Tầng đá ngầm sâu nhất bên dưới Ma Cung, nơi đại lao chỉ có những kẻ trọng phạm của tam giới mới bị giam giữ, giờ phút này lại vang lên tiếng bước chân thong dong, mềm mại.
Tấm lụa đỏ bay lượn theo từng bước chân Phạn Bạch Yêm. Hơi thở ma khí theo nàng mà lạnh dần từng phiến đá. Hộ vệ canh giữ đại lao chưa kịp quỳ, nàng đã phất tay:“Không cần kinh động.”
Một thân ảnh áo đỏ, tóc trắng, mắt đỏ rực bước qua từng ngục thất. Những cánh cửa tự động hé mở trước uy lực của Ma Tôn, đến tận ngục giam cuối cùng - nơi có linh khí dương cường bị áp chế đến mức gần như tắt lịm.
Lục Trạm Thanh bị treo lơ lửng trong ma trận phong ấn, y phục tả tơi, gương mặt tái nhợt. Dù trọng thương, ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn về phía nàng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Phạn Bạch Yêm không trả lời ngay. Nàng chậm rãi bước đến, ma khí quanh thân thu lại, chỉ để lộ nụ cười lười biếng quen thuộc như thể đến không phải để uy hiếp mà là xem trò vui: “Đến xem vị ‘thiên chi kiêu tử’ của chính đạo ngươi, bị treo thế này đã quen chưa thôi.”
Lục Trạm Thanh cười nhạt, không đáp. Phạn Bạch Yêm liếc mắt nhìn chốt phong ấn, rồi khẽ giơ tay một đạo chỉ lực, trận văn khẽ rung, nhưng không vỡ. Nàng không có ý định thả hắn.
“Ngươi yên tâm, ta không lấy mạng ngươi. Giết sớm quá, Cố Tịch Vân sẽ không chịu tới nơi này.”
Ánh mắt hắn biến đổi, không khỏi trầm giọng: “Ngươi bắt ta để uy hiếp nàng?”
Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu, như thể chưa từng nghe qua câu hỏi ấy. Nàng cười khẽ: “Không, chỉ là cần một ván cờ. Mà ngươi, lại là quân cờ ngoan ngoãn nhất.”
Rồi nàng xoay người, lụa đỏ cuốn lên như sóng máu. Giọng nói xa dần: “Ở yên đó. Chờ nàng tới cứu.”
Lục Trạm Thanh bị treo giữa không trung, ma trận chói lóa từng đạo phù văn đỏ đậm như máu, khắc lên da thịt hắn từng vết cháy đen. Hắn vẫn gắng giữ vững linh lực, nhưng không chống lại được khí tức đang tiến gần.
Một đạo ma khí như lưỡi roi quất ngang hông, đánh thẳng vào xương sườn, khiến thân thể hắn chấn động. Máu từ khóe môi trào ra. Hắn vẫn không rên một tiếng.
Trong bóng tối mờ mịt, Huyết Y Ma Tôn thong thả bước tới, đứng bên ngoài trận pháp. Đôi mắt đỏ lóe lên như hồ ly tìm thấy đồ chơi yêu thích.
"Ồ, xin lỗi," Giọng nàng mềm mỏng, dường như vô tình, "Lỡ tay."
Nhưng rõ ràng là cố ý.
Phạn Bạch Yêm đứng đó, ánh mắt nửa buồn chán, nửa chế giễu. Một tay nàng nhẹ vuốt cằm, chán ngán nhìn hắn như thể đang ngắm một món hàng lỗi. "Kỳ lạ thật. Lúc đọc nguyên tác lại không thấy chướng mắt thế này."
Nàng thở dài một tiếng, lụa đỏ phất nhẹ. "Đáng tiếc… Ngươi lại là nam chính."
Nàng nghiêng đầu, lẩm bẩm như đang độc thoại: "Chỉ có Cố Tịch Vân là không làm ta thất vọng, đặc biệt là… tư sắc của nàng…"
Khóe môi nàng cong lên, ánh mắt mị hoặc nhưng sâu bên trong lại lạnh như hàn băng. Rồi nàng không nói thêm, quay người, lụa máu cuốn theo bước chân, tan vào bóng tối như chưa từng xuất hiện.
