Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 17: Tuyệt Linh Điện



Phạn Bạch Yêm ngồi nghiêng người, tà áo đỏ lười biếng phủ xuống từng bậc đá, tay đặt lười nhác bên một chiếc tay vịn uốn khúc như sừng rồng, mắt nửa khép nửa mở. Mái tóc trắng dài tùy ý xõa xuống, xán lạn dưới ánh hồng quang, tà mị như thể tiên yêu chuyển thế.

Cố Tịch Vân ngồi bên mép trái Huyết Thiên Toạ, thân hình ngay ngắn, y phục lam trắng nghiêm cẩn, kiếm vẫn đặt bên chân, ánh mắt lặng như hồ nước.

Tựa như đôi bên chỉ là ngẫu nhiên đồng tọa, chẳng hề liên quan gì.

Song có điều… nàng đã nhìn thấy.

Từ sau thắt lưng Phạn Bạch Yêm, một chiếc đuôi hồ ly trắng như tuyết, mịn màng đến độ khiến người sinh lòng muốn chạm, lặng lẽ trườn xuống mép toạ ngọc. Trong khoảnh khắc chạm đất, lớp lông mềm mượt ấy hơi đong đưa, phảng phất như sương khói đầu đông, lại phảng phất như… cố ý câu dẫn.

Gió trong điện lướt qua, một sợi lông hồ ly phất nhẹ qua mu bàn tay Cố Tịch Vân.

Động tác nhẹ như không, nhưng lại khiến lòng người bất giác khựng lại.

Cố Tịch Vân thu mắt, thần sắc không đổi, chỉ khẽ dịch tay về phía chuôi kiếm một chút. Nhưng chỉ nàng biết, lưng áo sau gáy đã dần ấm lên, vành tai… cũng bắt đầu mang sắc ửng hồng.

Cố Tịch Vân cụp mắt, mi tâm hơi động, tự mình trách mình một tiếng.

Ma giới là nơi nào? Nàng đến đây là để dò xét, là để tra rõ tung tích Cơ Nhâm trưởng bối, là vì đại cục… chứ không phải để tâm thần dao động vì một chiếc đuôi hồ ly.

Huống hồ kẻ đang tựa nhàn nhã kia lại là Ma Tôn đứng đầu tam giới, kẻ vừa đánh nàng trọng thương mấy ngày trước, giờ còn dựa vào khí cơ kỳ dị mà giữ nàng lại Tuyệt Linh Điện.

Nàng hiểu rõ, mỗi lời nói cử chỉ của Phạn Bạch Yêm đều mang theo thâm ý. Một Ma Tôn mị hoặc lòng người thế kia, sao có thể tin?

Nhưng...

Đầu ngón tay nàng, vẫn còn lưu lại cảm giác khi sợi lông trắng chạm nhẹ qua da thịt.

Mềm. Ấm. Nhẹ như mây sớm. Lại… rất giống với loại thú nhỏ nàng từng nuôi thuở niên thiếu—một con linh hồ có bộ lông bạch tuyết, luôn thích cuộn tròn trong lòng tay áo nàng.

Cũng chỉ nàng mới biết.

Nàng vốn chẳng dễ xiêu lòng với người, lại đặc biệt thích mấy thứ… lông xù mềm mại, nhất là loại có hơi thở linh khí yêu dị, hiếm gặp giữa tu giới lạnh cứng. Đó là bí mật chưa từng ai chạm đến, nay lại bị một chiếc đuôi của Ma Tôn khơi dậy.

Cố Tịch Vân chậm rãi hít một hơi, cố nén xao động, ánh mắt quét ngang đại điện như thể đang dò xét phong thuỷ thế cục nơi này. Đôi mắt như sóng hồ vẫn tĩnh lặng, nhưng ngón tay trái đã siết lại nơi vạt áo.

Không biết từ lúc nào, chiếc đuôi hồ ly kia lại chậm rãi lướt nhẹ qua vạt áo nàng thêm một lần nữa. Như vô tình, lại như đang thử nàng.

Một tia đỏ nhàn nhạt, dọc theo vành tai nàng, dần lan đến gò má.

Phạn Bạch Yêm lười biếng tựa vào thành tay vịn, nửa người nghiêng về phía Cố Tịch Vân, ánh mắt đào hoa khẽ cong như mang ý cười, cũng như chẳng mang gì cả.

