Phạn Bạch Yêm phất tay, một cơn gió lạnh lẽo xuyên qua không gian, cuốn theo tiếng vang của lời nói đầy uy quyền. Nàng xoay người, mái tóc trắng như tuyết phất qua sau gáy, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Tiếng nói như đầm nước sâu, không hề vội vã mà vẫn đầy áp lực, dồn ép mọi ý niệm trong lòng Cố Tịch Vân.
"Ngươi nên biết thân biết phận," Phạn Bạch Yêm tuyên bố, giọng nói nhẹ nhàng mà sắc bén như dao cắt. "Ngươi không còn đường lui. Cơ Nhâm và Lục Trạm Thanh hiện giờ đang nằm trong tay ta, chúng sống hay chết, chỉ cần một lời của bổn tôn, Cố Tịch Vân, từ giờ ngươi không còn là người tự do, ngươi sẽ trở thành ma hầu cận của ta, thân phận này không thể thay đổi."
Nàng dừng lại, ánh mắt dừng trên thân hình kiên cường nhưng đầy thương tích của Cố Tịch Vân. Phạn Bạch Yêm mỉm cười, nụ cười lạnh như tuyết, không một chút cảm xúc, chỉ như cái giá lạnh của một thế lực vô hình đã quyết định vận mệnh.
"Ngươi có thể thử phản kháng, nhưng ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ càng," nàng nói thêm, ánh mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn. "Bởi vì nếu ngươi không biết điều, bổn tôn sẽ không ngần ngại khiến mọi thứ ngươi từng trân trọng trở thành hư vô."
Phạn Bạch Yêm quay lại, bước đi không vướng bận, như thể Cố Tịch Vân đã không còn tồn tại trong thế giới này, chỉ còn lại sự thống trị của nàng, vô biên vô hạn.
...
Cố Tịch Vân lặng người giữa tầng u ám của Ma Vực, gió lạnh như kim châm quất vào vạt áo lam trắng. Nghe từng lời Phạn Bạch Yêm như đinh đóng cột, nàng khẽ run-không phải vì sợ, mà vì cảm giác bất lực lần đầu tiên ngấm vào tận xương tuỷ.
Nàng cắn răng, bàn tay dưới tay áo siết lại đến trắng bệch.
Cơ Nhâm là trưởng bối của chính đạo, là người từng dẫn nàng nhập môn. Lục Trạm Thanh lại... cũng không thể để hắn rơi đầu dưới tay ma nhân. Dẫu biết rõ kẻ trước mặt là Ma Tôn đứng trên vạn ma, tâm cơ khó dò, thủ đoạn không lường, nhưng nàng lại không có đường lui.
Ánh mắt Cố Tịch Vân dần dần trầm xuống, gió lùa qua hàng mi như lay động dòng suy tư đang cuộn trào. Trong khoảnh khắc đó, nàng lựa chọn cúi đầu.
"... Được."
Một lời nói ra, là đoạn tuyệt với thân phận kiếm tu chính đạo, là thỏa hiệp trong vũng tối, nhưng đồng thời cũng là bước đầu tiên để nàng sống sót, bảo toàn người cần bảo toàn, và tìm hiểu sâu hơn về con người thật sự đứng phía sau chiếc mặt nạ bông tuyết của Ma Tôn kia.
Bởi vì Cố Tịch Vân biết, làm Ma hầu... chưa chắc là vĩnh viễn. Nhưng mất mạng, là kết cục chỉ có một.
Vài ngày trôi qua như nước chảy qua khe đá, lạnh lẽo và không thể quay đầu.
Trong đại điện Tuyệt Linh, hắc khí cuộn trào dưới chân điện thạch, từng cột trụ khắc phù văn cổ xưa toả ra áp lực trầm lặng khiến linh hồn người thường khó thể đứng vững. Trên cao, Huyết Thiên Toạ vẫn sừng sững như ngai vị của đế quân ngự trị vạn giới, phủ lên bóng dáng ngồi ngay ngắn của Ma Tôn Phạn Bạch Yêm một lớp quyền uy không thể kháng cự.
