Thiên Mệnh Định Ta, Không Phải Ngươi

Chương 8



Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tần Lập Chu có chút do dự, song hắn không ngu...hắn hiểu triều đình luôn dè chừng Tống gia.

Chức quan có lớn, cũng chẳng bằng lấy được công chúa.

Tần Lập Chu liền quỳ rạp:

“Thưa bệ hạ, thần tuy cùng Tống Chiêu Chiêu từng có tình nghĩa thanh mai trúc mã, nhưng nay nàng không có tình ý với thần, thần chẳng dám cưỡng cầu.

“Thàn và Trường Dương công chúa lưỡng tình tương duyệt, nếu được thánh chỉ tứ hôn, thần cảm kích khôn cùng!”

“Tần Lập Chu! Ngươi nói cái gì! Ai với ngươi ‘LƯỠNG TÌNH TƯƠNG DUYỆT’!”

Tần Lập Chu mơ màng thổ lộ:

“Công chúa hằng ngày lo lắng cho hôn sự của thần, khi thần còn là vị hôn phu của Tống Chiêu Chiêu, công chúa từng chỉ dạy nàng chu toàn việc nội trợ, vì muốn nàng hầu hạ thần. Công chúa khuyên nàng lui về hậu phương, chẳng phải đều là vì ta hay sao? Đó chẳng phải là thích ư?”

Tự đào hố chôn mình, Trường Dương như nuốt phải ruồi, giận tím mặt:

“Ngươi đừng mơ tưởng! Ta là, ta là…!”

Nàng tức đến hét lớn:

“Ngươi cũng xứng lấy ta sao!”

Trường Dương nổi trận lôi đình.

Hoàng đế lúc này phất tay, dứt khoát nói:

“Lời đồn trẫm đã nghe. Nay hai ngươi đã tình ý tương thông, thì từ nay hôn ước với Tống gia hủy bỏ, trẫm gả Trường Dương công chúa cho Tần Lập Chu, chọn ngày cử hành đại hôn!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Phụ hoàng! Nhi thần không muốn! Nhi thần thà đi hòa thân còn hơn lấy phế vật này!”

Trường Dương ôm long bào khóc lớn:

Nàng ta thừa hiểu, một khi thành thân với Tần Lập Chu, sẽ không thể lọt vào mắt vị quân vương Tây Việt nữa.

Hoàng đế lặng lẽ nhìn nàng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc che bên tai phải, nhắc nhở tàn khốc:

“Con đã cụt một tai, hình dung khiếm khuyết, chẳng quân vương nào chấp nhận một công chúa tật nguyền.”

“Tần Lập Chu là lựa chọn tốt nhất. Tống Chiêu Chiêu công cao chấn quốc, nàng đã từ bỏ tước vị, chỉ cầu một điều nhỏ, trẫm không thể không thuận.”

Nói đoạn, Hoàng đế xoay người rời đi.

Trường Dương mặt mày tái nhợt, uất hận không cam.

Tần Lập Chu lúng túng, nhẹ giọng:

“Công chúa, lẽ nào những gì người dành cho vi thần đều là giả sao?”

Trường Dương không nói lời nào, chỉ vung tay...“bốp!”

Một cái tát nặng nề, khiến Tần Lập Chu… rơi mất một chiếc răng.

16

Trường Dương công chúa vừa tỉnh lại trong phủ công chúa, mở mắt ra liền trông thấy khuôn mặt tầm thường, khiến nàng chán ghét của Tần Lập Chu.

Nàng tuy chưa từng cùng hắn viên phòng, nhưng danh nghĩa phu thê đã thành.

Từ nay về sau, vinh nhục cùng chia, nàng cho dù có căm ghét đến đâu, cũng phải vì tiền đồ mà toan tính.

Rất nhanh, nàng nhìn thấy một tia hy vọng.

Theo tình tiết trong nguyên tác, mùa đông năm nay, Yến Vương sẽ khởi binh tạo phản tại Vinh Thành.

Vinh Thành cách kinh thành xa xôi, quanh năm có thổ phỉ quấy nhiễu.

Trường Dương liền dâng sớ xin Hoàng đế phái Tống Chiêu Chiêu dẫn ba nghìn binh mã đi trấn áp giặc.

Hoàng đế vốn cũng có ý ấy, vậy là giống như kiếp trước, đầu đông năm ấy, ta bị hạ chỉ truyền đi dẹp loạn ở Vinh Thành, binh mã vẫn là ba nghìn người.

Công chúa đích thân đến tiễn ta, lời nói đầy d.a.o gâm:

“Hy vọng Tống nguyên soái có thể bình an trở về.”

Ta nhìn ba nghìn tướng sĩ chuẩn bị theo ta chinh chiến, liền đáp:

“Ta sẽ dẫn họ c.h.é.m giặc lập công, lưu danh sử xanh. Đến lúc ấy, công chúa nhớ quỳ xuống nghênh đón ta khải hoàn.”