Tựa hồ vô tình, chiếc đuôi trắng dài lại một lần nữa vắt qua mép bệ ngọc, lần này dừng lại hẳn trên đùi kiếm tu lam y, ngọ nguậy rất nhẹ.

Không phải khêu gợi, chỉ là sự lười biếng tràn đầy thói quen chiếm hữu, như thể nơi nàng ngồi vốn là chốn để hồ ly nghỉ chân.

Trong khoảnh khắc Cố Tịch Vân khẽ giật tay áo, định nâng tay gạt đi, giọng Phạn Bạch Yêm chậm rãi vang lên, tiếng nói mang theo lười nhác và chút tà ý:

“Cố tiên tử, sắc mặt nàng đỏ như vậy, là vì ma khí ta quá nặng... hay vì đuôi ta vừa mềm vừa mượt?”

Âm cuối kéo dài, nửa như thở khẽ, lại mang theo mị lực cổ quái khiến tâm thần bất ổn.

Cố Tịch Vân quay đầu, ánh mắt trong như sương tuyết giữa đông, trầm mặc một khắc rồi đáp lời, giọng nhạt:

“Ma Tôn nghĩ nhiều rồi. Ta tu hành chưa đến ba trăm năm, thể chất vẫn còn hơi mẫn cảm trước tà khí.”

Nói vậy, nhưng vành tai nàng đã đỏ rõ rệt.

Phạn Bạch Yêm híp mắt, nhìn nàng một lát, rồi khẽ cong môi cười:

“Ồ? Mẫn cảm với tà khí… hay mẫn cảm với hồ ly?”

Chiếc đuôi kia lại chậm rãi co lại, lần này nhẹ nhàng cuốn lấy cổ tay nàng, mềm đến mức chẳng ai có thể tưởng như là sự đe doạ.

Chỉ là… chơi đùa.

Chiếc đuôi trắng cuốn lấy cổ tay như một dải sương mờ, không nặng không nhẹ, cũng chẳng thật sự trói buộc, chỉ như nhấn nhá như một câu hỏi vô thanh.

Cố Tịch Vân khựng lại trong khoảnh khắc.

Nàng biết rõ, chỉ cần rút linh lực ra là có thể chấn rũ cái thứ mềm mại kia, thậm chí đoạn đi một khúc. Nhưng nàng lại không làm.

Chỉ nâng tay trái, ngón trỏ khẽ chạm lên lớp lông trắng như tuyết.Như kiểm tra. Như xác nhận. Như… không kìm được.

Một thoáng ấy, ánh mắt nàng như tan đi lớp sương phủ, phản chiếu ánh đỏ của ma đăng trong điện. Dưới lòng bàn tay, lông đuôi hồ ly mịn như lụa, lại mang theo độ ấm sống động, không phải ảo ảnh hay hư ảnh.

Cảm giác ấy khiến một tia ký ức xưa chợt trỗi dậy: một đêm đầu đông tại Thái Hoa kiếm môn, khi nàng còn chưa nhập thất bế quan, từng có một tiểu hồ linh nhân hình chưa thành, trốn vào tay áo nàng tránh tuyết. Cũng mềm như thế này. Cũng ấm như thế này.

Bàn tay nàng khẽ khựng lại.

Ngay khoảnh khắc đó, giọng Phạn Bạch Yêm lại nhẹ nhàng vang bên tai:

“Không phải chán ghét sao? Sao còn nỡ vuốt?”

Cố Tịch Vân thu tay, chậm rãi đặt lên chuôi kiếm, hờ hững nói:

“Chỉ là thấy lông hồ ly sạch sẽ, không đành lòng dẫm nát.”

“Ồ”

Phạn Bạch Yêm kéo dài tiếng, mắt phượng cong lên như trăng đầu tháng, ý cười trong đáy mắt sâu không thấy đáy. Nàng chậm rãi nghiêng người, đầu khẽ gối lên vai kiếm tu, tóc trắng rơi nghiêng qua vạt áo lam.

“Chán ghét mà không rời đi, còn để ta gối đầu... Cố tiên tử thật khiến người ta khó đoán.”

Cố Tịch Vân không đẩy nàng ra, chỉ nâng tay điểm nhẹ lên mi tâm Phạn Bạch Yêm, động tác thanh nhã lạnh lùng.

Giọng nàng vẫn bình thản, như nước hồ sâu không gợn:

“Đừng có quá mức.”

Nhưng trong lòng, một tầng sóng nhỏ, đã chạm bờ.

