Phong hoang cổ đạo, sương mù chưa tan. Ánh tà dương nơi chân trời vừa ló rạng, đã bị ma vụ u uẩn che khuất nửa phần. Gió mang theo mùi máu nhạt, khiến cỏ cây cũng thở dài úa tàn.
Cố Tịch Vân dừng bước. Tay áo trắng phiêu phiêu, kiếm khí ngầm động. Đôi mày thanh tú hơi nhíu, mắt nhìn về phương xa.
Một tia linh lực, thuần túy mà tinh khiết, vừa như ánh sương mai, lại ẩn tàng uy thế sâu không lường được. Nàng cảm nhận được nó chỉ thoáng qua, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Không phải linh khí nơi Ma Vực, không phải pháp lực của yêu linh. Tựa hồ đến từ người tu đạo, lại không rõ phương hướng.
Nàng trầm mặc. Đầu ngón tay khẽ cử động, lòng bàn tay đặt lên thân kiếm bên hông.
Gần một tháng rồi.
Từ khi cùng Lục Trạm Thanh bước chân vào tầng sâu Ma Vực, nàng đã không còn cảm giác được thiên địa linh khí thông thuận như trước. Nơi đây mọi thứ đều bị tà khí áp chế, khiến một tia ba động vừa rồi trở nên bất thường đến lạ.
Viện binh?
Hay là, bẫy.
Ánh mắt Cố Tịch Vân lạnh như nước.
Sau lưng, điệp yêu vẫn lặng lẽ đi theo từng bước. Vẫn bộ hắc y ấy, vẫn khí tức yếu nhược, im lặng nhiều hơn lời nói. Nàng chưa từng ra tay, chưa từng thể hiện chút pháp lực nào.
Nhưng Cố Tịch Vân đã dần quen sự tồn tại của người này.
Không biết từ lúc nào, nàng bắt đầu ngầm để kẻ kia đi cạnh mình trong phạm vi một trượng, thậm chí khi ngủ nghỉ cũng không hề bài xích.
Dù có phòng bị.
Nàng không rõ vì sao.
“Phía trước có linh chướng bị động.” – giọng Cố Tịch Vân nhạt như tuyết rơi giữa thu, mang theo chút sắc lạnh của cảnh giác.
Phạn Bạch Yêm nheo mắt, hơi nghiêng đầu, làm như không nghe rõ.
“Chúng ta đến gần xem một chút.” – nàng nói, tiếp tục bước đi, không hề ngoảnh lại.
Điệp yêu phía sau khẽ cong môi, như cười mà không nói, tà mị rất khẽ lướt qua đáy mắt, rồi lại tan vào như khói mỏng. Nàng bước theo, vẫn là dáng vẻ yểu điệu vô hại.
Thế nhưng trong lòng lại khẽ động.
Linh lực vừa rồi, hẳn là... người của Thái Hoa Kiếm Tông.
Đến rồi sao?
Quả nhiên, ván cờ nàng sắp xếp đã bắt đầu chuyển động.
...
Ma vụ lượn lờ nơi sâu thẳm trong Ma Vực, từng cơn gió đen xám rít qua khe núi tạo thành âm hưởng như tiếng quỷ than. Trong một khoảng không vô định, một sợi tinh thần khí mang sắc đỏ ngầu như huyết phấn từ hư không hiện ra, uốn lượn rồi nhập vào mi tâm Phạn Bạch Yêm, không gây chút ba động nào.
Phạn Bạch Yêm đứng tựa vào thân cây khô, thần sắc lãnh đạm. Trong mắt nàng, một tầng hồng quang ẩn hiện, hệt như vầng máu nhạt đang cháy âm ỉ giữa màn sương u trầm.
Tinh thần tương liên, hai đạo thần niệm truyền đến như suối ngầm, vừa dứt liền hóa thành âm thanh vang vọng trong thức hải nàng:
“Tôn thượng. Sư tôn Thái Hoa Kiếm Tông – Lưu Chân Thiên – đã lui binh. Tuy không tổn thất trọng tướng, nhưng bị Tụ Ly cùng Cơ Lăng vây khốn ba ngày ba đêm, buộc phải phá trận lui về.”
Cơ Lăng trầm giọng, kính cẩn không dám vọng ngôn.
Phạn Bạch Yêm khẽ gật đầu, tay áo đen phất nhẹ giữa gió, khiến không khí quanh nàng trầm xuống mấy phần.
