Cố Tịch Vân vừa tiến sát vào rìa Tuyệt Linh Điện, linh khí trong người lập tức bị ma khí nặng nề nơi này áp chế. Nàng chưa kịp nhìn rõ địa thế, một ma tướng đã bất ngờ xuất hiện từ tầng mây đen bên trên, hét lên, tung một kích uy mãnh mang theo khí tức ma đạo nồng đậm đánh xuống.
Hà Vân Kiếm lập tức vung ra, nàng nghiêng người đỡ lấy. Linh khí và ma khí va chạm, tạo thành một làn sóng chấn động rít qua tai như sấm gào. Cố Tịch Vân lùi lại ba bước, kiếm khí xé rách một bên tay áo.
Mà ngay khoảnh khắc đó, một luồng ma khí đỏ như máu đột nhiên cuộn xoáy trên không trung như một cơn gió lớn lặng lẽ đổ xuống. Giữa tầng trời u tối, một bóng người chậm rãi hiện thân từ trên cao như mây đỏ cuộn trào.
Nàng không mang giày, chân trần dẫm lên từng tầng ma khí như đi trên bậc thang vô hình. Huyết y đỏ rực như lửa cháy không tắt, vạt áo dài vẽ nên một vòng cung mềm mại trong gió. Mái tóc trắng buông dài, phất động trong gió như khói sương. Đôi mắt đỏ chậm rãi mở ra, chứa đựng cả giễu cợt và tà khí. Trên trán, ấn ký hồ ly đỏ như máu rực sáng từng đường nét yêu tà.
Phạn Bạch Yêm xuất hiện chậm rãi, thong dong, như thể sự đời chẳng đáng để nàng vội vàng.
Mỗi bước chân hạ xuống, ma khí xung quanh như cúi đầu thần phục. Nàng từ từ đáp xuống trước mặt Cố Tịch Vân, ánh mắt thản nhiên lướt qua vết máu trên tay áo nàng kia, môi nhếch lên một độ cong hời hợt: “Đã đến rồi à, tiểu tiên?"
Nàng đứng đó, như lần đầu gặp gỡ, ngạo mạn, lười biếng, và đẹp đến mê hoặc.
Ma tướng xung quanh vừa thấy thân ảnh huyết y đáp xuống, ma khí chưa kịp tan đã đồng loạt quỳ rạp xuống, trăm miệng như một:
“Tham kiến Tôn Thượng!”
Ma âm trầm trầm vang vọng, chấn động tận đá nền Tuyệt Linh Điện. Không ai dám ngẩng đầu, từng hạt mồ hôi lạnh chảy dài sau lưng — vì họ biết, nàng đã tự mình xuất hiện.
Thế nhưng Phạn Bạch Yêm chẳng thèm liếc bọn họ một cái. Đôi mắt đỏ vẫn khóa chặt lên người Cố Tịch Vân như dính chặt không rời, nơi đáy mắt tràn đầy thú vị cùng một chút trêu đùa tinh quái.
Phạn Bạch Yêm thong dong bước vài bước trên không, bàn chân trần chạm nhẹ xuống nền đá, huyết y như mực đỏ trải dài trong gió. Nàng chẳng buồn để ý đến đám ma tướng vẫn còn quỳ mọp, chỉ nhìn Cố Tịch Vân từ trên cao, cặp mắt đỏ khẽ nhướng, ánh nhìn đảo một vòng từ đầu tới chân.
Y phục Cố Tịch Vân đã nhuốm máu, ống tay áo rách đến tận khuỷu, vết máu khô còn vương nơi vạt áo trắng. Dẫu ánh mắt nàng vẫn kiên cường, nhưng vẻ ngoài lúc này thực chẳng giống một vị tiên tử cao cao tại thượng ngày trước.
Phạn Bạch Yêm nheo mắt, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. Giọng nói nàng mềm như tơ, mang theo tiếng cười khẽ mà trêu đùa:
“Ồ… quả nhiên là rời xa ta rồi, Cố tiên tử liền trở nên thê thảm đi một phần.”