Lục Trạm Thanh đưa tay lên vết thương nơi vai, cảm giác máu vẫn ấm nóng chảy qua kẽ tay. Dù cố gắng, nhưng cơn đau vẫn không buông tha hắn. Sự kiên cường của Lục Trạm Thanh không cho phép hắn gục ngã, nhưng ngay lúc này, hắn phải thừa nhận một điều: Phạn Bạch Yêm không giống như những gì hắn từng nghĩ. Cô ta… không phải là kẻ dễ đối phó.
Cánh cửa đại lao khép lại trong im lặng. Dưới ánh sáng mờ ảo từ những vết nứt trên bức tường đá, Lục Trạm Thanh hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại tinh thần. Những suy nghĩ hỗn loạn về Cố Tịch Vân, về nhiệm vụ phải giải cứu Cơ Nhâm lão tiên, và cả những câu hỏi chưa có lời giải về Ma Tôn cứ lẩn quẩn trong đầu hắn.
"Cố Tịch Vân, nàng nhất định phải cẩn thận..."
Hắn thầm nghĩ, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía xa, nơi những bóng tối dày đặc bao phủ. Dù đau đớn, dù bị trói buộc, hắn vẫn kiên quyết không để mất hy vọng. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Bóng tối trong lao dần dày thêm, nhưng một ánh sáng mờ nhạt dần xuyên qua những khe đá, như thể là hy vọng cuối cùng.
...
Bên này, tại một gian phòng yên tĩnh gần tẩm điện Tuyệt Linh Điện, Cố Tịch Vân vẫn giữ tư thế ngồi thiền, thân ảnh bất động như tạc, chỉ có luồng linh khí mỏng manh vờn quanh gấu áo nhẹ khẽ bay.
Ngoài cửa, tiếng bước chân vang lên đều đều, rồi dừng lại.
Một ma hầu áo xám, đầu cúi thấp, lặng lẽ bưng một khay ngọc đặt xuống bàn. Trên khay là mấy món ăn tinh xảo, hương thơm lạ lẫm nhưng không mang chút khí tức ma tà, trái lại lại thanh nhã dịu nhẹ như ẩm thực phàm trần.
Cố Tịch Vân mở mắt, ánh nhìn sắc bén như băng tuyết. Ma hầu lập tức quỳ xuống, cung kính nói:
“Tôn Thượng có lệnh, dặn không được thất lễ với Cố tiên tử. Cơm canh đã được Lâm Tướng quân bốc quẻ chọn giờ tốt, không có độc.”
Dứt lời, hắn không dám ở lâu, khom người lui xuống.
Cố Tịch Vân nhìn mâm thức ăn, im lặng một thoáng rồi mới chậm rãi bước tới. Nàng không động đũa, ngón tay đặt nhẹ lên vành chén, cảm nhận dòng linh khí ẩn ẩn lưu động trong từng món.
“Không có độc thật…” nàng thầm nghĩ “Nhưng càng không giống với phong cách của một Ma Tôn.”
Ánh mắt nàng quét khắp gian phòng. Nơi đây bố trí tinh tế, không một khí tức ma tà nào xâm nhiễm, trúc ngọc bên ngoài lặng lẽ lay động trong gió, ánh dương vẫn chiếu vào từ song cửa.
“Tuyệt Linh Điện… không giống như ta nghĩ.”
Nàng không lơi cảnh giác, nhưng cũng không động thủ. Cố Tịch Vân ngồi xuống, tiếp tục điều khí. Một thoáng bất định lướt qua trong mắt nàng – giống như... nàng đang bị kéo vào một ván cờ, mà người chơi lại là kẻ nàng từng cho là đối lập tuyệt đối – Phạn Bạch Yêm.
Bốn ngày trôi qua, mâm thức ăn vẫn được thay mới đều đặn, không sai một canh giờ. Mỗi lần ma hầu mang đến, Cố Tịch Vân chỉ liếc qua, vẫn ngồi yên bất động. Nàng không ăn, cũng không uống, chỉ dựa vào linh lực bản thân mà cầm cự.
Cơ thể tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như nàng, bốn ngày không ăn không uống chẳng tổn thương bao nhiêu, nhưng ý chí và sự phòng bị lại sắc bén hơn trước gấp bội.