"Rất tốt. Truyền lệnh xuống, bảo ba quân chuẩn bị trong năm ngày. Đợi bổn tọa hạ lệnh, lập tức giương trận."
Nàng ngừng một chút, mắt hơi nheo lại như tính toán điều gì:
"Còn nữa, dặn kỹ Huyết Tinh Vương, lần này là trận chiến phải thắng. Kỳ Giáp nhất tộc phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng đã một lần rung chuyển, tất có lần thứ hai. Bố trí Thất Sát Trận nơi chân thành, lấy khí tức giả dẫn dụ, ta muốn đi trước bọn chính đạo hai bước."
Hai sợi tinh thần khí rung động, rồi tiêu tan như chưa từng tồn tại.
Phạn Bạch Yêm thu tay, hít một hơi sâu, điều tức cho tâm mạch vững vàng. Ánh mắt nàng hạ xuống, nhẹ lướt về phía trước.
Không xa là một tảng đá ngồi dưới gốc cây cổ thụ. Cố Tịch Vân đang ngồi xếp bằng luyện khí, lam bạch linh quang quấn quanh thân thể như tầng sương mỏng. Dung nhan nàng bình lặng như hồ nước mùa thu, thần sắc thanh lãnh, yên tĩnh đến mức khiến người không nỡ quấy rầy.
Phạn Bạch Yêm đứng đó, chẳng động thân mà chỉ khẽ mỉm cười.
Nàng đúng là đã lỡ miệng gọi ra thân phận của mình mấy lần, cũng từng toát ra một tia ma khí khi chiến yêu linh kia. Nhưng kỳ lạ, Cố Tịch Vân dường như không hề nghi ngờ. Có lẽ vì nàng che giấu đủ giỏi, hoặc... là nữ chính này vốn không dễ bị dao động bởi việc ngoài thân.
Cũng có thể, nàng chỉ đang cẩn trọng chờ xem.
Thật sự thú vị. Phạn Bạch Yêm khẽ cười một tiếng, tay nâng áo bào vén gió.
Ở kiếp trước đọc nguyên tác, nàng đã cảm thấy nhân vật nữ chính này quá hoàn mỹ. Bây giờ tận mắt thấy, tận tai nghe, tận cùng đồng hành, mới phát hiện — hoàn mỹ ấy lại không khiến người ta chán ghét, mà khiến người ta... ngưỡng mộ đến không muốn buông tay.
Thích quá đi mất.
Phạn Bạch Yêm không kìm được mà lắc đầu tự giễu. Ma Tôn cái gì, Ma Tôn mà tâm động là chuyện cấm kỵ, huống chi còn là với nữ chính của nguyên tác.
Nàng ép mình ho khan một tiếng, xoay người, giả như không có chuyện gì. Một thân điệp yêu lại lặng lẽ tiến về phía người đang ngồi tĩnh tọa.
...
Ba ngày trôi qua như nước chảy mây trôi, nhưng trận thế Ma giới lại dịch chuyển long trời lở đất.
Thành trì thứ năm – Huyền Thạch Thành – thành lũy bảy trăm năm chưa từng sụp đổ, nay đã cúi đầu quy phục dưới trướng Ma Tôn. Mười vạn thiết giáp yêu binh nguyện xưng thần, ba tộc trưởng tự dâng lệnh phù, chắp tay dập đầu tại Huyết Thiên Toạ, nguyện làm trâu ngựa cho Ma Cung, dốc lòng tận hiến.
Trên một ngọn núi cao có tên là Vô Tâm Phong, mây đen cuộn thành sương mù, gió lớn gào thét như tiếng xé hồn. Phạn Bạch Yêm cùng Cố Tịch Vân đứng sóng vai, áo bào tung bay trong ma phong, phía trước là biển mây u ám, xa xa có thể trông thấy một quần thể cung điện hắc ám nguy nga, nguyệt sắc phản chiếu trên mái ngói lạnh tựa băng, chính là Ma Cung.
“Thế nào, có đẹp không?” – Phạn Bạch Yêm khẽ hỏi, giọng vẫn như đùa như thật.
Nàng nhắm mắt, để gió thổi qua gương mặt mình, mái tóc dài phiêu đãng như hồ ly giương đuôi. Một thân hắc y, tay để sau lưng, không nhìn Cố Tịch Vân mà như đang lắng nghe đất trời.