Phạn Bạch Yêm nghe nàng nói vậy, không những không thu người lại, mà còn khẽ "ồ" một tiếng đầy ẩn ý, như đang phân biệt xem lời kia là thật cảnh cáo, hay… chỉ là ngoài lạnh trong mềm.

Nàng cười khẽ, giọng khàn như tơ lụa lướt qua cổ:

“Cố tiên tử dặn ‘đừng quá mức’, vậy mức nào là được?”

Câu hỏi lửng lơ, rơi vào trong điện như làn khói tan chậm, khiến người khó phân là thật hay đùa.

Nhưng lần này, Cố Tịch Vân không đáp. Nàng chỉ yên lặng khép mắt, khẽ nghiêng vai.

Ý tứ rất rõ: gối đầu xuống.

Phạn Bạch Yêm nheo mắt, cười như không cười, đuôi hồ ly nhẹ cuốn lại, ngoan ngoãn rút về, cuối cùng cũng rời khỏi cổ tay kiếm tu, để lại một mảng da thịt vẫn còn âm ấm.

Nàng đứng dậy, vươn vai một cái, dáng vẻ lười biếng mà lười kiêu sa.

“Hôm nay đến đây thôi,” Phạn Bạch Yêm xoay người thong thả bước xuống khỏi Huyết Thiên Toạ, “ta còn một tên tướng mới, phải đi dạy hắn cách hành lễ.”

Cố Tịch Vân không mở mắt, chỉ nói một câu:

“Ma Tôn dạy người, mong đừng khiến người ta… cũng đỏ tai như thế này.”

Phạn Bạch Yêm khựng lại nửa bước, sau đó bật cười thành tiếng, giọng cười trong trẻo như hồ ly giữa đêm tuyết, mang theo tà khí quyến rũ thiên thành:

“Thì ra... nàng biết tai mình đỏ.”

Nói rồi, nàng thong thả rời đi, bóng áo đỏ lướt qua hành lang đá lạnh, để lại sau lưng một Huyết Thiên Toạ tĩnh mịch, cùng một thiếu nữ hắc y vẫn ngồi im bất động.

Chỉ là… ánh sáng cuối cùng chiếu qua vai nàng, rõ ràng thấy trong đôi mắt đã khép, một làn hơi ấm chưa tan, vương vất.

...

Gió lạnh Ma Vực luôn mang theo hơi ẩm của tà khí, rít qua từng bậc đá đen, thổi qua vạt áo lam phất động của người đang lặng lẽ bước đi.

Cố Tịch Vân một thân hắc y, kiếm không ra khỏi vỏ, thần sắc lạnh đạm như thường. Nhưng chỉ chính nàng mới rõ, bước chân kia không vững như vẻ ngoài.

Từ Tuyệt Linh Điện trở ra, đám ma nhân canh giữ hai bên hành lang đều lặng im cúi đầu, không dám thở mạnh. Tên nào cũng biết, vị kiếm tu chính đạo này là khách, cũng là tù, cũng là người duy nhất được Ma Tôn dẫn lên Huyết Thiên Toạ mà chưa bị lấy mạng.

Nhưng nàng không để tâm.

Gió lướt qua bên tai. Nàng nhớ lại trong điện kia, nơi ánh sáng đỏ ngả như máu phản chiếu trên mái tóc trắng dài của Phạn Bạch Yêm, nhớ lại đuôi hồ ly mềm mại lướt qua tay, nhớ cả cái cảm giác ấm áp vô lý… trong lòng Ma Tôn.

Là do ma khí ảnh hưởng, nàng tự nhủ trong lòng, là do thân thể còn chưa điều tức hoàn toàn.

Tâm vừa động, linh khí liền trệ. Cố Tịch Vân cảm thấy tức ngực nhẹ, phải dừng lại một khắc, vận khí chậm rãi. Bàn tay dưới tay áo khẽ siết lại.

Chỉ là… một lời nói qua loa, một ánh mắt đào hoa, một câu hỏi nửa đùa.

Thế mà nàng lại phản ứng như thể thiếu nữ nhập môn chưa rõ thế gian hiểm ác.

Ánh mắt nàng trầm xuống, nhanh chóng bước tiếp.

Không bao lâu sau, gian tĩnh cư dành riêng cho nàng hiện ra, ẩn dưới vách đá tối om, xung quanh bày kết giới phong tỏa khí tức. Cửa đá đóng kín, không một bóng ma nhân.