Cố Tịch Vân không tin một kẻ như Phạn Bạch Yêm lại đột nhiên “thiện tâm”, càng không tin Tuyệt Linh Điện có thể chỉ là nơi nghỉ dưỡng ấm áp.
Thế nhưng, điều khiến nàng dần cảm thấy bất an không phải là sự giam lỏng, mà là sự tĩnh mịch đến kỳ lạ.
Không ai đến tra khảo. Không hề có câu hỏi. Không uy hiếp, không dụ dỗ.
Chỉ có trúc ngọc ngoài sân vẫn khẽ lay trong gió.
Cố Tịch Vân mở mắt lần nữa. Nàng biết - đây không phải là nhà lao, đây là một trận thế. Một trận thế được bày ra không bằng pháp khí, mà bằng tâm cơ và… tính nhẫn nại của một hồ ly Ma Tôn.
“Phạn Bạch Yêm,” nàng thầm niệm tên, ánh mắt lạnh như băng, “ngươi rốt cuộc muốn bày trò gì?”
...
Ngày nào cũng vậy, sau giờ Tý, Lâm Tuyết liền đến trước Huyết Thiên Toạ, quỳ một gối mà bẩm báo:
“Bẩm Tôn Thượng, Cố tiên tử hôm nay vẫn chưa động qua thức ăn. Tâm pháp vẫn vận chuyển đều, không tổn hại gì, nhưng ánh mắt càng lúc càng cảnh giác.”
Phạn Bạch Yêm không mở mắt, tựa như đang thiền. Một tay nàng vân vê ly ngọc, bên trong đựng một loại tửu đỏ như máu, không biết là rượu hay linh dịch.
“Ngươi nói,” giọng nàng mơ hồ lười biếng, “bốn ngày rồi không ăn gì, là đang làm cao, hay là muốn ta tự mình mang đến?”
Lâm Tuyết vẫn cúi đầu: “Cố tiên tử tính tình quật cường, nhưng có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ.”
Phạn Bạch Yêm bật cười khẽ, thanh âm lười biếng lại xen ý cười nhàn nhạt: "Cho người mang một bộ hắc y đến cho Cố tiên tử, bảo là bản tôn ban thưởng.”
Lâm Tuyết ngẩn ra một chút, rồi lập tức lĩnh mệnh, lui xuống.
Phạn Bạch Yêm cong môi cười, lòng dâng lên một chút hứng thú.
“Tiên tử cao cao tại thượng của Thái Hoa Kiếm Tông… nếu mặc y phục của ma giới, liệu có tự cảm thấy mình đã vấy bẩn chăng?”
Nàng khẽ nheo mắt, tâm tư xoay chuyển.
“Nếu nàng ta thật sự mặc, vậy thì…"
Ta sẽ đến ngắm.
...
Tại Tuyệt Linh Điện, sáng sớm ngày thứ năm.
Cửa phòng được mở ra không một tiếng động, một ma nữ hầu cúi người đặt hộp gấm đen trên bàn, nhẹ giọng: “Tiên tử, đây là ý chỉ của Tôn Thượng. Xin người thay y phục.”
Rồi không đợi đáp, nàng đã lui xuống như thể đã được căn dặn kỹ lưỡng, để lại trong phòng một mình Cố Tịch Vân.
Nắp hộp vừa hé, một bộ hắc y thuần tơ, hoa văn thêu chìm bằng chỉ bạc ánh lên dưới ánh dương dịu nhẹ xuyên qua rèm. Không hề có mùi máu tanh, cũng không mang khí tức ma tà, chỉ là một bộ y phục đo ni đóng giày, giống như... thật sự có người dụng tâm vì nàng mà chuẩn bị.
Cố Tịch Vân khẽ siết chặt ngón tay. Nàng không thích màu đen. Nhưng nếu đây là cách để tiến gần hơn, tiếp cận Cơ Nhâm lão tiên, nàng sẽ không từ chối.
