Chỉ tiếc... mất một tai, thật khiến người nhìn cũng chán ghét.
Nàng đứng trước gương, giật tung búi tóc, dùng tóc che đi vết thương xấu xí, tự ngắm dung nhan mình:
"May thay nguyên chủ vốn xinh đẹp. Dù thiếu một tai, bản cung vẫn là giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
"Chỉ cần gả Tống Chiêu Chiêu cho Tần Lập Chu, sau đó g.i.ế.c ả, ắt hẳn Cố Thanh Dã sẽ yêu ta!
"Người đâu!"
Nàng gọi cung nữ, ra lệnh:
"Truyền ý chỉ bản cung đến Tống phủ: Cuối tháng này vào tiết thu săn, bản cung muốn Tống Chiêu Chiêu cùng vị hôn phu của nàng ... cùng tiến cung!
"Bản cung muốn để cho khắp thiên hạ đều thấy: Tống Chiêu Chiêu và cái tên phế vật Tần Lập Chu kia, đúng là trời sinh một cặp!"
9
Chớp mắt đã đến tiết thu săn của hoàng tộc.
Thu săn là đại lễ truyền thống của hoàng thất, các thế gia đều sẽ phái hậu duệ ưu tú nhất đến tham dự, cùng hoàng tử công chúa săn b.ắ.n trong trường săn, vừa là khảo nghiệm cũng là cơ hội để được Hoàng đế nhìn nhận.
Theo lệ thường, trước một ngày diễn ra thu săn, các phủ đều phải đem tuấn mã giao nộp cho Ngự mã ty quản lý.
Kiếp trước, ta giao Táp Tuyết, chiến mã theo ta chinh chiến bao năm, cho Ngự mã ty.
Hôm sau, thu săn bắt đầu. Ta phi ngựa như gió, giương cung định b.ắ.n hạ một con lợn rừng.
Không ngờ đến bãi sỏi vụn, Táp Tuyết đột nhiên hai chân khuỵu xuống, miệng sùi bọt trắng, ngã vật xuống đất.
Ta cũng văng khỏi yên, đầu gối đập mạnh vào đá nhọn, gãy xương chân, cổ tay cũng trật khớp.
Tần Lập Chu vốn bị ta bỏ xa một đoạn, chẳng rõ lúc nào đã đuổi kịp.
Hắn vọt tới ôm chầm lấy ta, ngay sau đó Trường Dương công chúa dẫn theo một đám công tử thế gia vây đến.
Công chúa giả vờ kinh hô:
"Anh hùng cứu mỹ nhân! Các vị nhìn xem! Dù là Tống nguyên soái, nữ hán tử tung hoành chiến trường, khi gặp nguy vẫn cần nam nhi bảo hộ!"
Ta giãy khỏi tay Tần Lập Chu, nhưng cổ tay đau thấu xương.
Hắn thừa cơ ôm chặt lấy ta, ra vẻ si tình nói:
"Chiêu Chiêu, đừng sợ, có ta ở đây! Ta thổi một cái là hết đau!"
"Buông ta ra! Ta muốn xem Táp Tuyết thế nào rồi!"
Ta vùng mạnh, lết tấm thân gãy chân đến bên chiến mã.
Táp Tuyết thở gấp từng hơi, bọt trắng ở mép đã nhuốm máu.
Chú ngựa này từng mang ta vượt trùng sơn, trong lúc ta trọng thương hôn mê, nó đã tìm nước cứu ta, đưa ta về doanh trại.
Nó không chỉ là chiến mã, là chiến hữu, là ân nhân ... mà còn là một vị anh hùng như bao quân sĩ bảo quốc hộ dân khác.
Nhưng hôm nay... nó c.h.ế.t trong vòng tay ta, trong đau đớn và gào thét.
Táp Tuyết trúng độc.
Ta một đường điều tra, truy đến tận Ngự mã ty, cuối cùng tìm ra kẻ chủ mưu ... chính là Trường Dương công chúa.
"Ta làm sao biết thuốc ấy lại độc c.h.ế.t ngựa của ngươi?
"Bản cung chỉ muốn ngươi thu liễm bớt nhuệ khí trong trường săn. Tần Lập Chu chẳng biết cưỡi ngựa, càng không biết săn bắn. Ngươi nên cảm thông hắn là một văn quan nhu nhược chứ!
"Ngươi quá mạnh, sẽ khiến Tần Lập Chu không ngóc đầu nổi. Cũng bởi vì ngươi háo thắng, bản cung mới buộc phải ra tay.
"Tất cả là vì phu thê hòa thuận, Tống Chiêu Chiêu, ngươi nên quỳ xuống tạ ơn mới phải!"