Trước bậc điện, Cố Tịch Vân một thân hắc y quỳ thẳng, lưng thẳng như tùng, gối chạm đất mà đầu không cúi. Dù đã khoác lên y phục của ma giới, dù là thân phận Ma hầu được Tôn Thượng chính miệng tuyên phong, trong ánh mắt nàng vẫn còn ngọn lửa chưa tắt, như băng sơn cháy ngầm.
Hai bên đại điện, năm thân ảnh đứng lặng như tượng: Tụ Ly với áo giáp đỏ rực mùi máu, ánh mắt sắc lạnh; Cơ Lăng trầm mặc như núi cổ, khí tức như đã tách biệt thế gian; Huyết Tinh Vương tóc đỏ như lửa, nụ cười nhàn nhạt không rõ thiện ác; Lâm Tuyết mảnh mai khoác bào trắng như tuyết, tay cầm một la bàn vàng mờ; và cuối cùng là Bạch Thương - kẻ mới quy thuận, ánh mắt như soi xét từng hơi thở của Cố Tịch Vân.
Không một ai lên tiếng.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ: dù nàng là người của chính đạo, dù nàng từng đứng dưới trời quang đạo diễm, nếu Tôn Thượng đã muốn giữ nàng bên cạnh, thì kể cả thần Phật cũng không thể cản đường.
Người có thể bước lên Huyết Thiên Toạ, chưa từng cần ai cho phép.
Chỉ cần một ánh mắt của Phạn Bạch Yêm, thế gian phải đổi màu.
Không khí trong Tuyệt Linh Điện trầm như vực sâu, năm ma tướng đứng hai bên Huyết Thiên Toạ, thần sắc bất động, nhưng mỗi người lại mang trong lòng một dòng suy nghĩ khó dò.
Tụ Ly cụp mắt, trong lòng dấy lên một tia khinh miệt khó che. Hắn không phục một kiếm tu chính đạo lại có thể đường hoàng đứng trước mặt Tôn Thượng, càng không phục nàng chỉ dựa vào một thân cốt cách thanh lãnh mà được ban danh Ma hầu. Nhưng hắn không dám lộ ra. Hắn đã thấy ánh mắt Phạn Bạch Yêm khi tuyên phong Cố Tịch Vân - đó không phải ánh mắt của người hứng thú chơi đùa, mà là kẻ đã gieo mệnh số cho một bàn cờ dài lâu.
Cơ Lăng vẫn đứng lặng như tượng cổ, tay áo không động, sát khí bất hiện. Trong lòng hắn là sự đề phòng sâu sắc. Cố Tịch Vân là đệ tử của Lưu Chân Thiên, mà hắn từng thân chinh giao thủ với vị chưởng môn đó trên đỉnh Ngọc Nhai, biết rõ kiếm ý Thái Hoa không dễ xâm phạm. Nếu nàng chỉ là một con cờ, Tôn Thượng tuyệt không lưu. Nhưng nếu nàng là chìa khóa để mở ra thiên cơ nào đó - hắn phải ghi nhớ mọi biểu hiện của nàng, từng cái cúi đầu, từng ánh nhìn.
Huyết Tinh Vương thì cười khẽ, ánh mắt chứa đựng mấy phần giễu cợt. Trong ma tộc, hắn là kẻ tôn thờ sức mạnh thuần túy. Hắn từng nhìn thấy Cố Tịch Vân ra tay, kiếm khí không sắc bén, tâm pháp không ngoan lệ - nhưng lại có một loại kiên định khiến hắn hứng thú. Hắn nghĩ, nếu nàng dám giết được người, hắn sẽ nhận nàng là bằng hữu. Nếu không, chỉ là một con mèo trong lòng Tôn Thượng.