Nàng đẩy cửa, bước vào. Gian phòng tối, chỉ có một chậu lò nhỏ phát ra ánh sáng xanh nhạt. Gió tắt. Đèn tĩnh.

Cửa đá khép lại sau lưng. Thế giới liền rơi vào lặng lẽ.

Trong gian phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng than cháy tí tách trong lò lửa. Cố Tịch Vân ngồi bên mép giường đá, sống lưng thẳng tắp, tay đặt nhẹ trên đầu gối, dáng vẻ như nhập định.

Nhưng tâm ý đã sớm rối loạn.

Nàng nghĩ đến chiếc ngai Huyết Thiên Toạ phủ đen viền đỏ, nghĩ đến vạt áo trắng muốt của Phạn Bạch Yêm trải ra cạnh mình như sương tuyết, nghĩ đến ánh mắt đào hoa khẽ nghiêng nhìn sang—tĩnh mà không lạnh, câu hồn mà không gượng ép.

Nhưng khiến nàng không thể dứt ra, lại là cảm giác từ… chiếc đuôi hồ ly kia.

Mượt đến không tưởng. Mềm đến quỷ dị. Khi chạm vào tay, rõ ràng chỉ là lớp lông, thế nhưng lại mang theo một luồng khí tức khiến lòng người xao động.

Nàng rõ ràng có thể tránh đi.

Thế mà lại không làm được.

Khoảnh khắc ấy, tay nàng không cứng đờ vì phòng bị, mà lại… khẽ khàng giữ lấy.

Không ai lên tiếng. Phạn Bạch Yêm không nói gì. Huyết Thiên Toạ không vọng một lời.

Nhưng Cố Tịch Vân lại thấy mặt mình hơi nóng, tai mình hơi đỏ..và lòng thì đập rối.

Bàn tay đang đặt trên gối khẽ siết lại.

Nàng không phải thiếu nữ vừa nhập môn. Lúc vượt Kiếm Tâm Kiếp, đã từng nhìn thấy bản ngã lạnh lẽo của chính mình, cũng từng đứng giữa ma niệm và kiếm đạo mà không gợn sóng.

Vậy mà nay, chỉ một cái đuôi hồ ly, lại có thể khiến nàng trệ linh, loạn thần?

Không, không thể để tâm trí tiếp tục lún sâu.

Nàng chớp mắt, thu tâm, điều khí. Nhưng càng muốn tĩnh, càng thấy rõ hơn hình ảnh lúc ấy: ánh sáng đỏ máu hắt lên hàng mi trắng của Ma Tôn, chiếc đuôi khẽ vung, như cười, như thăm dò.

Lúc ấy nàng đã động tâm, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Tâm động, lý loạn.

Cố Tịch Vân khẽ thở ra, thanh âm mỏng nhẹ, gần như tan vào tro than.

Cố Tịch Vân ngồi yên lặng trong phòng, bóng tối bao trùm khắp nơi ngoại trừ ánh sáng lờ mờ từ chậu lò nhỏ. Nhưng trái tim nàng lại không thể tìm được sự tĩnh lặng.

Đối với nàng, Ma Tôn luôn là kẻ thù phải đối phó. Từ khi xuyên vào thế giới này, mục tiêu của nàng chưa bao giờ thay đổi: đối đầu với Phạn Bạch Yêm, một Ma Tôn nguy hiểm, kẻ có thể gây ra không biết bao nhiêu đau khổ cho thế giới này.

Tình cảm, đó là thứ yếu tố không bao giờ xuất hiện trong kế hoạch của nàng. Nàng đã rèn luyện bản thân trở thành một kiếm tu lạnh lùng, không bị dao động bởi bất kỳ cảm xúc cá nhân nào. Hận thù, lý trí, và sự công bằng là những thứ nàng đã sống và chiến đấu suốt bao năm qua.

Nhưng từ khi chạm vào chiếc đuôi mềm mại của Phạn Bạch Yêm, tâm trí nàng bắt đầu lục đục. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, giống như một làn sóng dịu dàng mà không thể ngừng lại, dù nàng có muốn.

Cố Tịch Vân khẽ siết tay, cố gắng dập tắt những suy nghĩ đấy. Lý trí nàng không cho phép sự loạn thần này tiếp tục. Nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể phủ nhận rằng, một phần trong lòng nàng, dù rất nhỏ, lại muốn hiểu hơn về Ma Tôn.