Nàng nghiêng đầu, tay áo nhẹ lay động như sóng nước, khẽ nâng tay che nửa bên má, tiếp lời:
“Lần trước còn là điệp yêu đi bên cạnh, nay lại là ta thật... vậy mà tiên tử chẳng vui vẻ gì mấy nhỉ?”
Dứt lời, ánh mắt nàng vẫn khóa chặt trên khuôn mặt Cố Tịch Vân, như đang chờ một phản ứng thú vị.
Cố Tịch Vân đứng giữa trời đất ma khí, đôi mắt lam trắng khẽ nheo lại. Nàng vốn là người tâm tư nhạy bén, lời vừa rồi của Phạn Bạch Yêm chẳng khác gì một cái tát nhẹ vào mặt, lại mang theo hàm ý mỉa mai sâu cay. Điệp yêu… bên cạnh nàng? Vậy mà nàng lại không hề phát hiện, còn để ma vật theo sát suốt một đoạn đường.
Tâm niệm xoay chuyển trong chớp mắt, Cố Tịch Vân liền hiểu ra, nàng bị lừa, từ đầu đến cuối đều bị Phạn Bạch Yêm xoay vòng như con rối.
Hơi thở trở nên sắc bén, linh lực thuần dương trong cơ thể nàng như sóng trào dâng lên mãnh liệt. Khí tức trắng lam lấp lóe trên thân kiếm, tựa băng lam bừng cháy giữa đêm đen. Hà Vân Kiếm trong tay nàng rung lên hai tiếng, ngân vang như rồng gầm, kiếm khí ngút trời, lướt thẳng về phía bóng áo đỏ trên cao.
“Phạn Bạch Yêm.” Giọng nàng lạnh lùng như sương tuyết ngàn năm, từng chữ như băng lam cắm thẳng vào không khí, “Ngươi tính kế ta.”
Câu nói không phải chất vấn, mà là xác định.
Đôi mắt đỏ đối diện vẫn cong cong như cười, nhưng hào quang kiếm khí đã xé tan vài luồng ma khí xung quanh, khiến lớp sương đỏ nhạt dần, căng như dây đàn trước một trận quyết chiến.
Chỉ là một cái phất tay, không rực rỡ, không khí thế, thậm chí còn có vẻ lười biếng. Thế nhưng toàn bộ kiếm khí của Cố Tịch Vân lập tức như gặp lốc xoáy đỏ rực, bị cuốn vào tầng tầng ma khí cuộn xoáy. Linh lực thuần dương vốn lẫm liệt kia, giờ phút này chỉ như đèn treo trước gió, loé sáng trong thoáng chốc rồi bị sắc đỏ nuốt trọn.
Thân hình Cố Tịch Vân bị cuốn lên, linh lực trong cơ thể vận chuyển không thông, nàng bị giam lơ lửng giữa tầng không, khí tức xung quanh như chất dính, đỏ đậm, trơn lạnh và nguy hiểm.
Phạn Bạch Yêm đứng bên dưới, tà áo huyết sắc tung bay nhẹ trong gió, ánh mắt đỏ hờ hững nhìn nữ tu đang giãy giụa giữa vòng ma khí. Nàng thầm nghĩ: Nếu đây là đoạn cuối nguyên tác, chắc là ta đã bị chém cho hồn phi phách tán rồi…
Nàng cong môi cười, sắc mặt không hề mang vẻ khẩn trương, chỉ có ánh trêu chọc quen thuộc lặng lẽ hiện lên.
“Cố tiên tử hung hăng thật đấy,” giọng nói nàng mềm mỏng như vuốt ve, “vừa gặp lại đã muốn giết người. Lúc giả làm điệp yêu, ngươi đâu có lạnh lùng đến vậy?”
Nàng giơ tay vuốt một lọn tóc trắng bị gió thổi loà xoà trước trán, mắt cong cong, như cười mà như không, lại thản nhiên nói:
“Hay là... rời xa ta vài hôm, liền quên mất cách dịu dàng rồi?”