Cố Tịch Vân chỉ liếc mắt, thần sắc lãnh đạm như thường. Nàng nhìn về phía Ma Cung xa xa, không đáp.
Cùng lúc đó, bên tai Phạn Bạch Yêm vang lên một đạo tinh thần âm truyền từ xa, chính là Huyết Tinh Vương kính cẩn báo lại:— "Ma Tôn, Huyền Thạch Thành đã dâng khế ước, địa trận trong thành đã được cải dựng theo cấu tứ của Tuyệt Linh Điện. Thuộc hạ đã cho phong bế cửa chính, chỉnh đốn nhân lực. Ba tộc yêu đã nguyện hiến linh thạch, huyết phù và một phần hồn binh xưa cũ."
Phạn Bạch Yêm chỉ khẽ cong môi cười, không mở mắt, cũng không đáp lại ngay. Một tay vẫn để sau lưng, tư thế thảnh thơi như ngắm cảnh non nước, không ai nhìn ra nàng đang âm thầm thao túng đại cục trong tay áo.
Cố Tịch Vân cũng không nhiều lời. Trong mắt nàng, điệp yêu này từ lúc rời khỏi ảo cảnh tới nay tính tình càng thêm khó dò. Khi thì trầm mặc, khi thì lại cười như điên, tự nói tự cười, có khi đứng ngây người hứng gió giữa núi cao nửa canh giờ không nhúc nhích.
Chỉ là, Cố Tịch Vân vẫn chưa phát hiện bất kỳ dấu hiệu gì khả nghi, trừ… cái cảm giác thoảng qua – rằng “nàng ta” có thể đang giấu một bí mật cực lớn.
Điệp yêu này… quả thực quá bình thản trước những chuyện không bình thường.
Gió Ma Vực nổi lên dữ dội. Phạn Bạch Yêm rốt cuộc mở mắt, ánh nhìn thẳm sâu như ẩn giấu sấm sét chưa kịp đánh xuống.
Nàng nhoẻn cười, môi khẽ mấp máy: “Ma Cung đã chờ lâu lắm rồi.”
Gió đen quét qua đỉnh Vô Tâm Phong, mang theo mùi máu tanh lẫn hắc khí cuồn cuộn. Xa xa, từng tầng mây vỡ vụn, ma khí cuộn lên như sông ngầm bạo động.
Phạn Bạch Yêm đứng yên lặng, một tay giấu sau lưng, mắt khẽ nheo lại.
Dưới đáy mắt nàng, một tia huyết quang lướt qua. Sát khí lan xa, linh giác chạm đến một nơi quen thuộc – trung tâm Ma Cung. Nơi đặt Huyết Thiên Toạ chợt xuất hiện dao động, hệt như có kẻ dám xúc phạm long uy, đánh thức điều gì đó không nên bị đánh thức.
Một giây sau, nàng khẽ mím môi.
Chỉ một động tác, bàn tay sau lưng liền nắm lại, hư ảnh ma khí lóe lên trong tay áo.
Nàng hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về phía xa xăm.
“Chỗ đó,” nàng khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng, “Là nhà ta.”
Cố Tịch Vân chỉ liếc sang, thấy ánh mắt điệp yêu lạ thường, tựa như vừa tỉnh từ một cơn mộng dài, cũng tựa như sắp sửa bước vào một hồi ác chiến.
Phạn Bạch Yêm thu mắt về, nửa cười nửa lạnh:
“Đa tạ đã tiện đường.”
Chỉ thế. Không hỏi tên, không tiễn biệt nồng hậu. Như thể tất cả những gì đã đi cùng nhau mấy ngày nay, chỉ là một cơn gió, một khúc đoạn đường trong vận mệnh đầy bụi của tu đồ.
Thân ảnh nàng khẽ động, một luồng ma quang đỏ sẫm vọt lên trời, phảng phất trong sương mù là một đuôi hồ ly huyết sắc lướt qua tầng mây.
Cố Tịch Vân đứng tại chỗ nhìn theo, thần sắc không đổi.
Nhưng trong lòng, lại như có một sợi tơ nhẹ rung.
Nàng bỗng phát hiện ra, điệp yêu kia… chưa từng hỏi tên nàng.
...
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, và không gian trước Huyết Thiên Toạ chợt rối loạn, ma khí vỡ vụn, như thể thế giới này đã bị một lực lượng vô hình chấn động.
