Thiên Mệnh Định Ta, Không Phải Ngươi

Chương 6



Ta đứng ngay chỗ mà kiếp trước công chúa từng đứng, hô lên một câu giống hệt nàng ta.

Tiếng ta vừa dứt, cả đám thế gia công tử bị ta dắt mũi, ánh mắt lập tức chuyển hướng ... có kẻ cười phá lên, có kẻ bắt đầu trêu chọc.

Tần Lập Chu nghe thấy câu ấy, tự mãn hiện rõ trên mặt, vội đưa tay kéo lại vạt áo bị đá cào rách của công chúa, nhẹ giọng hỏi han:

"Công chúa, người… không sao chứ?"

Trường Dương công chúa chưa kịp hồi thần, lại nghe ta từ trên dốc cất tiếng cười:

"Thời khắc nguy hiểm không rời không bỏ, quả là trời sinh một đôi!"

Tần Lập Chu mặt đỏ bừng như thiếu niên mới biết yêu.

Ai ngờ công chúa lại giáng cho hắn một bạt tai:

"Ngươi là cái thá gì! Cút!"

Ta đứng trên cao, huýt sáo một tiếng, giọng lanh lảnh:

"Một bên là công chúa cao quý, một bên là văn thần trẻ tuổi… chẳng phải đúng chuẩn lang tài nữ mạo, trời định lương duyên hay sao? Quả là tuyệt phối!"

Đám người xung quanh nghe vậy, gật gù tán thưởng, cười ồ vang khắp cả sườn dốc.

"Tống Chiêu Chiêu! Ngươi câm miệng cho bản cung!"

Công chúa giận dữ, toan nhặt đá ném ta, nào ngờ chỉ vớ được một đống phân ngựa còn ấm.

Táp Tuyết đứng trên dốc, vui vẻ lắc đầu, đuôi phe phẩy đầy kiêu ngạo.

Nó tối qua ăn no hương thảo, sáng nay đi đứng hăng hái, vừa nãy cũng vừa “nhả” ra một bãi mới toanh ... vừa vặn bị công chúa túm được trong cơn giận dữ.

11

Trường Dương công chúa cả người ám mùi phân ngựa, thê thảm rút lui khỏi buổi thu săn.

Sau đó điều tra, mới biết con huyết mã kia chỉ là do ăn nhầm cỏ lạ, sinh bụng đau tiêu chảy, mới khiến công chúa ngã ngựa.

Mà con ngựa ấy lại là Thánh thượng thân ban, Trường Dương dù ngang ngược cũng không dám làm gì vật ngự thưởng.

Còn muốn truy cứu tên mã phu, thì hắn đã biến mất không dấu vết từ lâu.

Từ hôm ấy, trong dân gian đột nhiên rộ lên lời đồn gió trăng giữa công chúa và Tần Lập Chu:

"Công chúa ngã ngựa là có ý chờ Tần công tử cùng cưỡi một ngựa, nào ngờ công tử vì lo cho nàng, mà cũng ngã theo!"

“Nghe nói trong ngày tiệc ngắm hoa, hai người họ dù cách xa nhau vẫn âm thầm nhìn về phía nhau ... chính là tri kỷ giữa biển người mênh m.ô.n.g đó!”

"Hôm nay công chúa và Tần công tử mặc áo cùng màu, nói không chừng chàng vốn là khách quen của phủ công chúa rồi!"

Lời đồn vô căn cứ càng lúc càng lan rộng.

Trường Dương công chúa nổi trận lôi đình trong phủ:

"Là đứa nào to gan, dám đem ta gán ghép với phế vật như Tần Lập Chu?!"

Nào ngờ, chuyện công chúa nổi giận cũng bị truyền ra ngoài.

Hôm sau vào triều, đã có đồng liêu cười híp mắt tiến đến bên Tần Lập Chu:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

"Nghe nói công chúa tức giận rồi, ngươi hạ triều nhớ đến phủ dỗ dành nàng một chút."

Tần Lập Chu đỏ mặt:

"Lâm đại nhân nói gì lạ vậy?"

Lâm thị lang cười tủm tỉm, mắt gian tà:

"Giờ ai trong triều mà chẳng biết ngươi với công chúa tình ý vương vấn?

Mỹ nhân giận dỗi, phu quân tất phải dỗ dành. Tống Chiêu Chiêu dù được thánh chỉ ban hôn, nhưng còn chưa thành hôn.

Còn Trường Dương công chúa là người được hoàng thượng sủng ái nhất.

Nếu nàng có lòng với ngươi, thánh chỉ há chẳng thể thay đổi sao?

Cùng là cưới thê tử, người sáng suốt đương nhiên chọn làm phò mã!"