Không khí bỗng chốc ngưng lại, linh khí thuần dương trong cơ thể Cố Tịch Vân tựa như bị ép chặt trong lồng ngực. Nhưng nàng vẫn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như ánh kiếm chém ngang trời. Mái tóc dài tung bay, Hà Vân Kiếm run rẩy trong tay, ánh kiếm phản chiếu sắc đỏ ma khí đầy khiêu khích.
“Ngươi… chính là điệp yêu ngày đó?” Giọng nói nàng vang lên, không lớn, nhưng ẩn chứa sát khí lạnh thấu xương.
Một tiếng vù khe khẽ, thân hình Cố Tịch Vân trong phút chốc cứng đờ, linh lực lại vận chuyển, phá một góc phong ấn ma khí đỏ. Tuy chưa đủ để thoát ra, nhưng kiếm ý đã như lửa cháy lan đồng, sắc bén đến mức cả không trung dường như vang lên tiếng kim loại chấn động.
Phạn Bạch Yêm vẫn thong thả đứng đó, như thể chẳng có gì quan trọng xảy ra. Mắt nàng khẽ cong lên, ấn ký đỏ giữa trán sáng rực, nụ cười càng thêm tà mị.
“Ồ… phát hiện trễ quá rồi, tiên tử.” Nàng nheo mắt lại, ánh nhìn phủ đầy vẻ trêu ghẹo. “Lúc ta kề sát tai ngươi mà nói mấy lời lẳng lơ, ngươi cũng đâu có phản ứng gì. Giờ lại giương kiếm giết ta, chẳng phải hơi muộn rồi sao?”
Cố Tịch Vân siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt băng lãnh hệt như hàn đàm vạn trượng. Nàng gằn giọng:
“Ngươi giỏi lắm… dám lừa ta.”
Linh lực thuần dương trên người nàng đột nhiên bùng phát, khí tức thấu trời, dường như muốn cắt nát lớp ma khí đỏ đang giam hãm. Hà Vân Kiếm vang lên một tiếng ngân dài, tựa như có linh tính, lưỡi kiếm ánh lên lam sắc nhức mắt. Một nhát kiếm xoáy thẳng lên trời, muốn chẻ cả vòm ma khí thành hai mảnh!
Nhưng Phạn Bạch Yêm chỉ lười biếng phất tay một cái, ma khí lại cuộn tròn như sóng biển, hóa thành vầng sáng đỏ đậm nuốt trọn công kích kia, như nuốt một cơn gió nhẹ vào vực sâu, không để lại dấu vết.
“Đừng giận như thế,” nàng chép miệng, ngón tay thon dài vẽ một đường trên không trung.
Từng sợi khí đen tụ lại, lấp lánh ánh sáng đỏ hồng như máu đông. Ngay trước mắt Cố Tịch Vân, ảo ảnh hiện ra giữa không trung—trong một gian động quật sâu thẳm, Cơ Nhâm bị phong ấn linh lực đang ngồi xếp bằng, còn Lục Trạm Thanh thì bị treo lơ lửng giữa thiên trần, mạch máu ẩn hiện qua làn da như đang bị hút lực sinh mệnh.
Ánh mắt Cố Tịch Vân lập tức biến đổi.
Phạn Bạch Yêm lại cười khẽ, giọng nói mị hoặc, ngả ngớn như có thể làm tan đi mọi lý trí:
“Bổn tôn biết ngươi đang tìm ai. Có muốn… cứu người không, tiên tử?”
Nàng kéo dài vế sau, âm cuối lượn như gió xuân bên tai, ma mị mà hiểm ác, nhưng cũng không có vẻ thực sự muốn tổn thương nàng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ảo ảnh của Cơ Nhâm và Lục Trạm Thanh, nội tâm Cố Tịch Vân khẽ chấn động.
Không thể liều mạng… ít nhất, không phải lúc này.
Nàng chậm rãi điều tức, linh khí thu lại ba phần, ánh mắt dần bình tĩnh hơn.
