Thiên Mệnh Định Ta, Không Phải Ngươi

Chương 4



Mũi d.a.o dí sát lại gần, lưỡi đao từng gieo sát nghiệp trùng trùng, như mang theo ác hồn mấy nghìn sinh mạng áp xuống. Hệ thống kia quả nhiên run rẩy, sợ hãi cực độ.

Kỳ thực ta cũng không biết làm sao hủy diệt thứ vật từ dị giới này, chỉ biết dùng hung khắc hung.

Nhìn thấy phản ứng hoảng loạn của nó, khóe môi ta cong lên:

"Hệ thống, chẳng phải đã để lộ tử huyệt rồi sao?"

Nó gào rú đến mức khiến đầu ta đau nhức, ta không chần chừ, một đao đ.â.m xuyên thân thể nó, tiếng rú chói tai lập tức tan biến. Luồng hắc khí hóa thành tro bụi rữa nát, chỉ còn lại một nắm tro thối trong lòng bàn tay ta.

Ngự lâm quân lần theo tiếng động chạy đến, vừa thấy ta thì kinh ngạc nhìn ta vận y phục nữ tử, sau đó lập tức cúi đầu thi lễ:

"Nguyên soái, vừa rồi hình như có người hô ‘hành thích’?"

"Ta cũng là truy thích khách đến nơi này, không phát hiện kẻ nào, cũng không nghe thấy tiếng gì."

Ngự lâm quân đối với ta tín nhiệm tuyệt đối:

"Thuộc hạ sẽ lập tức đi truy xét các cung khác."

Sau khi họ rời đi, ta xoay người về hướng tẩm điện của công chúa, nhẹ tay vẩy nắm tro bụi còn lại.

Coi như ... đưa tiễn vị Trường Dương công chúa này sớm một bước xuống mồ!

7

Tai phải của công chúa ... không còn.

Vốn dĩ thái y viện có danh y đủ khả năng nối lại.

Nhưng tai kia khi được nhặt lên từ đất đã bị dẫm nát bởi bao nhiêu bàn chân.

Thị vệ giải thích là trong lúc loạn lạc bắt thích khách mà giẫm phải.

Công chúa băng kín tai phải, khóc lóc chạy đến trước mặt Hoàng đế, gào lên:

"Đều là do Tống Chiêu Chiêu cố ý! Nàng ta cố ý không cứu con, mới khiến thích khách thừa cơ đắc thủ! Phụ hoàng! Tai con đau lắm! Người g.i.ế.c nàng ta đi, đem nàng ta chôn cùng tai con!"

Hoàng đế sủng ái Trường Dương nhất, lập tức nổi giận trách ta:

"Tống Chiêu Chiêu, khanh thân mang võ công, sao lại để công chúa bị thương dưới mí mắt khanh?"

"Thần không dám giấu, chuyện phát sinh đột ngột, thần lại bị bộ váy này làm vướng tay vướng chân, mới để thích khách có cơ hội."

Ta vẫn vận bộ sa y mỏng, quỳ xuống cũng thấy lúng túng vì gò bó.

Hoàng đế nhìn ra, cau mày:

"Ai bảo khanh mặc thế này?"

Chỉ nhìn cũng biết, y phục này không hề vừa người.

Ta thành thực thưa:

"Hôm nay công chúa cho gọi thần tiến cung dạy nữ nghi lễ tiết, bộ xiêm này là ân ban của công chúa."

"Công chúa dạy thần phải dịu dàng đoan trang như nữ nhi, luôn giữ dáng vẻ đoan chính, thần ghi nhớ trong lòng, mới khiến phản ứng không kịp khi thích khách xuất hiện."

Công chúa giận dữ chỉ ta mà quát:

"Ngươi chỉ ngụy biện! Với bản lĩnh của ngươi, mặc váy cũng có thể g.i.ế.c được thích khách! Rõ ràng là ngươi cố tình khoanh tay đứng nhìn!"

Ta cố tình giơ tay mạnh, tay áo lập tức rách một đường to.

Hoàng đế nhìn vào, cũng đoán được xiêm y này là công chúa cố ý làm khó.

Ta mới hồi kinh, còn là công thần mới nổi.

Hoàng đế lúc này không dám phạt ta, sợ lạnh lòng quân sĩ.

Vì thế, chỉ nhàn nhạt nói:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

"Thôi được, đều là lỗi của thích khách, trẫm đã hạ lệnh hình bộ truy bắt.