Nàng cởi bỏ bạch y đã phủ bụi, từng động tác chậm rãi, gọn gàng. Tấm lưng ngọc ngà có vài vết thương đã khép miệng, lạnh lùng soi trong đồng gương đồng. Khi áo hắc y khoác lên thân hình uyển chuyển, khí chất thanh lãnh của nàng chẳng những không bị dập tắt, mà còn hiện lên sự cứng cỏi xen lẫn nguy hiểm—giống như một thanh kiếm giấu trong vỏ nhung, vẫn khiến người ta dè chừng.
Tại Huyết Thiên Toạ, Phạn Bạch Yêm lười biếng nghiêng đầu, đuôi hồ ly trắng đung đưa lười nhác sau lưng. Nàng chống cằm nhìn Lâm Tuyết đang bẩm báo.“Tiên tử đã thay y phục.”
Phạn Bạch Yêm cười nhẹ, thanh âm như khói như mộng:“Xem ra... cũng không khó nhìn như ta tưởng.”
Giọng nói có phần thoả mãn, lại pha chút... mong đợi.
...
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống Tuyệt Linh Điện, nơi tường đá cao vút giờ đây bao trùm bởi một sắc u tịch. Phạn Bạch Yêm đứng trong bóng tối, bóng dáng nàng như hòa lẫn vào bóng đêm, chỉ có ánh trăng phản chiếu từ mái tóc trắng muốt và đôi mắt đỏ ánh lên sự tinh quái.
Nàng dừng lại trước cửa phòng của Cố Tịch Vân, tay khẽ gõ lên cánh cửa bằng gỗ đen, phát ra tiếng vang khẽ khàng. Dường như có một thứ gì đó trong không khí, cảm giác không bình thường.
Cánh cửa từ từ mở ra, Cố Tịch Vân đang ngồi yên trong phòng, bộ hắc y vừa mới thay trên người, nét mặt lạnh lùng, không lộ vẻ gì ngoài sự kiên định, nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác, chuẩn bị đối phó với bất kỳ tình huống nào.
Phạn Bạch Yêm không vội vào, chỉ đứng dựa lưng vào khung cửa, ánh mắt lướt qua người nàng, dò xét như thể đã biết rõ mọi thứ. Nàng nở nụ cười mỉm, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự trêu tức:"Tiên tử, ngươi cảm thấy bộ y phục này thế nào?... Bổn tôn thấy rất hợp với ngươi."
Cố Tịch Vân không đáp, chỉ im lặng nhìn Phạn Bạch Yêm, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối. Mặc dù nàng đã nhận ra đây là một cái bẫy, nhưng giờ đây nàng không thể lùi bước. Thật sự là, Phạn Bạch Yêm khiến nàng có chút không thể đoán trước.
Phạn Bạch Yêm không vội, đứng đó thêm một lúc, rồi từ từ bước vào phòng, không quên đóng cửa lại nhẹ nhàng. Nàng nhìn quanh một lượt, ánh mắt vẫn không rời Cố Tịch Vân, làm cho không khí giữa hai người thêm phần căng thẳng.
"Ngươi đã thay đồ rồi, sao không ăn chút gì?" Phạn Bạch Yêm hỏi, giọng điệu mang theo sự mời gọi nhẹ nhàng. "Bên ngoài có rất nhiều món ngon, chẳng hạn như... gà nướng, canh thập cẩm, hoặc là một chút trái cây tươi. Bổn tôn có thể cho ngươi thưởng thức."
Nàng dừng lại, ngón tay khẽ vỗ lên tay ghế, biểu hiện của nàng đầy vẻ lười biếng, không hề vội vã: "Nhưng, nếu ngươi không muốn ăn, ta cũng chẳng ép buộc đâu. Có điều, một chút thức ăn cũng tốt cho sức khỏe."
Trong ánh mắt của Phạn Bạch Yêm, ẩn chứa một sự khích lệ mơ hồ, nhưng cũng không thiếu một chút thách thức. Nàng rõ ràng đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ Cố Tịch Vân.
Phạn Bạch Yêm nhìn Cố Tịch Vân, ánh mắt sâu thẳm, có chút khó đoán. Nàng không vội vã, mà chậm rãi tiến lại gần, tay nhẹ nhàng vuốt qua gò má thanh tú của Cố Tịch Vân. Động tác này mang theo vẻ trêu chọc, như một con hồ ly mị hoặc.
