13
Lúc ban đầu được phong hầu, lẽ ra phải là khoảnh khắc vinh quang nhất trong hai mươi năm nhân sinh của ta.
Kiếp trước, cũng tại nơi điện triều này, chính tên Tần Lập Chu kia đã bước ra, giữa muôn quan bá tánh, quỳ gối cầu thân với ta.
Chuyện nhi nữ tình trường, xưa nay luôn dễ chiếm ánh nhìn người đời.
Ngày ấy, hắn đoạt hết hào quang của ta.
Về sau, mỗi khi nhắc đến tên Tống Chiêu Chiêu, người ta không nói đến công trạng chinh chiến, mà chỉ cười rằng:
“A, chính là vị nữ tướng quân được cầu thân trong ngày phong hầu ấy sao?”
“Nghe bảo mọi mưu lược đều do Tần đại nhân phía sau bày mưu hiến kế, một nữ tử thì sao có thể lui địch ngàn dặm?”
“Chẳng phải vẫn là dựa vào nam nhân đấy ư?”
Lời đồn như gió, ta bị gán những tội danh vô căn cứ, còn Tần Lập Chu thì nhờ đó mà được phá lệ đề bạt, tiến phong làm ngôn quan tam phẩm.
Đến khi ta chiến tử nơi sa trường, thế nhân không nhớ đến cái c.h.ế.t tử thủ của ta, mà lại truyền tụng cái gọi là tình thâm nghĩa nặng của hắn dành cho ta sau khi chết, than thở ta “hồng nhan bạc mệnh”.
Nay một lần nữa đối diện với hắn, ta chỉ thấy nực cười thấu tâm can.
“Tần Lập Chu, năm xưa ngươi thi trượt khoa cử, nhờ cậy Tống gia tiến cử mới được làm chức quan ngũ phẩm trong triều. Khi ấy, ngươi từng hứa với phụ thân ta điều gì, còn nhớ không?”
Tần Lập Chu vốn xuất thân thương nhân. Tổ phụ hắn từng có ân với Tống gia.
Khi Tần gia lụn bại, phụ thân ta đã đem hắn về nuôi dưỡng từ khi tám tuổi.
Thuở nhỏ, hắn luôn theo sát ta như cái bóng. Dựa vào cái cớ “trẻ con vô tri”, hắn công khai thổ lộ:
“Ta thích muội muội Chiêu Chiêu, đời này muốn cưới nàng làm thê tử!”
Phụ thân ta xem đó là lời thật, liền làm chủ định ra mối hôn ước.
Mẫu thân tuy không đồng ý, nhưng phụ thân nói:
“Hoàng thượng đa nghi, Chiêu Chiêu mà gả vào thế gia vọng tộc, át sẽ bị coi là cái gai trong mắt. Chỉ có kết hôn với thường dân, mới tránh khỏi tai ương.”
Vì muốn bảo hộ Tống gia, phụ thân quyết chọn Tần Lập Chu làm rể.
Kiếp trước, ta thấu hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân, lại có thánh chỉ tứ hôn ban xuống, đành gật đầu thuận gả.
Nay ta lạnh lùng nhìn hắn, hỏi ngược:
“Ngươi còn nhớ lời thề nguyện thuở nhỏ, đã nói thế nào không?”
Ngày hạ sính, hắn từng giơ tay thề với trời đất:
“Ngày sau ta quyết chí đèn sách, thi đỗ khoa cử, phong hầu bái tướng, để Chiêu Chiêu trở thành mệnh phụ được vinh danh trong triều!”
Phụ thân ta nghe vậy mà vui đến rạng ngời, đâu hay lời ấy chỉ là dối trá.
Tần Lập Chu, vì tiền đồ, sẵn sàng lấy mạng ta mà tô vẽ tình sâu nghĩa nặng; vì công danh, dám hy sinh cả một Tống gia.
Thấy hắn không nhớ, ta liền nhắc nhở:
“Nay ngươi không đỗ tiến sĩ, cũng chưa được phong hầu bái tướng, thánh chỉ tứ hôn cũng là vì công lao của ta mà ban xuống, có liên quan gì đến ngươi?”
Rồi ta nhẹ giọng:
“Thế này đi, đợi đến khi ngươi làm đến chức Tể tướng, được dân chúng tung hô rước qua các phố phường, khi ấy hãy đến cầu thân, ta nhất định gật đầu.”