Phạn Bạch Yêm hiện thân, diện mạo khôi phục hoàn toàn. Nàng vẫn giữ chiếc huyết bào đỏ như biển lửa, phần vải mềm mại, uốn lượn theo từng bước đi. Mái tóc trắng dài như tuyết rơi, bay phất phơ trong không gian như một áng mây tối, đôi mắt đỏ lặng lẽ lóe lên tia sáng âm u như hai thiên nguyệt đỏ rực.
Ma khí bao quanh thân nàng, cuồng cuộn như giông bão. Những luồng khí đen quấn lấy nhau, như thủy triều dữ dội, lan tỏa khắp đại điện, tựa hồ muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Đó là khí tức của Ma Tôn, không thể bị nhầm lẫn.
Phạn Bạch Yêm bước từng bước, tựa hồ mang theo cả vũ trụ bên mình, vạt áo huyết bào cuốn theo, tạo thành những làn sóng nhỏ đập vào đá nền, phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Nàng tiến tới Huyết Thiên Toạ, ngồi xuống một cách thong thả, khí thế ngay lập tức áp đảo, khiến mọi ánh mắt trong Tuyệt Linh Điện phải cúi đầu.
Ngay lập tức, năm tướng lĩnh ma tộc, những người giữ vai trò chủ chốt trong Ma Cung, cảm nhận được sự xuất hiện của Phạn Bạch Yêm. Từ xa, họ vội vàng tiến lại, quỳ xuống ngay dưới chân Huyết Thiên Toạ, đầu cúi thấp, tay dâng lên như thể đang dâng vật quý giá nhất. Dưới ánh mắt đỏ của nàng, họ không dám ngẩng lên, chỉ còn lại âm thanh nhẹ của hơi thở.
Năm người này chính là:
Tụ Ly - Tướng lĩnh thứ nhất, sắc bén như dao, đứng đầu quân đoàn ma yêu. Tương truyền rằng hắn có khả năng thao túng linh hồn, một trong những tay ma sư kỳ tài nhất.
Cơ Lăng - Tướng lĩnh thứ hai, sở hữu nội lực hùng hậu, lạnh lùng, thân pháp nhanh như chớp, có khả năng di chuyển như bóng ma. Hắn là tay mưu lược tài ba của Ma Tôn, luôn là người đứng sau những chiến lược lớn.
Huyết Tinh Vương - Tướng lĩnh thứ ba, là chủ của Ma thành thứ ba, với khí chất mạnh mẽ, sở hữu khả năng điều khiển máu và ma khí. Hắn đã dẫn dắt ma quân phá tan những thành trì của chính đạo.
Lâm Tuyết - Tướng lĩnh thứ tư, không giỏi chiến đấu nhưng tinh thông bối toán vận mệnh. Hắn có khả năng nhìn thấu càn khôn, dự đoán tương lai bằng linh cảm sắc bén của mình, luôn giúp Phạn Bạch Yêm trong việc xác định những bước đi chiến lược.
Bạch Thương - Tướng lĩnh thứ năm, kiên cường và sắc bén, nắm giữ quyền lực tối cao trong việc bảo vệ Ma Cung khỏi các thế lực xâm lược, chiến đấu với bất kỳ kẻ thù nào dám xâm phạm lãnh thổ của Ma Tôn.
Phạn Bạch Yêm nhìn họ một cách lười biếng, đưa tay ngáp một cái, như thể không hề quan tâm đến sự tôn kính của họ. Đôi mắt đỏ của nàng lướt qua từng người, biểu lộ sự không hài lòng hay tò mò. Những tướng lĩnh này, đều là những người mà nàng chọn lựa và hoàn toàn tin tưởng, nhưng nàng lại không cảm thấy có gì thú vị hay đặc biệt về họ lúc này.
Một hồi lâu, không gian im lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua, ma khí bao phủ kín mít trong Tuyệt Linh Điện. Phạn Bạch Yêm mỉm cười, nhìn những tướng lĩnh đang cúi đầu, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Vậy, đã xong việc rồi, phải không?”
Lời nói như tán xạ trong không gian rộng lớn, vang vọng nhưng lại lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Giọng nàng vang lên, không nhanh không chậm, nhưng đầy uy áp:
“Lần này, chỉ hù dạo. Không được giết, chỉ làm họ sợ hãi. Phải nhớ, không phải là chiến tranh, mà là uy nghi của bản tôn. Lòng người dễ dao động, nhưng máu đã đổ, thì không thể dừng lại.”
Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua từng người, rồi tiếp tục:
“Các ngươi chỉ cần làm cho họ cảm nhận được sức mạnh của Ma Giới. Để họ biết, kẻ thù không chỉ có sức mạnh, mà còn có thể giết chết những hy vọng nhỏ bé nhất. Đừng làm ta thất vọng.”
Nàng quay lưng, ma khí đỏ bao quanh thân hình, bước đi không vội vàng, không chút vướng bận. Những tướng lĩnh vẫn quỳ dưới chân, không dám ngẩng đầu, để những lời của Phạn Bạch Yêm đọng lại trong không gian như một lời thề, một mệnh lệnh không thể cãi lại.
...
Phạn Bạch Yêm đứng yên dưới mật điện dưới chân Huyết Thiên Toạ, một thân ma khí bao phủ, không một âm thanh, chỉ có ma lực cuồn cuộn như sóng biển đập vào không gian tĩnh lặng. Dưới chân nàng, mặt đất bắt đầu rung chuyển, dao động bắt đầu lan tỏa từ điểm tiếp xúc, báo hiệu sự hiện diện của một thế lực vô hình đang khuấy động không gian này.
Nàng không hề vội vã, ánh mắt lấp lánh một tia lạnh lẽo khi nhìn vào tử linh đang bắt đầu hiện ra từ những vết nứt của không gian. Từng tia tử khí bay lượn, hóa thành một vân phù phát sáng màu vàng, lơ lửng giữa không trung như một biểu tượng của quyền lực đang vươn lên.
Phạn Bạch Yêm mỉm cười, ngón tay khẽ vung lên, vận nội lực thầm lặng. Cái bóng của huyết vũ lụa, như một dải lụa đỏ rực, từ từ cuốn lấy vân phù vàng kia. Ma khí bao quanh vân phù, hút lấy năng lượng của nó từ từ, như một cơn sóng nuốt lấy tất cả ánh sáng còn sót lại trong không gian.
Vân phù phát ra tiếng vỡ vụn nhẹ, rồi từ từ biến mất, không còn chút dấu vết, chỉ còn lại huyết vũ lụa, vẫn cuốn lấy ma khí như một cơn lốc, hoàn toàn hấp thu linh khí vàng óng ấy vào bản thể.
Phạn Bạch Yêm nhìn vào, khẽ nhếch môi, đôi mắt đỏ ngời lấp lánh.
"Như vậy mới đúng," nàng nói khẽ, giọng lạnh lẽo và đầy quyền lực. "Bất kỳ sự yếu đuối nào cũng đều có thể bị nuốt chửng, cho dù là tử linh hay là sinh linh."
Ma khí của nàng lại dâng lên mạnh mẽ, khắp Tuyệt Linh Điện như thể muốn bị nghiền nát dưới sức mạnh vô tận đó, đẩy lui mọi sự sống, chỉ còn lại một không gian tràn ngập ma lực khủng khiếp.
Trong sâu thẳm nội tâm Phạn Bạch Yêm, một cảm giác vui mừng lặng lẽ dâng lên. Nàng cảm nhận được năng lượng của tử linh dần dần bị huyết vũ lụa hấp thu vào, một luồng sinh khí mới trong nàng bắt đầu hội tụ. Sức mạnh của tử linh – thứ linh lực đặc biệt, dù có phần âm u và hắc ám – giờ đây đã trở thành của nàng, không một chút dư thừa.
Nụ cười của Phạn Bạch Yêm không thể không nở ra, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Từ khi xuyên qua thế giới này, nàng luôn phải đối mặt với vô vàn khó khăn, không chỉ là từ những thế lực ma tộc mà còn từ những con người với linh hồn kiên cường, những kẻ tưởng chừng như có thể phá vỡ mưu tính của nàng – chẳng hạn như nam nữ chính. Nhưng giờ đây, nàng cảm thấy một chút khác biệt.
Có lẽ, nàng sẽ không còn phải chết dưới kiếm của họ nữa. Dù đã được đẩy vào thế cục nguy hiểm, giờ đây con đường của nàng bỗng nhiên sáng hơn rất nhiều. Nàng biết rằng chỉ cần thêm một bước nữa, nàng sẽ có thể đứng trên tất cả, không chỉ là một Ma Tôn đơn thuần, mà là một tồn tại vô song.