Lâm Tuyết lặng lẽ ngắm nhìn đường chỉ tay trên la bàn, ánh mắt mơ hồ như nhìn xuyên hư không. Nàng thấy được quỹ đạo vận mệnh của Cố Tịch Vân đang thay đổi, một tia màu đỏ nhạt đã lặng lẽ kéo dài vào vận mệnh của Tuyệt Linh Điện. Người này, không phải là biến số đơn thuần. Là nghịch lưu, hay là dẫn đường, còn phải xem nàng chọn đứng về phía nào trong trò chơi mà Phạn Bạch Yêm đang bày ra.
Bạch Thương - tướng lĩnh mới thu phục, đứng xa nhất, ánh mắt lặng lẽ nhưng không rời khỏi bóng dáng Cố Tịch Vân. Gã từng là người duy ngã, nhưng lúc này trong lòng lại dâng lên một tia nghi hoặc: tại sao Tôn Thượng, kẻ có thể hủy thiên diệt địa, lại chọn giữ một nữ tu còn chưa trúc cơ đại thành như nàng? Trong lòng gã lờ mờ sinh ra một thứ cảm giác, không phải tình, cũng chẳng phải nghi, mà là... sự cảnh báo.
Năm ma tướng, năm suy nghĩ khác nhau, nhưng đều chung một điểm: từ khoảnh khắc Cố Tịch Vân quỳ xuống, Tuyệt Linh Điện... đã không còn như trước nữa.
Duy chỉ có Phạn Bạch Yêm vẫn ung dung ngồi trên Huyết Thiên Toạ, thân ảnh trắng như tuyết phủ một tầng tà mị u hoạ, gác chân nghiêng nghiêng, tựa như thế gian mọi hỗn loạn đều không liên quan đến nàng.
Tấm áo khoác dài đen đỏ trải xuống từng bậc thềm như máu chảy từ ngọn trời, ánh sáng từ ma hỏa trên đỉnh điện phản chiếu vào mắt nàng, tựa như sao rơi lặng lẽ trong đêm đông.
Ánh mắt nàng nhẹ lướt qua Cố Tịch Vân đang quỳ dưới điện, đôi đồng tử như ngọc lưu ly thoáng gợn sóng nhàn nhạt. Nàng không nói, không cười, không có bất kỳ biểu cảm nào rõ ràng - nhưng sự trầm tĩnh đó lại khiến tất cả như bị đè ép dưới tầng thiên uy.
Nàng đã quen được người khác quỳ dưới chân mình.
Dù là tiên nhân, thần linh, hay yêu ma quỷ quái.
Thậm chí, cả trời cũng từng bị nàng kéo xuống, dìm trong biển máu vô thanh.
Phạn Bạch Yêm cất tay, đầu ngón tay thon dài khẽ gõ lên tay vịn bằng hắc thiết chạm khắc đồ văn linh huyết, mỗi tiếng vang lên đều như đánh vào ngực kẻ đứng nghe.
Cuối cùng, nàng nói - giọng nói u lãnh, mềm như tơ mà sắc như băng:
"Ma hầu thì phải quen quỳ. Nhưng nếu chỉ biết quỳ, bản tôn chẳng cần một người như ngươi."
Một lời vừa dứt, Tuyệt Linh Điện rơi vào tĩnh mịch như vực sâu.
Ánh mắt nàng nheo lại, dường như mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Đứng dậy đi, Cố Tịch Vân. Cho bản tôn xem, ngươi có đáng để ta lưu lại không."
Phạn Bạch Yêm hơi nâng cằm, bàn tay trắng như tuyết thong thả vươn ra, ngón trỏ uốn cong khẽ ngoắc, động tác lười biếng mà mang theo một loại mị lực trí mạng.
"Lại đây." Nàng nói, giọng nhẹ như sương mỏng nhưng vang vọng trong Tuyệt Linh Điện như tiếng chuông cổ ngân giữa hư không.
Cố Tịch Vân khựng một khắc.
Nàng cảm nhận được tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình - áp lực như núi lửa dưới lòng đất, từng nhịp tim đập đều như bị kéo căng. Nhưng nàng vẫn không chần chừ. Một bước, lại một bước, nàng chậm rãi tiến lên, tà y đen lay động như cánh hạc giữa đêm trường.