"Tiên tử, ngươi lúc nào cũng lạnh lùng như vậy sao?" Phạn Bạch Yêm khẽ cười, giọng nói mang đầy tính châm biếm, "Lạnh đến mức không chút xúc cảm nào sao?"
Cố Tịch Vân không đáp lại, đôi mắt vẫn lạnh lẽo, như thể muốn đâm xuyên qua nàng. Nhưng Phạn Bạch Yêm vẫn không dừng lại, tiếp tục nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thích lạ lùng, như thể đang thưởng thức một cảnh tượng thú vị.
"Ngươi có biết," Phạn Bạch Yêm tiếp tục, giọng nàng trở nên thấp hơn, "Cứ thế này, bổn tôn sẽ thấy rất buồn chán không?."
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, ánh sáng mờ ảo phủ lên mái tóc trắng của Phạn Bạch Yêm, làm cho hình ảnh của nàng càng thêm huyền bí, khiến không gian giữa họ càng trở nên căng thẳng và đầy mơ hồ.
Cố Tịch Vân khẽ nhíu mày, nhưng không đáp lại. Làn da dưới tay Phạn Bạch Yêm cảm nhận rõ sự lạnh lùng của nàng, nhưng cũng có một chút sự cứng rắn không dễ bị phá vỡ. Nàng không để cho bản thân bị lôi cuốn vào trò đùa của Ma Tôn, dù biết rằng Phạn Bạch Yêm đang cố ý trêu chọc mình.
Phạn Bạch Yêm dừng một chút, ngón tay nàng khẽ lướt qua làn da của Cố Tịch Vân, rồi nhếch môi, ánh mắt càng thêm sắc bén.
"Ngươi biết không, tiên tử, lạnh lùng quá lại dễ khiến người khác thương tiếc đấy," Phạn Bạch Yêm lại cười, giọng điệu vẫn ngọt ngào như thể muốn cắt ngang sự im lặng bao trùm. "Ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu, nhưng ngươi có vẻ không cảm nhận được điều đó."
Cố Tịch Vân không phản ứng, mắt nàng nhìn chằm chằm vào Phạn Bạch Yêm, ánh mắt sắc bén như dao. Không phải nàng không cảm nhận được sự trêu chọc, nhưng nàng chỉ đơn giản là không muốn tham gia vào trò chơi của Ma Tôn.
Phạn Bạch Yêm im lặng một chút, rồi lại lướt qua vài lời trêu đùa khác, tay khẽ chạm vào mái tóc Cố Tịch Vân, như thể đang chạm vào một món đồ quý giá.
"Ngươi thật sự lạnh lùng đấy, nhưng cũng rất hấp dẫn." Nàng thì thầm như thể nói với chính mình, giọng điệu đầy mê hoặc, "Cố Tịch Vân, ngươi luôn khiến ta không thể rời mắt."
Cuối cùng, Phạn Bạch Yêm khẽ lùi lại một bước, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của nàng, trầm tư một chút.
"Nhưng đừng tưởng ta không biết, ngươi cũng có một phần mềm yếu mà ngay cả bản thân ngươi cũng không nhận ra," Phạn Bạch Yêm nói, ánh mắt như đang thấu hiểu điều gì đó sâu xa trong lòng Cố Tịch Vân.
Cố Tịch Vân cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh như gió sớm nơi đỉnh tuyết:
“Ngươi nói nhiều quá rồi, Phạn Bạch Yêm.”
Ánh mắt nàng vẫn kiên định không dao động, như thanh kiếm sắc chưa từng rời khỏi vỏ. Nàng tiếp lời, mỗi chữ đều rõ ràng:
“Nếu đã không giết ta, thì đừng phí lời thử thăm dò. Ngươi muốn gì, cứ nói thẳng.”
Lời nói vừa dứt, linh lực mỏng manh như sương đã khẽ động quanh thân nàng, dù bị giam nơi ma giới, nàng vẫn giữ vững phong thái kiếm tu chính đạo, không sợ hãi, không khuất phục.
Phạn Bạch Yêm nheo mắt, đôi môi khẽ cong lên, như gặp phải một câu đố thú vị. Nàng cười khẽ, ánh trăng ngoài song gió vừa vặn chiếu vào gương mặt yêu mị ấy, làm nổi bật màu mắt đỏ sẫm như máu, giọng điệu lại càng thêm trêu chọc:
“Bổn tôn muốn gì à… Ngươi đoán thử xem, Cố tiên tử?”
