
- Hài.
Sau khi xác định được vấn đề, Lâm Phong lập tức chạy đến chỗ Ảnh Nguyệt Đoàn, trên đường đi hắn cảm giác hơi đói nên ghé vào khách điếm làm vài món thì nghe được đám tu sĩ bàn luận.
Lâm Phong vừa đi vừa ngẫm nghĩ lại nhân sinh của mình, nếu là trước kia hắn sẽ không khờ dại theo đuổi một mỹ nhân như Liễu Huân Vũ nhưng thời thế thay đổi, với thân phận luyện dược sư nghiệp dư của hắn cũng đủ sức quyến rũ ngàn vạn nữ tu.
Lâm Phong tới trước đại môn của Ảnh Nguyệt Đoàn thì nhìn thấy một thanh niên cao to từ bên trong đi ra.
- Không phải trùng hợp vậy chứ?
Thanh niên cao to nhìn thấy Lâm Phong liền hô lớn.
- Lâm huynh đệ.
- Hổ ca.
Hai người lao tới ôm nhau thắm thiết như huynh đệ lâu ngày chưa gặp, Lý Thành Hổ vui vẻ nhìn Lâm Phong, hai mắt sáng rực như muốn nuốt chửng đối phương.
- Tiểu huynh đệ lâu quá không gặp, ta tưởng đệ ngủm rồi chứ.
- Hổ ca chưa ngủm làm sao tiểu đệ có thể ngủm trước được.
- Ha ha… đi vào trong nói chuyện.
Lý Thành Hổ nhiệt tình kéo Lâm Phong vào trong, mấy ngày nay hắn đã ngán thức ăn của Ảnh Nguyệt Đoàn, đang định đi săn vài đầu yêu thú để đổi vị không ngờ vừa ra tới cửa thì Hắc Mộc Thử, à nhầm phải gọi là Lâm huynh đệ tự tìm đến, thượng thiên quả nhiên có mắt.
- Lâm huynh đệ, hôm nay đến đây có chuyện gì không?
- Đệ…
Lâm Phong đảo mắt, chẳng lẽ nói hắn đến tìm Liễu Huân Vũ hẹn hò, nếu để mấy thanh niên ở đây biết được chắc gì đã còn mạng để gặp mỹ nhân.
- Đệ đến tìm Hổ ca bàn chút chuyện.
- Chuyện gì? Có phải là đi săn yêu thú không?
- Đúng… quá đúng, chính là đi săn yêu thú, Hổ ca đúng là anh minh thần dũng, vừa nhìn đã đoán ra.
- Vậy đi thôi.
Lý Thành Hổ lập tức đổi hướng, kéo Lâm Phong chạy ra ngoài, Lâm Phong bị Hổ ca xoay đến chóng mặt.
- Đợi… đợi đã.
- Có chuyện gì sao?
- Đám yêu thú này không dễ đối phó, hay là gọi thêm vài người nữa đi cho chắc.
- Yên tâm, Hổ ca lo được.
Lý Thành Hổ vỗ ngực đảm bảo, từ Quỷ Lâm trở về hắn đã thành công đột phá chiến sư tam cấp hậu kỳ, niềm tin theo đó tăng lên mấy phần.
Lâm Phong nhìn thanh niên cao to trước mặt, đúng là có vài phần vững chắc nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn.
- Không đúng, chút nữa quên mất chính sự.
Ánh mắt Lâm Phong đảo một vòng, nhỏ giọng nói với thanh niên bên cạnh.
- Hổ ca, chuyện đan dược thế nào rồi?
- Đan dược? Đan dược nào?
- Là Quỷ Linh Đan.
Lý Thành Hổ gãi đầu.
- Chuyện này do đoàn trưởng giải quyết, ta cũng không rõ.
- Vậy à, hay là chúng ta trước vào trong tìm đoàn trưởng hỏi thử, sau đó lại đi săn yêu thú.
- Cũng được.