Ta giận đến run người, cầm roi ngựa xông lên định đánh nát khuôn mặt nàng ta.
Nhưng mấy chục Ngự lâm quân lập tức xông tới, cùng nhau áp chế ta.
Cuối cùng, ta bị gán tội mạo phạm công chúa, chịu ba mươi trượng trước điện công chúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi toàn thân ta đẫm m.á.u nằm trên đất, Trường Dương công chúa bước đến, nâng cằm ta, cười lạnh:
"Chỉ là một con súc sinh, bản cung muốn g.i.ế.c thì giết, ngươi còn định đòi công đạo?
Tống Chiêu Chiêu, ngươi đúng là... nực cười."
10
Ta vuốt ve Táp Tuyết – chiến mã khỏe mạnh nơi kiếp này, tay rải ít hương thảo vào miệng nó, cúi đầu ghé tai tuyết trắng mà nói nhỏ:
"Ngoan lắm, Táp Tuyết. Ngày mai ta sẽ tới đón ngươi."
Táp Tuyết như nghe hiểu được, liền nhẹ nhàng cọ cọ vào má ta, thân thiết không rời.
Ta dắt ngựa tới giao cho Ngự mã ty.
Ngự mã ty thuộc quyền quản lý của Ngự lâm quân. Quân sĩ nơi đây đều kính trọng ta – vị nguyên soái từng đánh lui Bắc Mạc.
Tiện tay, ta mang theo mấy vò rượu ngon. Bọn quan lại quản việc trong ty vừa nâng ly mời rượu, vừa ra sức nịnh hót.
Chẳng bao lâu, cả bọn đều say mèm.
Táp Tuyết được đưa vào chuồng ngựa.
Một gã mã phu nhân lúc không ai để ý, đang định đổ một bao bột xanh vào máng nước trước mặt Táp Tuyết, thì chợt thấy cổ lạnh buốt.
"Ngươi định làm gì ngựa của ta?"
Gã mã phu giật mình quay lại, chỉ thấy một lưỡi chủy thủ đỏ như m.á.u kề sát cổ mình.
"Nguyên… Nguyên soái?! Người... người chưa đi sao?!"
Mạng hắn nằm gọn trong tay ta, toàn thân run rẩy, lập tức quỳ sụp xuống, khai ra hết thảy:
"Là… là công chúa sai tiểu nhân hạ độc ngựa của người! Chỉ để người ngày mai mất mặt mà thôi! Là mệnh lệnh của công chúa a!"
"Con ngựa kia, phải chăng là tọa kỵ ngày mai của công chúa?"
Ta đưa tay chỉ con huyết mã cao lớn, được trang trí rực rỡ đứng đầu chuồng.
"Vậy thì đem thuốc hạ vào máng nước của nó."
Gã mã phu hoảng loạn, mặt trắng bệch:
"Nguyên soái! Nếu công chúa biết, tiểu nhân sẽ mất đầu!"
Ta cầm lấy lưỡi chủy thủ, vuốt nhẹ ánh lưỡi đỏ lòm:
"Nếu ngươi không làm theo, ngươi c.h.ế.t ngay bây giờ."
Gã mã phu run rẩy bưng bao thuốc, bước đến bên huyết mã.
Nhưng khi hắn vừa định đổ thuốc vào, ta đoạt lấy bao độc, nhét vào tay hắn một bao bã đậu:
"Ai bảo ngươi dùng độc dược mạnh thế? Một ít bã đậu là đủ."
Ta đưa tay xoa đầu huyết mã.
Một con tuấn mã tốt như vậy, chỉ đáng tiếc… bị chọn nhầm chủ nhân. Tội chưa đáng chết.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
---------------------------
Ngày thu săn bắt đầu.
Trường Dương công chúa vẫn luôn bám sát phía sau ta, rõ là đang chờ thời cơ ta ngã ngựa để chạy tới "cứu mỹ nhân".
Nào ngờ… người đầu tiên té ngựa lại chính là nàng ta.
Huyết mã hí dài một tiếng, bất ngờ ngã lăn ra đất, công chúa theo đà rơi xuống, còn Tần Lập Chu theo sát phía sau cũng không kịp ghìm cương, bị lực quán tính kéo theo, ngã nhào tới trước.
Tần Lập Chu mắt nhanh tay lẹ, thuận thế ôm chặt lấy công chúa.
Mà chỗ đó lại đúng là một con dốc, thế nên cảnh tượng trước mắt...
Cả hai quấn lấy nhau, cùng lăn tròn xuống dưới.
"Trời ơi! Anh hùng cứu mỹ nhân bản hoàn chỉnh! Xem kìa!"