Bên cạnh, Tụ Ly thoáng siết chặt bàn tay, hầu kết khẽ động, một ngụm nước bọt bị ép phải nuốt xuống. Đôi mắt đỏ sẫm ánh lên tia phức tạp - hắn theo Phạn Bạch Yêm đã năm trăm năm, từng tay nhuốm máu nghìn người, nhưng từ trước đến nay, chưa từng có tư cách đứng gần Huyết Thiên Toạ một bước. Thậm chí là quỳ, cũng chỉ dám cách ba trượng.
Cơ Lăng vẫn trầm mặc như cũ, nhưng đồng tử hơi co lại. Tôn Thượng chưa bao giờ để bất kỳ ai vượt lên bậc thềm thứ chín - nơi đặt chân của thần quyền và sinh sát. Mà Cố Tịch Vân... hiện tại đã vượt bậc thứ sáu.
Huyết Tinh Vương nhếch môi, nụ cười vốn tùy tiện bỗng hóa thành ngưng trọng. Trong lòng hắn, chỉ có kẻ điên mới dám bước gần Ma Tôn, nhưng giờ phút này, hắn bắt đầu hoài nghi: có khi nào, Ma Tôn cũng điên... vì nàng?
Lâm Tuyết nghiêng đầu, môi khẽ lẩm nhẩm lời chú, nhưng la bàn trong tay lại quay ngược - điều này từ trước tới nay chưa từng xảy ra. Một người, một nữ kiếm tu chính đạo... lại có thể khiến mệnh đồ của Tuyệt Linh biến động?
Bạch Thương - người mới, không hiểu ẩn ý sâu xa, nhưng một giọt mồ hôi lạnh vẫn vô thức chảy dọc sau lưng. Gã nhìn Cố Tịch Vân, nhìn đôi mắt nàng vẫn điềm tĩnh như trước, bước chân không loạng choạng dù đang đối diện là tử thần. Lần đầu tiên, Bạch Thương cảm thấy bản thân vừa chứng kiến một loài sinh vật hiếm lạ - loài mang dáng dấp người, nhưng cốt cách lại như trời.
Và Cố Tịch Vân, đã bước đến trước bậc cuối cùng, đối diện với Phạn Bạch Yêm, ngẩng đầu, không run, không lùi.
Trên Huyết Thiên Toạ, đôi môi Phạn Bạch Yêm khẽ cong, hiện ra nụ cười như có như không.
Nàng không nói gì, chỉ nhấc tay khẽ xoay cổ tay một cái - ma khí hồng sắc như tơ lụa lập tức quấn lấy không khí, hóa thành luồng áp lực nặng nề phủ xuống Cố Tịch Vân như sóng trào.
"-Quỳ xuống."
Một tiếng như lệnh trời, linh lực Cố Tịch Vân vừa tụ lại lập tức bị nghiền nát. Đôi gối nàng mềm nhũn, quỳ thẳng xuống nền đá đen lạnh lẽo, y phục lay động trong ma áp trùng điệp, như đoá hoa tuyết đơn độc trong đêm đông.
Không khí bên trong Tuyệt Linh Điện phút chốc lặng đến nghẹt thở.
Phạn Bạch Yêm hơi nghiêng người, mái tóc trắng buông dài như thác đổ, phản chiếu ánh lửa đỏ từ ma đăng trên cao. Nàng chậm rãi đưa chân, bàn chân trắng nõn trần trụi như được điêu khắc từ ngọc lạnh, từ từ đặt lên vai Cố Tịch Vân.
Một mùi hương nhè nhẹ như lan, như trầm hương ẩn trong rừng cổ u tĩnh, lặng lẽ len vào mũi Cố Tịch Vân. Hương thơm ấy không gay gắt, chỉ dìu dịu mà ấm, như mùi hương thêu trên vạt áo ngủ giữa đêm sâu - khiến tim đập khẽ lệch một nhịp, vừa khiến người cảnh giác, lại vừa khiến tâm thần chao đảo.