Cố Tịch Vân không trả lời. Nàng chỉ nhìn Phạn Bạch Yêm, ánh mắt như thanh đao lạnh lẽo đang nghiền ngẫm từng ý tứ trong nụ cười kia. Một thoáng sau, nàng nhắm mắt, tựa như khinh thường trả lời câu hỏi ấy.
Phạn Bạch Yêm lại càng thấy thú vị, nàng cúi đầu, bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng nâng cằm Cố Tịch Vân lên, ánh mắt kề sát, hơi thở mang theo mùi hương đặc biệt của linh khí yêu hồ quấn quanh mùi máu nhàn nhạt:
“Không đoán được sao? Bổn tôn cũng không vội. Giam ngươi, không phải để chờ ngươi trả lời, mà để nhìn xem ngươi chịu đựng được đến khi nào.” Nàng nhếch môi. “Ngươi càng nhịn, bổn tôn càng thấy đẹp.”
Câu nói vừa dứt, tay nàng buông xuống, bóng dáng đỏ thẫm xoay người bước đi, tiếng cười yêu mị vương lại trong gió đêm lạnh lẽo.
Bên trong phòng giam, Cố Tịch Vân mở mắt. Trong đáy mắt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng ngón tay đã khẽ siết chặt góc áo. Nàng không giận, nhưng cũng không còn dửng dưng. Trò chơi của Phạn Bạch Yêm… nàng sẽ theo, nhưng tuyệt đối không để bản thân bị dẫn dắt mãi.
Mấy ngày nữa lại trôi qua, trăng tròn dần khuyết, gió đêm lặng như tờ. Trong gian phòng trống tĩnh mịch kia, Cố Tịch Vân vẫn ngồi xếp bằng như tượng ngọc, sắc mặt tuy không hề suy suyển, nhưng khí tức lại mỏng hơn một tầng. Suốt mấy ngày qua, nàng không chạm vào thức ăn, chỉ yên lặng điều khí dưỡng thân.
Bên kia Tuyệt Linh Điện, Phạn Bạch Yêm lại trái ngược hoàn toàn. Ma Tôn đại nhân tựa như chán ngán hết thảy, từ ngày đến chỗ Cố Tịch Vân quay về nàng liền một mạch ngủ liền ba ngày ba đêm không dậy, hồ thân cuộn tròn trong lồng chăn mềm, chín cái đuôi trắng toát rũ rượi phất nhẹ theo từng nhịp thở. Đến Lâm Tuyết báo cáo mỗi ngày cũng chỉ nhận lại tiếng “ừm…” mơ hồ lẫn trong hơi thở lười nhác, chẳng biết là tỉnh hay mộng.
Mà những lời báo cáo ấy, phần nhiều vẫn là: “Cố tiên tử vẫn không ăn.”
Phạn Bạch Yêm dù mơ mơ màng màng, đôi tai hồ ly lại chẳng bỏ sót chữ nào. Trong lòng nàng, một tia hứng thú âm ỉ như lửa nhỏ cháy âm thầm.
...
Ngay lúc ánh trăng bị mây mù che phủ, trong tầng khí tức mông lung bao lấy thể hồ ly đang ngủ say của Phạn Bạch Yêm, một tia huyết quang mơ hồ lóe lên trong nội đan.
"Chủ nhân, ngài thật định để nàng chết đói sao?”
Giọng nói của Huyết Vũ Lụa vang lên, thanh âm mềm mại như tơ, nhưng lại kéo theo khí tức cổ xưa đẫm mùi máu. Nội đan trong cơ thể Phạn Bạch Yêm khẽ rung một cái, như đánh thức chút thần trí đang lười nhác buông thả của nàng.
Hồ ly trắng rúc trong chăn lông ấm áp khẽ nhíu mày, tai run nhẹ một cái, rồi miệng lầm bầm: “Không đói thì thôi… bản tôn đâu có ép ăn…”
“Nhưng nếu nàng chết rồi thì trò vui ngài bày ra còn ai diễn tiếp? Hay là… để ta thay ngài tìm chút máu nguyên dương nuôi nàng?”
