Thiên Mệnh Định Ta, Không Phải Ngươi

Chương 3



4.

Lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên, thị vệ xông vào điện cứu giá. Cung nữ nọ lập tức nhìn ta cảnh giác.

Nếu ta xuất thủ, nàng chắc chắn không thoát.

Nhưng đời này, ta chỉ khẽ nhướn mày một cái.

Cung nữ lĩnh hội ý ta, tung người phóng lên mái điện.

Thị vệ vừa vào tới, tay ta dưới ống tay áo đã nhặt lấy mảnh ngói rơi.

Nội lực vận khởi, ngói vút ra như tên, trúng ngay cổ chân đám thị vệ.

Bọn họ năm sáu người ngã dúi dụi, những kẻ sau trượt theo, nhào đè lên nhau, lại chồng cả lên công chúa đang nằm rên rỉ.

Chờ đến khi Ngự lâm quân tuần tra phản ứng lại, thích khách đã không còn tung tích.

Công chúa vì đau đớn mà hôn mê bất tỉnh.

Ngay lúc ấy, một làn khí đen từ tai phải rướm m.á.u của nàng ta thoát ra, toan chuồn về bên tai trái thì bị ta nắm chặt trong tay.

Ánh mắt ta băng lãnh nhìn nó:

“Ngươi... chính là cái thứ chó má gọi là ‘hệ thống’, phải không?”

5.

Công chúa bị thích khách hành thích, hoàng cung giới nghiêm, người người sợ hãi.

Trong lúc hỗn loạn, ta len tới góc tường tẩm điện Tây cung, chụp lấy cung nữ vừa định trốn đi.

Trước khi Ngự lâm quân đuổi kịp, cửa điện đã bị ta đóng kín.

Cung nữ ôm vết thương ở cánh tay phải, sắc mặt tái nhợt do mất máu, nhưng thần sắc lại bình tĩnh lạ thường, nàng hỏi:

“Vì sao ngươi cứu ta? Vừa rồi chỉ cần ngươi ra tay, ta căn bản không thể làm bị thương công chúa.”

Ta xé vải trên người nàng, thuần thục băng bó:

“Cho nên ngươi mới chọn đúng lúc ta vào điện thay y phục mà ra tay.

Lục tiểu thư.”

Nàng trừng lớn mắt:

“Ngươi… biết ta là ai?”

“Đương nhiên. Ngươi là muội muội của Lục Văn Hinh ... Lục Văn Ngọc.”

----------------

Kiếp trước, cung nữ hành thích công chúa bị ta chế phục.

Về sau ta mới biết nàng là nhị tiểu thư Lục Văn Ngọc, nhi nữ thứ hai của Lục gia – một thế gia thư hương danh tiếng lẫy lừng.

Lục Thái sư có hai ái nữ, trưởng nữ Lục Văn Hinh tài mạo song toàn, tiếng vang cả kinh thành.

Ba năm trước, Lục Văn Hinh khi đi dâng hương bị dâm tặc làm nhục. Công chúa ra lệnh tìm hắn khắp thành.

Tìm được rồi, công chúa lại hạ chiếu:

“Một kẻ là hiệp khách giang hồ phong lưu bất kham, một người là tài nữ cao quý như hoa trên núi cao… Đây chẳng phải là ‘đóa hoa ngạo kiều bị bệnh kiều phản diện kéo xuống bùn lầy’ sao? Ngọt xỉu luôn á! Phải gả cho nhau mới đúng gu!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Thế là bi kịch của Lục Văn Hinh trở thành “mối tình truyền kỳ” của tên dâm tặc. Công chúa không những không trách, lại còn nhiệt liệt thúc thành hôn sự.

Sau khi thành thân chưa đầy một tháng, Lục Văn Hinh đã bị tên dâm tặc hành hạ đến chết.

Lục gia kéo cờ tang đến phủ công chúa đòi lại công đạo.

Sự việc làm dậy sóng dư luận.

Hoàng đế thấy không thể dập nổi miệng đời, liền cáo buộc Lục gia “khi quân”, giáng tội tru di, tịch thu tài sản, ép mọi chuyện chìm vào im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ có Lục Văn Ngọc thoát nạn, do thân thể yếu nhược, từ nhỏ được gửi nuôi ở Hà Châu, may mắn sống sót.