Phạn Bạch Yêm cuối cùng cúi đầu, ánh mắt lười biếng mang theo tia sáng giảo hoạt.
"Ngươi thật ngoan."
Nàng cười, tiếng cười trầm thấp như tiếng chuông bạc trong màn đêm.
"Ta bắt đầu thấy thích ngươi rồi đấy, Ma hầu của ta."
Phạn Bạch Yêm khẽ nhấc tay áo, một động tác nhẹ như tơ liễu lay trong gió, nhưng lại mang theo uy lực khiến năm vị ma tướng lập tức khom người, không ai dám chậm trễ.
"Lui."
Giọng nói của nàng không cao, nhưng lại khiến không gian như đóng băng trong chớp mắt.
Tụ Ly là người cuối cùng quay đi.
Nàng khẽ liếc nhìn Cố Tịch Vân vẫn đang quỳ nơi bậc đá Huyết Thiên Toạ, trên vai còn in dấu vết vừa bị Tôn Thượng đặt chân. Một khoảnh khắc, nơi đáy mắt Tụ Ly thoáng hiện vẻ ghen ghét cùng hờn tủi - nàng hận người đó không phải là mình.
Dù đã theo Tôn Thượng năm trăm năm, lập chiến công hiển hách, từ Thập Phương Tuyệt Lộ đến Bắc Lĩnh Thiên Uyên, nhưng chưa từng được Tôn Thượng nhìn đến bằng ánh mắt ấy. Chưa từng được chạm vào, dù chỉ một tấc da.
Tụ Ly siết chặt nắm tay giấu trong tay áo, rồi nghiêng người hành lễ lần cuối, lặng lẽ lui ra theo lệnh.
Phía sau, trong đại điện chỉ còn lại hai người, Ma Tôn trên cao, và người bị giam bên dưới.
Tĩnh lặng như trước cơn bão.
Khi năm ma tướng đã rời đi, chỉ còn lại hai người trong đại điện tĩnh mịch, không khí ngưng đọng, chỉ có tiếng gió ma thổi nhẹ qua các bậc đá lạnh lẽo. Phạn Bạch Yêm ngồi trên Huyết Thiên Toạ, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự lười biếng quen thuộc, không vội vàng, không nóng nảy.
Một khắc sau, nàng khẽ chớp mắt, ánh sáng trong mắt thoáng qua như tia chớp rồi biến mất. Cử động nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy, Phạn Bạch Yêm nhích người sang một bên, mở ra một khoảng không trước mặt.
"Đứng lên đi." Giọng nàng dịu dàng, nhưng cũng mang theo sự kiên định của một vị chủ nhân không thể chối từ.
Cố Tịch Vân nhìn nàng một lúc, trong mắt không có sự khuất phục, chỉ là sự tính toán, quan sát lặng lẽ. Nàng từ từ đứng lên, ánh mắt vẫn giữ vững, không tỏ ra yếu thế trước sự kiêu ngạo của Ma Tôn.
Khi đứng thẳng, Cố Tịch Vân cảm nhận được một sự thay đổi trong không gian xung quanh, như có một thứ gì đó đang chờ đợi, một thử thách nào đó từ người ngồi trên Huyết Thiên Toạ. Nhưng nàng không động đậy, vẫn đứng yên, tĩnh lặng như một dòng suối không gợn sóng, chỉ đôi mắt không thể che giấu sự cảnh giác và kiên cường.
Phạn Bạch Yêm nhìn nàng một hồi, rồi khẽ cười, trong nụ cười đó là sự thú vị lạ lùng.
"Ngươi không giống những người khác," nàng nói, giọng mang chút mỉa mai, "Cả quỳ cũng không thể làm ngươi khuất phục. Thú vị thật."
Cố Tịch Vân không đáp, chỉ nhìn lại nàng với ánh mắt thâm trầm, như thể đang đợi một động thái tiếp theo từ Phạn Bạch Yêm.
Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng chớp mắt, đôi tai hồ ly trắng muốt hiện lên, cùng với những chiếc đuôi dài màu trắng, tựa như bạch hồ ly thuần khiết đang vẫy đuôi trong gió. Làn ma khí hồng đỏ quanh người nàng lượn lờ, khiến không gian trở nên đậm đặc, lạnh lẽo. Những chi tiết này, vốn là bí mật chỉ có Lâm Tuyết biết, hôm nay lại vô tình lộ diện trước mắt Cố Tịch Vân.
Cố Tịch Vân không thể không động lòng trước sự mềm mại, mịn màng của đôi tai và đuôi hồ ly trắng. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy thích thú, nhưng đó là điều mà nàng không bao giờ để lộ ra ngoài. Đây là bí mật của nàng, một sở thích mà chỉ có nàng mới hiểu. Thế nhưng, một thứ cảm giác lạ lùng vờn quanh tâm trí nàng khi nhìn vào đôi tai mềm mại ấy. Phạn Bạch Yêm có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong thái độ của nàng. Dù Cố Tịch Vân không để lộ, nàng ta vẫn có thể thấy rõ.
Nhưng Phạn Bạch Yêm lại rất tinh tế, nàng biết rõ những gì đã được viết trong nguyên tác. Cố Tịch Vân thích những thứ long xù, mịn màng - điều này có thể dễ dàng nhận ra qua những chi tiết nhỏ nhất trong những lời miêu tả trước đó. Phạn Bạch Yêm có chủ ý để lộ ra hình dáng này của mình, như một cách trêu chọc, một cách thức để kiểm tra phản ứng của Cố Tịch Vân. Mặc dù không nói gì, nàng lại cảm nhận được sự ngần ngại của đối phương, và điều đó càng làm nàng thấy thú vị.
"Ngươi... không sợ sao?" Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt đỏ như lửa vẫn không rời khỏi Cố Tịch Vân.
Cố Tịch Vân không đáp ngay, đôi mắt nàng nhìn vào đôi tai hồ ly trắng của Phạn Bạch Yêm một lúc lâu. Cảm giác dễ chịu trong lòng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng bị đè nén. Dù thích thật, nàng sẽ không để điều đó trở thành yếu điểm của mình. Nàng chỉ khẽ cúi đầu, giọng lạnh lùng vang lên:
"Ta không sợ."
Ánh mắt Phạn Bạch Yêm loé lên một tia tinh quái, nàng hiểu rõ mọi thứ hơn ai hết. Cố Tịch Vân không thể che giấu hoàn toàn điều đó, nhưng nàng lại không vội vã, không tỏ vẻ gì ngoài sự bình tĩnh đã được tôi luyện qua bao năm. Nụ cười mỉm của Phạn Bạch Yêm vẫn không đổi, nàng nhẹ nhàng thu lại ma khí và hình dáng hồ ly, trả lại không gian vốn đã ngột ngạt này cho một khoảng lặng im.
"Thú vị." Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng thì thầm, đôi mắt đỏ rực không rời khỏi Cố Tịch Vân.
Cố Tịch Vân không tiếp lời, ánh mắt vẫn lạnh lùng và sắc bén. Tuy nhiên, trong lòng nàng, những cảm xúc bị kiềm chế kia vẫn không ngừng dâng lên. Phạn Bạch Yêm chính là một kẻ đáng sợ, nhưng cũng là một người thú vị.
Phạn Bạch Yêm, đại bạch hồ ly, nhẹ nhàng nhích người sang một bên, để chiếc Huyết Thiên Toạ rộng lớn thêm phần trống trải. Đôi tai hồ ly trắng muốt của nàng khẽ rủ xuống, nhưng ánh mắt đỏ rực vẫn không ngừng quan sát Cố Tịch Vân. Đuôi hồ ly dài của nàng vô thức vung vẩy, nhẹ nhàng chạm xuống nền đá lạnh lẽo bên cạnh, tạo ra những tiếng động nhẹ nhưng đầy mê hoặc, tựa như tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, chẳng hề che giấu ý đồ.