Nếu từ đầu Phạn Bạch Yêm đã diễn vai điệp yêu để lừa ta, thì giờ đây, ta cũng có thể diễn một trò với nàng. Thuận theo nàng, làm con thuyền nhỏ trôi theo gió, thâm nhập vào lòng Ma Tôn, tìm sơ hở, tiếp cận Cơ Nhâm lão tiên.
Dù là kẻ địch, cũng có thể tạm thời cùng bàn cờ. Nếu may mắn, bị "giam giữ" cũng chưa chắc là thất sách, nàng có thể tiếp cận Cơ Nhâm lão tiên, tìm cơ hội giải cứu, hoàn thành nhiệm vụ mà sư tôn giao phó.
Vì thế, nàng hít sâu, ngưng thần tụ lực, biểu hiện như sắp liều mạng phản kháng. Một đạo kiếm khí quét ra, ánh xanh trắng cắt trời!
Nhưng...
Một tay trắng muốt thản nhiên giơ lên, nhẹ như bắt lấy cánh chuồn.
Không ma sát, không va chạm kịch liệt.
Chỉ là... ngón tay thon dài ấy chạm nhẹ vào tay áo nàng.
Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đỏ như sương mù máu cười cười mà không lạnh:
“Cố tiên tử, tính kế gì… chả lẽ ta không rõ?”
Nàng khẽ nhấc tay, đầu ngón tay như vuốt nhẹ một vết rách nơi y phục Cố Tịch Vân.
"Ngươi muốn bị thương một chút để lấy lòng tin của ta, diễn trò cùng bị giam?"
Phạn Bạch Yêm ghé sát, tiếng cười như hoa đào rơi trong mộng, nửa trêu nửa thật:
“Nhưng đáng tiếc… ta đâu có ác như ngươi tưởng. Ta không nỡ đâu.”
Phạn Bạch Yêm cười khẽ, rồi xoay người, tà áo huyết sắc nhẹ nhàng vẽ một vòng trên không trung. Ma khí quanh nàng lắng lại, đám ma tướng vẫn đang quỳ phục lập tức cúi đầu chờ lệnh.
Giọng nàng nhẹ mà lạnh, không lớn, nhưng đủ khiến toàn bộ Thiên Ma Sơn rung chuyển:
“Đưa nàng… về Tuyệt Linh Điện.”
Từng chữ chậm rãi, không chứa chút dao động nào, lại như lưỡi đao sắc lịm.
Chúng ma tướng đồng loạt lĩnh mệnh, nhưng lời tiếp theo của Phạn Bạch Yêm khiến tất cả đều ngẩng đầu kinh ngạc.
“Không cần giam, đưa đến tĩnh cư bên cạnh tẩm điện của bổn tôn.”
Ánh mắt nàng khẽ liếc về phía Cố Tịch Vân vẫn lơ lửng giữa không trung, ý cười như có như không. Sau đó, âm thanh mang theo tử khí rét lạnh vang lên, như lưỡi đao rạch ngang không trung:
“Nếu có kẻ nào… dám làm nàng tổn thương... ”
Nàng không nói hết câu, chỉ phất tay một cái.
Một đạo ma khí đỏ rực bắn xuống mặt đất, cả dãy hành lang đá đen phía dưới nổ tung, để lại một cái hố sâu tanh mùi máu.
Đám ma tướng lập tức phủ phục xuống đất, toàn thân run rẩy.
Phạn Bạch Yêm, ánh mắt lạnh hơn băng tuyết, cười như hồ ly chơi đùa với con mồi, rồi lướt lên không, hóa thành một dải ma khí đỏ biến mất trong chớp mắt.
...
Cố Tịch Vân đặt bước chân đầu tiên vào Tuyệt Linh Điện, đáy lòng liền sinh ra một tia kinh ngạc.