Lâm Phong từng đến Ảnh Nguyệt Đoàn một lần nên nhớ rõ địa hình nơi này, chỉ cần lượn vài vòng là tới phòng của Lưu Khôi, trùng hợp là đối phương không có ở trong phòng.
- Trời độ lão tử rồi.
Lâm Phong liền đổi địa chỉ sang phòng của Liễu mỹ nhân. Lý Thành Hổ đi đến trước cửa phòng thì đột nhiên đổi giọng.
- Lâm huynh đệ, hay là đệ tự hỏi đi, ta ở ngoài đợi.
Lâm Phong nghe vậy liền lấy ra một đầu Hắc Mộc Thử đưa cho đối phương.
- Huynh ở ngoài đợi một chút, đệ nói xong sẽ ra ngay.
- Hắc hắc… bên ngoài cứ để Hổ ca lo, đệ ở trong đó luôn cũng được.
Lý Thành Hổ nói xong liền rời đi, Lâm Phong nhìn bóng lưng cao lớn dần biến mất, thầm nghĩ Hổ ca cũng không phải là hạng tứ chi phát triển.
- Hổ ca ẩn giấu thật sâu a, cũng đúng, người bình thường thì tu vi sao có thể cao hơn ta được.
- Nói như tiểu tử ngươi thì đại lục này chẳng còn tên ngốc nào.
- Ta nhịn.
Lâm Phong không có thời gian khẩu chiến với lão đầu, trước tiên lo đại sự cái đã, hắn chỉnh lại trang phục, bày ra diện mạo mà hắn cho là tiêu soái nhất sau đó hít một hơi thật sâu để tịnh tâm điều khí rồi gõ cửa.
Lúc sau, bên trong phòng truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng mở ra, Liễu Huân Vũ xuất hiện, nàng vẫn mặt hồng y bó eo tôn lên dáng người đầy đặn, gương mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mộng, tóc buông như thác, chân dài miên man làm cho tên nào đó nhìn sướng mắt.
- Lâm đạo hữu, sao đạo hữu lại đến đây?
- Ta… ta đi nhầm à không ta đến tìm Liễu đạo hữu có chút chuyện.
- Là chuyện gì?
- Chuyện…
Lâm Phong nhìn nữ tử đối diện, không biết tại sao hôm nay nàng lại mặt ít y phục hơn thường ngày, làm cho hắn nhìn đến quên luôn lời thoại.
- Tiểu tử ngươi đừng có nói cho ai biết la ngươi quen lão phu.
Lão đầu nhìn vẻ mặt đần độn của Lâm Phong chỉ muốn đá cho khuất mắt, mấy đời đệ tử của lão đều là kiêu hùng một phương, thê thiếp thành đàn, không phải thánh nữ thì cũng là thiên kim đại tộc, giờ nhìn tiểu tử này mà thấy chán, càng nghĩ càng tức.
Lâm Phong nghe lão đầu nói, cho dù da mặt hắn có dày đến đâu thì cũng thấy nhột, nhất định phải lấy lại phong độ.
- Ta có thể vào trong nói chuyện không?
Liễu Huân Vũ nhíu mày, nếu là bình thường thì nàng đã rút kiếm rồi, khuê phòng của nữ nhân sao có thể để nam nhân tùy tiện vào được.
- Lâm đạo hữu đang nói đùa có phải không?
- Hả?
Lâm Phong nhìn vẻ mặt của nàng mới biết bản thân lỡ lời, nét mặt liền thay đổi.
- Vừa rồi là ta lỡ lời, đạo hữu đừng để ý, ta đến đây là để hỏi chuyện của Quỷ Linh Chi.
- Là chuyện này sao?
Liễu Huân Vũ nhỏ giọng, ánh mắt thoáng chút thất vọng.
- Chuyện này đạo hữu yên tâm, Lưu đoàn trưởng đang giải quyết, có lẽ vài ngày nữa sẽ có kết quả.
Lâm Phong nói chuyện với Liễu Huân Vũ được một lúc, hắn bắt đầu lấy lại được phong độ, đã đến lúc thực hiện kế hoạch.