Phạn Bạch Yêm nhướng mày, đôi môi mỉm cười như muốn chọc ghẹo, làm cho không khí xung quanh trở nên nặng nề và đầy lôi cuốn. Dù ngồi trên ngai vàng cao quý, nàng lại dễ dàng thể hiện sự tự do trong từng cử động. Đuôi hồ ly trắng của nàng, như những sợi tơ ma mị, vung vẩy không ngừng, tựa hồ đang chờ đợi Cố Tịch Vân tiến lại gần, như một con mồi chờ được săn đón.
"Ngồi đi," Phạn Bạch Yêm lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mà lại mang theo một lực lượng vô hình, như thể từng lời nói đều có thể khiến không gian rung chuyển. "Ta đâu có ý định làm ngươi hoảng sợ." Nàng vẫy tay một cách nhẹ nhàng, như thể không hề quan tâm đến sự lựa chọn của Cố Tịch Vân, nhưng mỗi một động tác lại mang theo sự ép buộc ngấm ngầm.
Cố Tịch Vân đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào chiếc đuôi trắng đang lay động kia. Tuy nhiên, nàng không động đậy, không bước lại gần. Dù trong lòng có một chút dao động, có một chút hấp dẫn đối với thứ mềm mại, mịn màng ấy, nàng vẫn không để cảm giác ấy lộ ra ngoài. Một phần là bởi vì nàng hiểu rõ, việc khuất phục Phạn Bạch Yêm, dù chỉ là một chút, có thể sẽ khiến nàng mất đi tất cả.
Phạn Bạch Yêm ngồi vững vàng trên Huyết Thiên Toạ, đôi mắt đỏ thẫm của nàng chợt lóe lên một tia sáng lạ. Nàng mỉm cười, như thể đã nhận ra điều gì đó trong sự im lặng của Cố Tịch Vân.
"Ngươi thật sự muốn đứng mãi như vậy sao?" Phạn Bạch Yêm hỏi, giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm khiến không ai dám phản kháng. "Dù sao, ngồi một lúc cũng đâu có gì nguy hiểm, không phải sao?"
Một lúc sau, nàng tiếp tục, đôi mắt đầy sắc bén như muốn xé toạc mọi lớp vỏ ngoài của Cố Tịch Vân: "Ta thích nhìn những kẻ kiên định như ngươi phải chịu đựng, phải thử thách chính bản thân mình. Đến đây, ngồi xuống đi, để xem rốt cuộc ngươi có thể đứng vững được bao lâu."
Phạn Bạch Yêm nhìn Cố Tịch Vân, đôi mắt đỏ lặng lẽ quan sát nàng, như thể đang thưởng thức từng khoảnh khắc do dự ấy. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng đuôi hồ ly vung vẩy nhẹ nhàng, như những tia lửa nhỏ trong đêm tối, lấp lánh rồi vụt tắt.
Cố Tịch Vân đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, nhưng nội tâm lại không khỏi dao động. Dù cho nàng có kiên quyết đến đâu, đối diện với áp lực không ngừng của Phạn Bạch Yêm, trái tim nàng vẫn không thể nào hoàn toàn thản nhiên. Một giây, hai giây, nàng ngập ngừng, như thể cố gắng chống lại sự thôi thúc đến từ bên ngoài. Nhưng rồi, cuối cùng, Cố Tịch Vân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Trong lòng nàng, một lời nhắc nhở rằng đây chỉ là một bước đi trong kế hoạch dài hạn, không phải là sự khuất phục.
Bước đi của nàng không hề nhẹ nhàng, nhưng cũng không hề do dự nữa. Dù không muốn, nàng vẫn ngồi xuống bên cạnh Phạn Bạch Yêm, đôi mắt khép kín để giấu đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Huyết Thiên Toạ vốn đã rộng lớn, giờ đây lại trở nên chật chội hơn, khi Cố Tịch Vân ngồi xuống, chỉ cách Phạn Bạch Yêm một khoảng cách nhỏ.
Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng nàng. Dù đã ngồi xuống, nàng vẫn không thể hoàn toàn thoải mái. Phạn Bạch Yêm ngồi vững vàng, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng, đôi mắt đỏ như lửa vẫn không rời khỏi Cố Tịch Vân, khiến không khí giữa hai người càng thêm nặng nề.
Phạn Bạch Yêm nhìn thoáng qua Cố Tịch Vân, đôi môi khẽ mỉm cười như thể đang thưởng thức sự nhượng bộ đó. "Thế nào?" Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng mỗi lời lại nặng như sắt thép. "Ngồi xuống rồi, cảm thấy dễ chịu hơn một chút chứ?"
Cố Tịch Vân không trả lời ngay, chỉ im lặng ngồi đó, cảm nhận từng chút một sự căng thẳng bao trùm, biết rõ ràng rằng nàng vẫn chưa thể thực sự thoát khỏi sự kiểm soát của Ma Tôn.
Phạn Bạch Yêm ngồi trên ngai vàng, đôi mắt đỏ như máu lặng lẽ quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của Cố Tịch Vân. Đuôi hồ ly trắng như những con sóng vỗ nhẹ nhàng, đôi khi vung vẩy như muốn chạm vào không khí, nhưng rồi, chúng lại quét qua lưng Cố Tịch Vân, như thể cố tình tạo ra một dòng điện vô hình giữa hai người.
Mấy chiếc đuôi ấy, có cái vẫy qua vẫy lại một cách vô ý thức, có cái lại gần sát bên người Cố Tịch Vân, tựa hồ không phải vô tình. Chúng lướt nhẹ lên trên y phục của nàng, cảm giác mềm mại và mịn màng ấy, tưởng như chỉ có thể khiến một người bình thường cảm thấy xao động, nhưng Cố Tịch Vân lại là một kiếm tu, tâm như đá, lòng như sắt. Đã trải qua bao nhiêu gian nan trong tu hành, nàng vốn không dễ dàng bị bất cứ thứ gì làm phân tâm.
Tuy vậy, trái tim nàng dù có rắn chắc, đôi tai nhỏ bé lại không thể giấu đi sự bối rối, khi những chiếc đuôi ấy vô tình chạm vào da thịt nàng. Lòng nàng không hề dao động, nhưng khuôn mặt lại không thể che giấu được sự ửng đỏ nơi tai, một sự ngượng ngùng mà chính nàng cũng không thể lý giải được. Dù không quay lại đối diện với Phạn Bạch Yêm, nhưng sự thay đổi nhỏ nhất trong biểu cảm của nàng lại không thể qua được đôi mắt sắc bén ấy.
Phạn Bạch Yêm, cảm nhận được sự dao động nhỏ trong Cố Tịch Vân, không khỏi mỉm cười hài lòng. Nàng biết, dù Cố Tịch Vân có cố gắng giữ vững vẻ ngoài lạnh lùng, thì trong sâu thẳm vẫn có một phần nào đó không thể hoàn toàn che giấu. Những chiếc đuôi hồ ly, biểu thị cho tâm trạng của nàng, giờ đây không ngừng vung vẩy, có chút nghịch ngợm, có chút hài lòng, như thể đang trêu chọc nàng ta vậy.
"Ngươi có vẻ không quen lắm với sự... gần gũi này, đúng không?" Phạn Bạch Yêm cất giọng trêu chọc, ánh mắt đỏ rực lóe lên sự thích thú, "Là kiếm tu lạnh lùng, là người không bao giờ dễ dàng dao động, nhưng sao tai ngươi lại đỏ rồi?"
Phạn Bạch Yêm thưởng thức biểu cảm ngượng ngùng của Cố Tịch Vân, cảm giác vui thích ấy tràn đầy trong lòng, như thể đã tìm được một điểm yếu nhỏ nhặt trong một tảng đá vững chắc. Nàng không vội vã, chỉ ngồi yên, ngắm nhìn Cố Tịch Vân với vẻ thích thú.