Khác với tưởng tượng của nàng về nơi ở của một Ma Tôn—âm trầm, ma khí cuồn cuộn, lửa đen lượn lờ—Tuyệt Linh Điện trước mắt lại có ánh dương nhẹ chiếu, sương sớm giăng mờ như khói tản, bốn phía trúc ngọc xanh mướt được cẩn thận bày trí, từng cây từng bụi đều có trật tự, như được chăm chút tỉ mỉ bởi bàn tay của kẻ rảnh rỗi đến nhàm chán. Trên vách tường treo đèn ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu như ánh nắng xuân.
Một vài cánh hoa đỏ rơi nghiêng trong gió, lặng lẽ đáp xuống nền đá đen được chạm khắc hình vân linh cổ xưa. Hơi thở của ma khí vẫn còn, nhưng lại không đến mức khiến người khác nghẹt thở, mà như một lớp màn mỏng vờn quanh, che đi thật giả lẫn lộn.
Cố Tịch Vân đứng yên một lát, ánh mắt lặng lẽ quét qua xung quanh. Nàng nhạy bén nhận ra, nơi này không phải là cảnh tượng của ma cung truyền thống, mà như một tiểu viện ẩn cư của bậc cao nhân. Một sự cải biến, kỳ lạ mà có chủ đích.
Không cần nghĩ sâu, nàng cũng đoán được điều đó chỉ có thể đến từ một người - Phạn Bạch Yêm.
Có điều Cố Tịch Vân không thể biết, từ khi nàng ta xuyên đến, Ma Tôn đã không còn là Ma Tôn trong ký ức của chính đạo. Thứ gọi là sát khí, u linh, cơ quan ám tàng... dường như đều được thay bằng ánh sáng, hoa cỏ và trúc xanh.
Nhưng chính điều khác biệt này lại khiến Cố Tịch Vân càng thêm cảnh giác. Bề ngoài an hoà, lại càng khiến nàng cảm thấy nơi này như một cạm bẫy được giăng bằng lụa mỏng, mềm mại nhưng khó tránh.
Nàng đặt tay lên chuôi Hà Vân Kiếm bên hông, thu liễm khí tức, ánh mắt vẫn như hồ nước lặng, song lòng đã sớm gợn sóng.
Nơi đây, rõ ràng là không bình
...
Phạn Bạch Yêm ngồi tựa nghiêng trên Huyết Thiên Toạ, mái tóc trắng như tuyết rủ qua vai, y bào đỏ sẫm buông thõng tựa máu chảy, vạt áo một bên vắt qua bậc ngọc, trong tay là chén rượu hổ phách sóng sánh ánh lửa. Ánh mắt nàng hờ hững rơi xuống phía dưới, đôi đồng tử đỏ như máu lấp lánh ánh cười như có như không.
Phía dưới bậc đá đen, Lâm Tuyết một thân y phục tím thẫm, cổ áo viền bạc, đang cúi người quỳ một gối, mái tóc dài buộc lỏng rũ sang một bên. Khí chất nàng ta vẫn nhàn nhạt như sương khuya, trên tay là mảnh trận đồ ánh sáng đang xoay chuyển.
"Ngươi nói, nếu để nàng ta gặp được Cơ Nhâm thật, thiên cơ có biến?" – Phạn Bạch Yêm vừa nhấp một ngụm rượu, vừa cười như không cười hỏi.
Lâm Tuyết hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt như trăng lạnh hiện lên vài tia sáng mờ nhạt. Giọng nàng trầm tĩnh:
"Thiên cơ không rõ ràng, chỉ biết nếu Cố Tịch Vân chạm mặt lão tiên, vận mệnh hai bên chính tà sẽ xuất hiện một khe nứt. Hoặc là... có một kẻ rơi vào."
Phạn Bạch Yêm nhướng mày, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành chén.
"Ồ? Rơi vào?" – nàng lặp lại, môi cong lên một đường rất nhẹ, "Rơi vào lòng ta thì sao?"
Lâm Tuyết cụp mắt, không đáp, nhưng không khí quanh nàng khẽ động một vòng như vẽ lên một đường cười mờ ảo.