Tần Lập Chu vội vã phản bác:
“Nếu thật đến ngày làm Tể tướng, ấy là công lao của ta đọc sách đèn dầu mười năm khổ học mà nên, sao có thể đem ra làm lễ vật cầu hôn?”
Ta cười nhạt:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thế thì tốt. Giờ đây phong hầu là do ta liều mạng nơi sa trường mà có, sao ngươi lại định lấy danh ấy mà cầu tình riêng?”
“Tần Lập Chu, hai mươi năm ngươi không làm nên trò trống gì, hôm nay xuất hiện chẳng qua chỉ để chen ánh sáng của ta mà thôi!”
Hai bên bá quan chợt tỉnh ngộ, xì xào bàn tán.
Tần Lập Chu bị lột trần ý đồ, tức tối đứng trơ ra giữa đại điện, hai tay nắm chặt, đến nỗi bông hoa dại trong tay cũng gần như bị vặn gãy.
14
Lúc ấy, Trường Dương công chúa lên tiếng:
“Tần Lập Chu văn tài cái thế, sớm muộn cũng sẽ bái tướng phong hầu, cưới ngươi Tống Chiêu Chiêu là điều dư sức! Hay ngươi dám kháng chỉ?”
Ta liền khấu tạ, thưa:
“Thần không dám trái chỉ, chỉ là mong chờ ngày Tần công tử thực hiện lời thề, khi ấy mới làm lễ thành thân.”
Hoàng đế không nói gì.
Công chúa đã vội vàng:
“Tống Chiêu Chiêu! Bổn cung nghe nói tổ phụ Tần Lập Chu từng có đại ân với Tống gia, ngươi cũng nên vì nghĩa mà thành toàn hắn!”
“Suốt ngày c.h.é.m g.i.ế.c làm gì, về nhà an phận thành thân, sinh con nối dõi, giữ vững hậu phương mới là chính đạo!
“Còn công lao của ngươi, cứ để Tần Lập Chu hưởng. Đợi hắn làm đến nhị phẩm đại quan, ngươi chẳng phải cũng được phong làm mệnh phụ đó sao?
Nam tử có tình sâu ý nặng là thứ quý giá nhất trên đời, đừng phụ lòng người!”
Trường Dương công chúa ra sức ép gả, bởi chỉ có như vậy mới chặt đứt hết lời đồn tình ái giữa nàng ta và Tần Lập Chu.
Ta mỉm cười lạnh nhạt:
“Nếu công chúa đã mến tài đức của Tần công tử đến vậy, hạ thần xin giúp công chúa thành toàn...mời công chúa hãy thu nhận Tần công tử làm phò mã đi.”
Trường Dương cả kinh:
“Tống Chiêu Chiêu, ngươi dám nói càn! Ngươi có tư cách can dự vào quyết định của phụ hoàng sao?”
“Thần nào dám.” ... ta khẽ khom người, khiêm nhường thưa:
“Tần gia có ân với Tống gia là thật, nhưng trên đời còn biết bao cách báo ân, đâu nhất thiết phải dùng thân báo đáp.
“Lời đồn gần đây, hạ thần cũng có nghe qua, xem chừng công chúa và Tần công tử mới là tình ý sâu đậm.”
Công chúa mím môi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Kỳ thực, dẫu có cụt một tai, công chúa vẫn là hoàng nữ cao quý, đâu phải hạng như Tần Lập Chu có thể với tới.
Song, ta lại nói câu sau khiến Hoàng đế d.a.o động:
“Để báo ân Tần gia, hạ thần nguyện từ bỏ tước vị Định An hầu, dùng công trạng đổi lấy thánh ân tứ hôn giữa công chúa và Tần công tử!”
Hoàng đế ánh mắt khẽ động:
“Nếu trẫm gả công chúa cho Tần Lập Chu, ngươi thật lòng bằng lòng từ bỏ tước vị?”
Từ lâu Hoàng đế đã không muốn ban tước cho nữ tử.
Một nữ hầu xuất hiện trong triều, tất sẽ khiến các đại thần sinh lòng dị nghị.
Ta đáp rành rọt:
“Thần nguyện ý.”
Lời vừa dứt, văn võ bá quan đều sững sờ, thì thầm khen ta nghĩa khí, đại độ, biết hy sinh vinh hoa để báo ân và tác thành nhân duyên.
“Tần công tử, chẳng hay ngươi có nguyện cưới công chúa không?”