Huyết Vũ Lụa cười, giọng lười biếng mà ma mị. Đúng lúc đó, đôi mắt đỏ máu của hồ ly hơi mở ra, ánh sáng lạnh lẽo quét qua: “Ngươi dám động vào nàng thử xem.”
“A, cuối cùng cũng có phản ứng rồi.” Huyết Vũ Lụa cười khúc khích. “Ngài nói không quan tâm, nhưng lại để người dọn phòng nàng ngày ba lượt, còn phái Lâm Tuyết trông chừng từng hơi thở. Chủ nhân, tâm ngài… lộ rồi.”
Phạn Bạch Yêm lúc này đã hiện lại dáng người, tóc trắng tán loạn, áo mỏng buông lơi trên vai, nàng chống cằm ngồi giữa tầng sương đỏ, ánh mắt nửa cười nửa lạnh:“Ngươi nói nhảm nhiều quá, ta đi xem nàng đã gầy thành thế nào rồi.”
...
Trong làn sương đỏ lặng lẽ lan ra từ bóng đêm, Phạn Bạch Yêm vận hồ thuật ẩn thân. Nàng bước từng bước nhẹ như gió, thân hình như hòa vào hư không, không một tiếng động, không để lại một vết tích. Nhưng khí tức của nàng, thứ ma khí lười biếng pha lẫn ý vị yêu hồ, lại bị Cố Tịch Vân bắt được.
Ngồi trong tĩnh thất giữa Tuyệt Linh Điện, ánh mắt Cố Tịch Vân vốn khép hờ chợt mở ra. Mày liễu hơi động, nàng khẽ nhếch môi, giọng lạnh lùng mà rõ ràng: “Phạn Bạch Yêm, đã đến rồi sao không hiện thân?”
Ngay lập tức, tầng không khí phía trước vỡ ra như gợn nước, hiện lên bóng dáng Ma Tôn y phục đỏ thẫm, tóc trắng dài thả, ánh mắt giảo hoạt hiện lên ý cười như có như không: “Chậc, đúng là tiên tử lợi hại. Ngay cả khi bản tôn che giấu khí tức cũng không gạt được ngươi.”
“Hay là... ngươi nhớ khí tức ta đến vậy?”
Nàng nhích lại gần, lười biếng khoanh tay nhìn người trước mặt, mắt hồ ánh lên tia thú vị.
Phạn Bạch Yêm đưa tay, ngón tay thon dài trắng muốt như ngọc, khẽ nhặt vài sợi tóc đen nhánh rơi lạc trên vai Cố Tịch Vân. Động tác thong thả mà mang theo ý vị riêng. Ánh mắt nàng hờ hững quét qua dung nhan người đối diện, rồi dừng lại trên đôi mắt sắc như dao kia.
Nụ cười trên môi nàng cong lên, giọng trêu chọc lười biếng lại lẫn nét yêu hồ mê hoặc: "Tiên tử phong nhã như thế, chỉ vài sợi tóc cũng có thể khiến người ta động lòng. Hay là... cố tình để rơi cho bản tôn nhặt?"
Nàng nghiêng đầu, mắt đỏ thẫm như rực lên trong ánh trăng, ngữ điệu thong dong, nhưng trong đáy mắt lại như cất giấu một tầng ý niệm không ai đoán được.
Cố Tịch Vân sẽ đáp thế nào đây?
Cố Tịch Vân nghiêng đầu né tránh, ánh mắt như băng sương phủ kín, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ngươi không cần làm mấy trò vô nghĩa đó với ta. Ta không hứng thú."
Lời nói như dao sắc, cắt đứt khoảng cách vừa nhen lên giữa hai người, khiến tay Phạn Bạch Yêm đang lơ lửng giữa không trung cũng khựng lại.
Phạn Bạch Yêm không vội rút tay về, ngược lại, nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười quyến rũ, đôi mắt đỏ như máu lấp lánh, nhìn thẳng vào Cố Tịch Vân với vẻ trêu chọc, nhưng không thiếu phần lười biếng:
"Cố tiên tử, dù sao ngươi cũng ở đây, chẳng lẽ không có chút hiếu kỳ gì sao? Vì sao lại cứ phải giữ cho mình vẻ lạnh lùng như vậy? Trong Ma Cung này, ngươi không hề cô độc, chỉ có điều, ngươi không chịu nhìn nhận sự thật mà thôi."