"Trường Dương, con cũng quá quắt. Tống Chiêu Chiêu chinh chiến nhiều năm, con lại bắt nàng mặc váy? Việc này con cũng sai."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Phụ hoàng, nhi thần chỉ là..."

Trường Dương còn định cãi, nhưng Hoàng đế đã xua tay:

"Xuống dưới dưỡng thương cho tốt đi."

Khi ra khỏi ngự thư phòng, Tần Lập Chu rụt rè nép sau cột.

Hắn cũng có mặt lúc công chúa gặp thích khách, bị dọa đến tè ra quần, ngồi thụp tại chỗ.

Hắn sợ bị gọi vào tra hỏi, nhưng Hoàng đế lại chẳng nhớ hắn là ai.

Vậy là Tần Lập Chu đứng ngoài điện hứng gió nửa canh giờ, quần khô rồi nhưng cả người lại bốc mùi khai khó chịu.

Trường Dương bịt mũi chê bai, hạ giọng mắng:

"Phế vật đúng là phế vật!"

Lập tức lại quay sang ta cười rạng rỡ:

"Tống Chiêu Chiêu, ngươi chịu học quy củ như thế, thật khiến bổn cung bất ngờ, chẳng uổng công bổn cung vì ngươi mà cầu chỉ ban hôn!"

Ta từng suất quân bình định tám bộ lạc Bắc Mạc, giữ yên biên giới mười năm ... công lớn thiên thu.

Nếu là nam nhi, giờ hẳn đã được phong làm Vương gia khác họ, cưới công chúa làm thê tử.

Chỉ tiếc ta là nữ tử.

Hoàng đế chẳng ban thưởng gì rõ ràng, chỉ hạ một đạo thánh chỉ ... gả ta cho Tần Lập Chu.

Trong chỉ nói:

"Nữ nhi không thể suốt đời đánh đánh g.i.ế.c giết, nên tìm một trượng phu làm chỗ dựa mới là đạo lý."

Thánh chỉ đã hạ, Tống gia không thể kháng chỉ.

Trường Dương liếc nhìn Tần Lập Chu – cái dạng nhu nhược vô dụng ấy, vui vẻ nói:

"Bổn cung chờ uống rượu mừng của ngươi với Tần Lập Chu đấy! Ngươi đã được bổn cung dạy dỗ, thì phải làm một hiền thê cho hắn!"

Ta nhàn nhạt mỉm cười, nói:

"Thỉnh công chúa cũng bảo trọng, dù gì cũng đã mất một cái tai, kể như tàn khuyết, nên dưỡng thương cho tốt mới phải."

Nụ cười trên mặt Trường Dương lập tức cứng lại.

Nàng tiến lại gần, nghiến răng hạ giọng:

"Ngươi đừng tưởng ta không biết, hôm nay rõ là ngươi cố ý!"

"Ồ? Công chúa có bằng chứng gì sao?"

Ta xòe tay cười nhạt:

"Muốn trách thì trách bộ váy do công chúa ban, chính nó khiến thần không thể cứu nổi công chúa."

Ta cúi đầu thì thầm, giọng khẽ nhưng lạnh băng như gươm:

"Chuyện hôm nay, chẳng phải gọi là ... TỰ LÀM, TỰ CHỊU, sao?"

8

Trường Dương công chúa giận đùng đùng trở về điện, vung tay hất sạch khay điểm tâm trên bàn. Động tác quá mạnh, kéo theo vết thương nơi tai phải, nàng ta đưa tay sờ thử, chỉ thấy m.á.u tươi dính đầy lòng bàn tay, còn tai... đã chẳng còn.

"Này! Hệ thống! Mau ra đây cho bản cung!"

"Ngươi câm sao? Mau ứng tiếng bản cung!"

"Đồ vô dụng! Ngươi chạy đi đâu rồi? Bỏ mặc bản cung một mình ở cái chốn quỷ quái này?!"

Cung nữ trong điện không ai dám tiến đến gần. Công chúa mất một tai, nay lại gào thét như người điên, chỉ e thật sự đã phát cuồng.

Trường Dương gọi mãi chẳng ai đáp lại.

Hệ thống vốn ký sinh nơi tai phải nàng ta, nay tai đã mất, e rằng hệ thống kia cũng theo đó mà hồn phi phách tán.

May thay, trước khi xuyên vào sách, nàng ta đã nắm trọn toàn bộ diễn biến cốt truyện. Dù không có hệ thống, nàng vẫn nắm giữ “ánh nhìn thượng đế”, thao túng vận mệnh kẻ khác.