Tần Lập Chu như kẻ vừa bừng tỉnh mộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay chiều hôm đó, quả thật hắn xách hộp điểm tâm tới phủ công chúa cầu kiến.

Trường Dương chẳng buồn liếc mắt.

Tần Lập Chu vì thể hiện thành ý, liền quỳ chờ ngoài phủ trọn một canh giờ.

Chỉ một canh giờ ấy thôi, cả hoàng thành đều lan truyền:

"Tần công tử vì một nụ cười của giai nhân, tình nguyện quỳ gió chờ trăng dưới cổng phủ công chúa!"

Trường Dương nghe lời đồn, giận đến tím mặt, hận không thể xé nát miệng kẻ tung tin.

Nhưng lời đồn đã bay khắp kinh thành, thế lực nàng lớn mấy, cũng không thể cắt hết lưỡi dân chúng.

Cuối cùng, tức nước vỡ bờ, Trường Dương công chúa ra lệnh cho Tần Lập Chu "cút" vào phủ.

Mà dân trong thành xem náo nhiệt, lại càng thích thú, khen ngợi nức nở:

"Chữ 'cút' ấy, ba phần làm nũng, bảy phần mê tình a!"

"Đây chẳng phải là công chúa bướng bỉnh và tài tử phong lưu trong thoại bản đó sao?"

"Hợp! Thật quá hợp! Công chúa và Tần công tử đúng là trời tác hợp! Thật khiến người ta mê mẩn a!"

12

"Nếu chẳng phải có Tống nguyên soái chen giữa, chỉ e công chúa đã sớm vượt qua lễ giáo, cùng Tần đại nhân thành thân rồi!"

"Tống nguyên soái kia tuy là nữ trung hào kiệt, nhưng nay thế này… chẳng phải là đội mũ xanh rồi ư?"

Còn kẻ bị nói đội mũ xanh – Tống nguyên soái, lúc này đang ung dung ngồi trên trà lâu, tay nâng chén trà, thần sắc bình thản.

"Lục cô nương, ngươi làm tốt lắm."

Ngồi đối diện ta, che mặt bằng mạn sa, chính là Lục Văn Ngọc.

Lục gia vốn xuất thân thư hương, mở thư quán dạy học.

Năm xưa, Trường Dương công chúa cậy quyền diệt sạch Lục môn, khiến giới sĩ tử hận thấu xương.

Những người từng nhận ân Lục gia, nay tự nguyện vì Lục Văn Ngọc mà ra mặt.

Tất cả những lời đồn gió trăng không đầu không đuôi kia, đều do đám thư sinh tung ra.

Văn nhân chửi người, độc như rắn rết, mà ngôn từ lại thanh nhã,

Một lời truyền ra, đủ khiến Trường Dương và Tần Lập Chu như thê tử danh chính ngôn thuận.

Lục Văn Ngọc uống cạn chén rượu, giọng đầy phóng khoáng:

"Ta nay chẳng còn gì để mất, chỉ cần khiến Trường Dương vạn kiếp bất phục, cái mạng hèn này có đáng gì!"

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, dặn dò:

"Chiêu Chiêu, ngươi cũng cẩn thận. Công chúa bị đè đầu lâu vậy rồi, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."

Quả nhiên như lời nàng nói, Trường Dương liền phản công.

------------------------

Cuối thu, hoàng thượng rốt cuộc cũng định luận công ban thưởng cho ta.

Tính theo chiến công, ta hoàn toàn đủ tư cách được phong hầu – tước hiệu Định An hầu.

Nhưng nữ tử phong hầu, từ trước đến nay ở Bắc Thịnh chưa từng có.

Hoàng thượng do dự mãi, trì hoãn nhiều ngày, cuối cùng miễn cưỡng hạ thánh chỉ, ban thưởng công lao hiển hách của ta.

Ngày ta vào triều thụ phong, văn võ bá quan chia hàng hai bên, cùng chứng kiến Bắc Thịnh sinh ra nữ hầu tước đầu tiên trong lịch sử.

Thánh chỉ tuyên đọc xong, Lễ bộ Thượng thư đang định trao ngọc ấn hầu tước cho ta.

Bất ngờ Tần Lập Chu bước ra từ hàng quan viên, tay ôm một đóa dại hoa, đứng trước bá quan văn võ, hướng về ta cất tiếng:

"Tống Chiêu Chiêu!

Ngày trước có thánh chỉ tứ hôn, hôm nay ta hỏi nàng:

Nguyện vì ta mà cởi bỏ chiến giáp, từ bỏ vinh hoa quyền thế, sinh con dưỡng cái, thủ hậu an yên không?"