Phạn Bạch Yêm đặt chén rượu xuống thành toạ, xoay người nghiêng về phía trước, ánh mắt như hồ ly đang thích thú nhìn mồi ngon:
"Thiên cơ mờ, lòng người lại sáng. Cứ để nàng tiến từng bước vào Tuyệt Linh, bản tôn muốn xem... nàng diễn được mấy phần."
Ánh sáng lặng lẽ đổ xuống từ ngọn đèn ma ngọc trên cao, phủ lấy dáng hình yêu nghiệt nhưng đầy thâm trầm của Ma Tôn, tựa như một khúc nhạc dạo cho ván cờ sắp mở.
Phạn Bạch Yêm nhắm mắt tựa lưng trên Huyết Thiên Toạ, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu lên tay vịn khắc đầy hoa văn cổ ma. Dưới lớp mi rũ dài là ánh sáng rực đỏ đang âm thầm xoay chuyển như đoá sen máu nở rộ trong u minh.
Trong lòng nàng không hề tĩnh lặng như vẻ ngoài. Từ lúc nhận ra Cố Tịch Vân đã đến gần Tuyệt Linh Điện, mọi chi tiết trong nguyên tác kiếp trước đều lần lượt hiện về.
Nguyên tác ghi rõ, ba ngày nữa chính là lần đụng độ đầu tiên giữa nữ chính và Ma Tôn trong nội điện.
Sau trận đó, nữ chính bị trọng thương, nhưng đồng thời cũng lấy được một manh mối quan trọng dẫn đến đại trận trấn áp Cơ Nhâm.
Chính là từ lúc ấy, vòng xoáy chính – tà mới thật sự bắt đầu.
Phạn Bạch Yêm khẽ cười thầm. Nhưng hiện tại, có một biến số lớn: nàng – người biết toàn bộ nguyên tác, lại đang sống thay cho Ma Tôn thật sự.
"Muốn cứu người? Được, ta cho nàng cứu. Nhưng có thể mang ra ngoài hay không... lại phải xem bản lĩnh."
Nếu có thể giữ Cố Tịch Vân ở lại, khiến nàng tin rằng Ma Tôn đang giấu một mưu tính lớn, nàng sẽ không dễ rời đi. Mà một khi ở lại, quan hệ hai bên sẽ chồng chéo hơn, cơ hội để cải biên kết cục chết dưới kiếm nữ chính cũng sẽ càng sáng hơn.
Phạn Bạch Yêm mở mắt, ánh nhìn như hồng quang tràn ra theo từng kẽ đá lạnh. Nàng khẽ cười:
"Muốn diễn thì cùng diễn. Ta đây xem thử, ngươi có thể thay đổi bao nhiêu nước cờ của số mệnh."
Tay áo khẽ lay động, lụa đỏ bên tay áo ma khí nhẹ cuốn, từng ý niệm bắt đầu dệt thành thế cờ mới trong tâm trí nàng – nơi không còn ranh giới giữa Ma Tôn và yêu hồ, chỉ còn một kẻ xuyên thư muốn sống tiếp.
Phạn Bạch Yêm khẽ cười, ngón tay vẽ một vòng nhẹ lên miệng chén rượu.
Nhưng nay, Ma Tôn không còn tra khảo, mà là dụ.
Không ép, mà là dẫn.
Không giết, mà là vờ giữ bên người.
Nàng không cần vội. Chỉ cần khiến Cố Tịch Vân ở lại đủ lâu, cảm nhận đủ khác biệt, thì sợi dây trong lòng nữ chính sẽ tự khắc xoắn lấy nàng. Khi ấy, Lục Trạm Thanh dù có trở về, cũng đã muộn.
"Chết dưới kiếm nữ chính?" nàng cười khẽ, ánh mắt lóe lên chút tà mị "Bổn tôn còn muốn sống hưởng vài trăm năm, đâu thể chết sớm như vậy."
Bước tiếp theo?
Cần một cảnh khiến Cố Tịch Vân cảm thấy nàng "khác biệt".
Cần một thời khắc để nữ chính do dự.
Cần một màn để lòng người dao động.
Và cũng cần một chút dịu dàng... vừa đủ, để không bị nghi ngờ.