Cảm giác ấy, như một loại hoan hỉ nhỏ nhoi, lan tỏa trong nàng. Đó là sự tự do mà nàng hằng ao ước, là sức mạnh mà nàng cần để tự định đoạt vận mệnh của mình.
Phạn Bạch Yêm ngẩng đầu lên, cười nhẹ một cách thỏa mãn, không còn lo lắng về những kẻ kia nữa. Trong thế giới này, ai có thể cản được bước đi của Ma Tôn?
...
Mấy ngày nữa lại lặng lẽ trôi qua như nước chảy đá mòn.
Phạn Bạch Yêm sau khi hấp thu tử linh, tựa như buông bỏ hết thảy vướng bận trần thế, một lần nữa quay về bộ dạng lười biếng quen thuộc. Trong Tuyệt Linh Điện cao vút, giữa tầng tầng lớp lớp ma khí lượn lờ như sương mù đỏ máu, nàng thoải mái hiện thân dưới hình dạng hồ ly chín đuôi—bộ lông trắng như tuyết đầu mùa, mềm mại vùi giữa đệm gấm. Chín chiếc đuôi quấn lấy nhau, lúc vung lúc cụp, ánh sáng đỏ nhàn nhạt nơi đuôi chớp động theo hơi thở đều đặn của nàng.
Không ăn thì ngủ, mà ngủ thì lại ngủ sâu đến mức không một ai dám bén mảng làm phiền.
Bên ngoài Ma Cung, gió đen cuộn trào, tầng trời đổ màu xám xịt. Cố Tịch Vân đã lặng lẽ thâm nhập vào địa giới, từng bước tiến gần vào nội tầng của Ma Cung. Bóng áo trắng của nàng như một mũi kiếm lặng thầm, xé toạc sự hỗn loạn trong bóng tối. Không một dấu động kinh thiên, không một tiếng gió lay động—kiếm tu chính là như vậy, đi đến đâu, vết tích đều sạch sẽ như chưa từng có người qua.
Chỉ có điều, Tuyệt Linh Điện nơi cao nhất Thiên Ma Sơn, vẫn còn là cấm địa chưa ai dám bước vào.
Phạn Bạch Yêm vẫn lười biếng co mình giữa điện chủ, lười mở mắt, lười vận lực, lại càng lười nghĩ đến chuyện mấy kẻ chính đạo lén lút xâm nhập.
Ai mà ngờ, nơi cao nhất của Ma giới, Ma Tôn hiện tại lại chỉ muốn tiếp tục làm một con hồ ly lười không bị quấy rầy?
Ba ngày nữa lại lặng lẽ trôi qua như làn khói nhẹ.
Phạn Bạch Yêm vẫn trong bộ dạng hồ ly chín đuôi trắng muốt, nằm vắt vẻo trên tầng cao nhất của Tuyệt Linh Điện, đuôi phủ đầy thềm đá lạnh. Thân thể nàng như trôi giữa tầng mộng, không ăn, không uống, chỉ thở nhẹ cũng khiến đệm gấm đỏ thẫm rung động.
Thế nhưng vào giờ Tỵ ngày thứ ba, đôi tai hồ ly vốn rũ xuống lười nhác đột nhiên dựng thẳng lên, run nhẹ một cái. Đôi mắt đỏ trong lớp lông trắng cũng khẽ mở ra, tia sáng lóe lên mang theo vài phần cảnh giác.
—Là khí tức thuần dương.
Là nàng ấy.
Phạn Bạch Yêm lười biếng trở mình, rồi hừ một tiếng rất khẽ. Không cần dò xét, chỉ bằng trực giác của huyết mạch, nàng biết Cố Tịch Vân đã đến rất gần Tuyệt Linh Điện—nhanh hơn dự liệu của nàng ít nhất ba ngày.
“Thật chẳng cho người ta ngủ yên.”
Nàng khẽ thở dài. Một luồng ma khí đỏ từ thân thể hồ ly tỏa ra, nhanh chóng xoắn lại, vặn thành từng vòng như lốc xoáy nhỏ, rồi bốc lên như khói. Trong chớp mắt, thân thể hồ ly biến mất, chỉ còn lại một hình người với huyết bào rực rỡ, tóc trắng tung bay, ánh mắt nửa mơ nửa tỉnh.