- Liễu đạo hữu, hôm nay có thời gian không? Ta muốn mời đạo hữu đi dạo vài vòng trong thành.
Liễu Huân Vũ khẽ lắc đầu.
- Đa tạ ý tốt của đạo hữu, ta còn phải tu luyện.
- Vậy. ..
Liễu Huân Vũ không đợi Lâm Phong mở lời, nàng nói tiếp.
- Đạo hữu có phải vừa đột phá không?
- Đúng vậy, ta vừa đột phá chiến sư tam cấp sơ kỳ.
Lâm Phong như gà trống ngẩng đầu, chỉ tính ở Thương Vân Thành thì hắn đã bước vào hàng cao thủ.
- Chúc mừng đạo hữu, tam cấp chỉ là bước khởi đầu trên con đường tu chân, hi vọng đạo hữu đừng vì thỏa mãn nhất thời mà bỏ lỡ tương lai.
- Nha đầu nói hay lắm.
Lão đầu nổi lên khen một câu, ánh mắt nhìn Liễu Huân Vũ có thêm vài phần thưởng thức.
Lâm Phong gật đầu.
- Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ.
- Còn nữa, đạo lữ của Huân Vũ nhất định không thể thua kém Huân Vũ.
Liễu Huân Vũ nói xong thì đóng cửa phòng, Lâm Phong nhìn cửa gỗ trước mắt, chỉ biết cúi đầu.
- Vậy là chấm hết rồi phải không? Vậy là tất cả đổ xuống sông.
- Tiểu tử ngươi đừng thở dài nữa, về thôi.
- Ta không phục, tại sao nàng có thể từ chối một thanh niên phong lưu tiêu soái, tài hoa phong nhã như ta.
- Ngươi còn chưa hiểu sao?
Lâm Phong đần mặt.
- Hiểu gì? Lão đừng thừa nước đục thả câu có được không.
- Hài, bỏ là đúng.
- Tiền bối có gì muốn chỉ giáo tiểu bối sao?
- Về rồi nói.
Lý Thành Hổ đang ngồi nướng thịt bên ngoài thì nhìn thấy Lâm Phong chán nản bước ra, hắn liền tiến lại vỗ vai.
- Lâm huynh đệ chúc mừng, chúc mừng.
- Hổ ca đừng đùa nữa, tim ta sắp tan nát rồi đây này.
- Chẳng lẽ đệ không gặp được Liễu đạo hữu sao? Vậy đệ ở trong đó lâu như vậy làm gì?
- Gặp rồi, nhưng nàng không đồng ý đi cùng.
Lâm Phong nhìn xiên thịt nướng trước mặt, tiện tay lấy một xiên đút vào miệng, ăn cho đỡ buồn.
- Lâm huynh đệ ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn a.
Lý Thành Hổ nhìn mà đau lòng, thứ mỹ vị này hắn phải ăn từng chút cho đỡ thèm đó.
- Hổ ca nói cho đệ biết một bí mật, từ khi Liễu đạo hữu gia nhập Ảnh Nguyệt Đoàn đã có không ít người bày tỏ với nàng, ta thấy đệ là người ở lâu nhất hơn nữa còn toàn thây đi ra.
- Là sao?
- Mấy tên lúc trước còn chưa gặp được Liễu đạo hữu thì đã bị ném ra ngoài, một số tên cứng đầu xông vào thì bị đánh cho khỏi xuống giường, ta nhìn đệ bình an đi ra còn tưởng là đệ thành công rồi chứ.
- Căng vậy sao?
Lâm Phong nhíu mày, theo lời của Hổ ca thì Liễu mỹ nhân không giống với tán tu bình thường, xem ra cần phải thay đổi kế hoạch.
Lý Thành Hổ gật đầu.
- Lưu đoàn trưởng từng căn dặn ta đừng có chủ ý với Liễu đạo hữu, còn vì sao thì hắn không nói.
- Đệ biết rồi, đa tạ.