Công chúa cười mà chẳng tới mắt:

“Nếu ngươi vì nước hy sinh, bản cung tất sẽ quỳ trước linh cữu, dẫu sao… người c.h.ế.t là lớn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù không còn hệ thống trợ giúp, Trường Dương vẫn tin chắc chỉ cần bám theo kịch bản cũ, nàng có thể khiến ta táng thân nơi đất khách.

Nàng không biết, nàng sẽ phải quỳ đón ta, toàn mạng trở về.

Mười ngày sau, Yến Vương khởi binh tạo phản.

Vinh Thành truyền thư cầu viện về kinh, lại bị Trường Dương cố ý giấu đi.

Tần Lập Chu kinh hãi:

“Công chúa định để Tống Chiêu Chiêu c.h.ế.t ở Vinh Thành sao?”

Trường Dương vừa thả bức thư cầu cứu vào lò lửa, vừa nói:

“Ba ngày nữa, ngươi xin xuất chinh đi Vinh Thành. Khi ấy, quân của Yến Vương bị Tống Chiêu Chiêu kéo chân, ngươi chỉ cần mang đủ nhân mã đến, sẽ dễ dàng đoạt lấy công trạng diệt nghịch.”

Tần Lập Chu vui mừng:

“Công chúa vì phu quân mà tính toán tiền đồ? Thật cảm động!”

Trường Dương lạnh lùng cười.

Nàng ta không vì ai cả, chỉ vì chính mình.

Nàng ta muốn Tống Chiêu Chiêu c.h.ế.t ở Vinh Thành, cắt đứt quốc vận của Bắc Thịnh.

Sau đó để Tần Lập Chu khóc than trước t.h.i t.h.ể của ta, giả vờ “tình cũ khó dứt”.

Nàng ta đã tính xong, đợi ta vừa chết, lập tức hưu Tần Lập Chu, lại tứ hôn hắn cho ta làm âm hôn.

Chỉ có thế, nàng mới có thể lấy lại thân phận thuần khiết của công chúa.

Tới khi địch quốc tiến công, nàng ta mới có thể lọt vào mắt vị địch vương kia.

Tai mắt ở Vinh Thành không ngừng truyền về tin tức, nói ba nghìn binh mã của ta gần như đã tổn thất hết.

Trường Dương cùng Tần Lập Chu mang viện binh chậm rãi kéo tới.

Đến nơi, quân địch rải rác không nhiều, rất dễ bị tiêu diệt.

Tần Lập Chu vui mừng:

“Xem ra Tống Chiêu Chiêu đã dọn đường xong rồi, ta chỉ cần đến nhặt công!”

Khi đến chiến trường chính, quả nhiên t.h.i t.h.ể ngổn ngang.

Khói bụi chưa tan, giữa chiến trường có một thân ảnh trong bộ giáp trúng vạn tiễn, quỳ phục không động.

Trường Dương mắt sáng rỡ:

“Chắc chắn là Tống Chiêu Chiêu rồi! Vạn tiễn xuyên tâm, sống không nổi nữa! Tần Lập Chu, còn không mau đến xem tình cũ của ngươi?”

“Nếu nàng chưa chết, ngươi biết nên làm gì.”

Tần Lập Chu gật đầu, xuống ngựa chạy tới.

Đúng lúc ấy, cổng Vinh Thành Thành mở ra, bách tính trong thành dè dặt bước ra.

Tần Lập Chu loạng choạng chạy đến, chuẩn bị khóc lóc thể hiện thâm tình, nhưng khi tới gần, nhìn thấy thân hình cường tráng của xác chết, giáp phục cũng khác hẳn.

“Chiêu Chiêu?”

Hắn nghi hoặc tiến lên, nâng đầu kẻ kia dậy...nước mắt còn chưa kịp chảy, đã bị dọa quay ngược trở vào.

Đó không phải ta. Mà là… là Yến Vương, nghịch tặc bị vạn tiễn xuyên tâm!

Phía sau, giọng ta vang lên như quỷ mị:

“Tần Lập Chu, ngươi quỳ trước nghịch tặc khóc cái gì?”

Hắn quay đầu, chỉ thấy đại quân chấn động phía sau, ta đứng đầu, ngân thương trong tay, giáp bạc lấp lánh, uy phong lẫm liệt.

“Tống Chiêu Chiêu, ngươi chưa chết!”

Không chỉ Tần Lập Chu ngây người, Trường Dương cũng hoảng sợ ngã khỏi lưng ngựa.

Ta cười lạnh:

“Ta chưa chết, công chúa và phò mã thất vọng lắm sao?”

Trường Dương kinh hãi:

“Ngươi… Yến Vương đã c.h.ế.t rồi, vậy Vinh Thành sao lại có loạn?”

Ta giơ ngân thương chỉ vào giữa trán nàng:

“Đồ ngu! Bởi vì kẻ thật sự muốn tạo phản ... chính là ta, Tống Chiêu Chiêu!”