Phạn Bạch Yêm ngáp một cái, vươn vai như vừa tỉnh ngủ, mái tóc dài phủ xuống thềm đá như thác bạc. Một chiếc đuôi hồ ly vẫn chưa biến mất hẳn, khẽ lắc lư sau lưng nàng, mang theo vài phần trẻ con tinh nghịch, lười biếng, mà vẫn tỉnh táo.
Nàng không vội hành động.
Chỉ đứng yên, mắt nhìn về một phương hướng, nơi có khí tức ấy.
Nơi đó, từng bước chân rất nhẹ của Cố Tịch Vân, đang tới gần.
...
Dưới tầng trời âm u của Thiên Ma Sơn, từng lớp mây đen chồng chất như sắp sụp xuống, lạnh lẽo và căng thẳng.
Cố Tịch Vân ẩn thân trong lớp linh khí màu lam trắng, lặng lẽ như sương mai. Ánh mắt nàng kiên định, dáng người yểu điệu mà vững vàng, từng bước chân đều nhẹ tựa gió, không để lại dấu vết nào trên thềm đá âm u phủ rêu quanh Ma Cung.
Tuyệt Linh Điện cao ngất như trấn giữ cả bầu trời, ngạo nghễ giữa tầng mây, là nơi ở của Ma Tôn—kẻ mà nàng biết, dù chỉ một hơi thở cũng có thể xoá sạch cả đạo quân chính đạo. Cố Tịch Vân không dám xem thường, mỗi hơi thở đều trầm ổn, linh khí trong cơ thể vận hành chặt chẽ, luôn trong trạng thái sẵn sàng xuất kiếm.
Từ lúc tách ra với Lục Trạm Thanh trong tầng trong Ma Vực, nàng đã không còn cảm nhận được khí tức của hắn nữa.
Có lẽ bị bắt. Cũng có thể đã quay về Kiếm Tông.
Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ giải cứu Cơ Nhâm lão tiên vẫn chưa hoàn thành. Nàng không cho phép bản thân quay đầu, càng không cho phép bỏ cuộc.
Thanh Hà Vân Kiếm trong tay khẽ rung lên, phản ứng với khí tức tà dị đang dày đặc hơn từng bước nàng tiến tới. Dù kiếm không kêu, dù lòng có loạn, nhưng mắt nàng vẫn sáng.
Cố Tịch Vân xiết chặt chuôi kiếm.
Nàng biết, càng tới gần Tuyệt Linh Điện, càng phải trầm tĩnh.
Vì chỉ một sơ suất, có thể đánh thức nàng ta, kẻ vẫn đang canh giữ nơi cao nhất Ma Giới.
Nhưng ngoài dự liệu của Cố Tịch Vân, người mà nàng tưởng đang ẩn mình sâu trong Tuyệt Linh Điện thật ra đã sớm thức dậy từ ba ngày trước, và hiện tại… đang ngồi tựa nghiêng trên Huyết Thiên Toạ, thảnh thơi thưởng thức một cái đùi gà nướng vàng óng, da giòn tươm mỡ.
Trước mắt Phạn Bạch Yêm là một vòng ảo ảnh dựng bằng ma thuật, trong đó chiếu rõ từng bước đi của Cố Tịch Vân khi tiến gần Thiên Ma Sơn, y phục lam trắng tung bay, linh khí như sương mù mỏng vấn quanh người.
Phạn Bạch Yêm nhai một miếng thịt, mắt đỏ nhàn nhạt híp lại, ánh nhìn lười biếng mà sâu xa. Nàng nheo mắt đánh giá, như thể đang nhìn một món đồ chơi mới mẻ mà khó đoán: “Đến sớm hơn ta tưởng.”
Nàng duỗi một chân, thản nhiên liếm đầu ngón tay còn dính dầu, đoạn phất tay khiến ảo ảnh chuyển sang góc nhìn khác, soi rõ biểu cảm nghiêm trọng và ánh mắt lạnh lùng của Cố Tịch Vân. Ma khí đỏ lượn lờ quanh Huyết Thiên Toạ như sẵn sàng vươn tới.
“Quyết tâm thật đấy... Linh khí thuần dương, đường kiếm tinh thuần...” Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu, cười nhẹ, “...càng nhìn càng muốn trêu.”
Nàng thổi nguội miếng gà cuối cùng, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, vẫn chưa vội ra tay, ánh mắt chỉ đong đưa một cách ranh mãnh đầy hứng thú.