Chẳng ai ngờ nàng sẽ thay tên đổi họ, giả dạng cung nữ, mai phục ba năm trong cung, chỉ để đòi mạng cho tỷ tỷ.

Kiếp trước, vì không biết nội tình, ta đã khiến nàng hành thích thất bại.

Sau đó dù có ý muốn cứu nàng, nhưng nàng vẫn bị công chúa tra tấn đến chết.

Việc ấy trở thành vết đen trong lòng ta, mãi không thể yên.

Vậy nên khi trọng sinh, ta quyết thay nàng báo thù.

Băng bó xong, ta chỉ về hướng tây:

“Ra khỏi cung, cứ theo đường thành phía Tây mà đi. Ta đã bố trí người chờ tiếp ứng.”

Lục Văn Ngọc kinh hãi:

“Ngươi sớm biết ta sẽ hành thích hôm nay? Tống Chiêu Chiêu, vì sao giúp ta?”

“Báo thù cho tỷ tỷ, vì người thân mà đòi lại công đạo, là lẽ trời.”

Ta vỗ nhẹ mu bàn tay nàng:

“Hơn nữa, ta cũng cho rằng… công chúa, c.h.ế.t là đáng.”

Lục Văn Ngọc ngây người giây lát, bỗng bật cười cay đắng:

“Xem ra công chúa không chỉ hại một mình tỷ tỷ ta.”

“Năm đó, tỷ tỷ vì cầu phúc cho ta mà lên núi, tất cả là do ta mà ra… Tên dâm tặc ấy hại c.h.ế.t tỷ tỷ, lại được công chúa bao che mà sống nhởn nhơ sung sướng.

Ta g.i.ế.c hắn rồi, nhưng ta biết ... kẻ đáng c.h.ế.t nhất là công chúa.

Đáng tiếc thân thể yếu ớt, luyện đao ba năm, mà nhát c.h.é.m hôm nay lại lệch một tấc, chỉ cắt được một bên tai!”

Ta mỉm cười:

“Lục tiểu thư, cái tai ấy… đã giúp ta rất nhiều.”

Vừa dứt lời, làn khói đen trong tay ta đột nhiên giãy giụa, biến thành tiếng người the thé la lên:

“Có người mưu đồ hành thích công chúa! Mau tới đây! Có người muốn g.i.ế.c công chúa!”

 

6

Sắc mặt Lục Văn Ngọc đại biến, nàng không sao truy được nguồn gốc tiếng động.

Trước khi tiếng ấy dẫn dụ Ngự lâm quân kéo tới, ta đã sớm đưa nàng vào cung, ép nàng chui vào một lỗ chó bí mật nơi chân tường, sau đó mới một tay nắm chặt luồng hắc khí kia.

Hắc khí kia bỗng hiện ra tay chân, như tiểu quỷ gào thét với ta:

"Ngươi tưởng tách ta khỏi ký chủ thì có thể g.i.ế.c được ta ư? Phàm binh tục khí chẳng thể thương tổn đến ta! Ngươi vĩnh viễn không thể biết tử huyệt của ta ở đâu!"

Ta nhướng mày:

"Thật thế sao?"

Ta từ ống giày rút ra một thanh chủy thủ đỏ, lưỡi d.a.o vừa ra khỏi vỏ liền phát ra một tiếng ngân vang như sa trường sát khí chấn động cửu thiên.

Đó là thanh binh khí đã theo ta từ thuở nhỏ ... Hồng Nhận.

Thân d.a.o ban đầu chỉ nhuộm đỏ mờ, từ đời tổ phụ truyền xuống tay ta, từng uống m.á.u vạn địch, nay lưỡi d.a.o đỏ như máu.

"Chính là thanh này, ta đã c.h.é.m xuống tám thủ lĩnh Bắc Mạc, chinh chiến mười năm, đến cả trụ trì trong chùa cũng bảo ta sát khí quá nặng, con d.a.o này là hung vật lớn, từng có đạo sĩ muốn thu hồi trấn tà trừ quỷ.

"Ngày ấy hành quân đi qua loạn táng cương, lạc vào quỷ đả tường, ta chỉ vừa rút dao, quỷ dữ bốn phía liền lui tan."

Ta bóp lấy cổ hệ thống, lạnh giọng nói:

"Ngươi là tà vật gì cũng mặc, thanh đao này của ta ... g.i.ế.c không tha!"