Lời nói như mật ngọt, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự uy hiếp không thể tránh khỏi. Phạn Bạch Yêm thoáng tiến một bước, vẫn không rời mắt khỏi Cố Tịch Vân, như thể muốn nhìn thấu tất cả những mâu thuẫn đang giấu kín trong lòng nàng.
Phạn Bạch Yêm từ từ siết chặt tay, ngón tay lạnh lẽo ấn mạnh vào cổ Cố Tịch Vân. Đôi mắt đỏ rực của nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt Cố Tịch Vân, không chút do dự. Sức mạnh của nàng như thể muốn ép buộc đối phương phải cảm nhận được sự uy nghiêm của mình, nhưng không hề khiến Cố Tịch Vân phải khổ sở quá mức. Làn da mềm mại dưới tay nàng càng khiến Phạn Bạch Yêm cảm thấy sự phản kháng ấy càng thú vị, như một trò chơi nguy hiểm mà nàng đang muốn khám phá.
Cố Tịch Vân cảm nhận được hơi thở của mình trở nên khó khăn, nhưng ánh mắt nàng vẫn sắc lạnh, không hề hoảng sợ. Mặc dù cơ thể có chút căng thẳng vì sự uy hiếp này, nhưng nàng vẫn duy trì sự bình tĩnh, không cho phép bản thân rơi vào tình trạng yếu đuối.
Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu, tiếng cười trầm thấp vang lên, một nụ cười đầy ẩn ý.
"Cố tiên tử, ngươi có cảm thấy mình quá cứng rắn rồi không? Một chút dịu dàng, một chút mềm mại sẽ khiến ngươi bớt đáng sợ hơn."
Nàng siết chặt thêm một chút nữa, nhưng không đến mức khiến Cố Tịch Vân bất tỉnh. Ánh mắt nàng không rời khỏi khuôn mặt đối phương, như muốn xem thử liệu Cố Tịch Vân có chịu gục ngã hay không. Nhưng trong đáy mắt Cố Tịch Vân không có gì ngoài sự kiên cường.
Phạn Bạch Yêm thì thầm, giọng lạnh lùng nhưng đầy sự lôi cuốn: "Ngươi không sợ chết sao?"
Cố Tịch Vân không đáp, nhưng có một sự tĩnh lặng kiên quyết trong đôi mắt nàng. Phạn Bạch Yêm chợt buông tay, một nụ cười vương lại trên môi nàng.
Cả không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh nhè nhẹ của hơi thở và sự đối diện kiên cường giữa hai người.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự uy hiếp của Ma Tôn, và mở miệng, giọng lạnh lùng nhưng không thiếu phần sắc bén: "Nếu ngươi muốn thì không phải đã giết từ lâu rồi sao? Hay là... ngươi không thể?"
Lời nói của nàng đầy khí phách, như thể đang thử thách Phạn Bạch Yêm, chứ không phải một lời cầu xin hay sự hèn nhát. Cố Tịch Vân không hề tỏ ra hoảng loạn, mà ngược lại, lại như một lời tuyên chiến âm thầm. Trong mắt nàng, Phạn Bạch Yêm không phải là một mối đe dọa không thể vượt qua, mà chỉ là một thử thách trên con đường của nàng.
Phạn Bạch Yêm dừng lại, cảm nhận được sự kiên cường không chịu khuất phục trong lời nói của Cố Tịch Vân. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi buông tay ra, nở một nụ cười lạnh nhạt.
"Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Nếu ta không giết ngươi, thì ngươi cho rằng mình sẽ sống yên ổn ở đây sao?"
Phạn Bạch Yêm cúi đầu, ánh mắt thâm sâu, giọng nói như có chút mỉa mai: "Cố Tịch Vân, ngươi không biết rằng không phải tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể đoán trước được. Có lẽ ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi tay ta, nhưng những gì ngươi không biết... chính là ta có thể để ngươi sống, nhưng lại khiến ngươi đau đớn hơn cả cái chết."