Hình ảnh Phạn Bạch Yêm lúc đó, ngồi trên ngai Huyết Thiên Toạ, với ánh mắt sắc bén và nụ cười khẽ nở, cứ ám ảnh nàng. Nàng vốn biết Ma Tôn này lạnh lùng, mưu mô, nhưng không hiểu sao… lại có cảm giác như nàng cũng không phải kẻ tồi tệ hoàn toàn.

Cố Tịch Vân tự hỏi mình. Liệu cảm giác này có phải chỉ là sự mê hoặc của ma khí, hay là một phần trong nàng thực sự bắt đầu bị dao động?

Nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, lý trí của nàng không cho phép nàng để cảm xúc xâm chiếm. Nàng là kiếm tu chính đạo, nàng phải giữ vững tâm hồn, không thể vì một chút dao động mà làm mất đi mục tiêu cuối cùng.

Cố Tịch Vân cắn chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo. Đây chỉ là sự mê hoặc nhất thời, một sai lầm nhỏ không thể để ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.

...

Ngón tay Cố Tịch Vân dừng lại trên chuôi kiếm đặt nghiêng nơi giá gỗ, lạnh băng như nước sông đầu đông.

Là linh kiếm theo nàng nhiều năm, cũng là thứ duy nhất nàng từng tin sẽ không phản bội.

Nàng rút kiếm khỏi vỏ, ánh lam sắc hiện lên theo đường ánh sáng lò lửa, như sương đêm tan chảy trên thép. Mũi kiếm khẽ chấn động, phát ra một tiếng ngân nhỏ — như cảm ứng được chủ nhân đang rối loạn.

Cố Tịch Vân chậm rãi vung kiếm, từng chiêu từng thức không mạnh mẽ, không nhanh nhẹn, chỉ mang theo một loại nhẫn nại vô thanh, như cắt bỏ thứ gì đó vô hình trong lòng.

Tà niệm. Loạn tâm. Dung tình không nên có.

Mỗi lần kiếm chạm gió, khí tức quanh nàng lại thu liễm thêm một phần. Từng đợt dao động trong đan điền dần dần ổn định, ánh mắt nàng cũng trở nên thanh minh.

Thứ tình cảm nhất thời ấy, nàng sẽ không để nó nảy mầm.

Ma Tôn là địch, địch thì không thể có nhân từ.

Cho dù người ấy có đưa nàng lên Huyết Thiên Toạ, có nửa phần trêu chọc, hay để nàng chạm vào đuôi hồ ly, tất cả chỉ là nhất thời.

Chỉ cần nàng vững kiếm tâm, thì không thứ gì có thể lay động.

Một chiêu cuối cùng thu lại, nàng đứng thẳng người, tóc dài vắt ngang vai, mồ hôi không rơi một giọt.

Trong đôi mắt là hàn quang, trong tâm là yên tĩnh.

Cố Tịch Vân đặt kiếm vào vỏ, quay người về phía tường đá, ngồi xuống điều tức. Trong nháy mắt cuối cùng trước khi nhắm mắt, lại có một hình ảnh lướt qua đầu: ánh mắt đỏ thắm nửa cười nửa không, cùng giọng điệu thấp nhẹ bên tai...

“Không phải chán ghét sao? Sao còn nỡ vuốt?”

Một tia ửng đỏ mơ hồ thoáng qua tai.

Cửa đá vẫn khép. Trong gian phòng, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ của kiếm tu, như không hề có gì từng dao động.

...

Ma Vực tháng này trăng đỏ, sương mù phủ khắp đường biên giữa chính – tà. Vài tiểu môn phái ở vùng rìa đã hơn nửa tháng không thấy đệ tử truyền tin trở lại, lòng người bấn loạn.

Một hôm, có người mang theo lệnh bài Thái Hoa, quần áo tả tơi, máu khô loang cổ áo, lảo đảo tiến vào trấn Tĩnh Mặc. Vừa vào cửa đã ngã xuống, chỉ kịp nói mấy chữ:“Cố… Tịch Vân… chưa… chết… Ma Tôn…”

Người nọ vừa dứt hơi, trong miệng còn sót lại một sợi tóc bạc như tuyết, ánh lên sắc đỏ mơ hồ dưới ánh lửa.

Chuyện này không quá nửa ngày đã truyền khắp bốn trấn biên cảnh. Có kẻ lén lút nói: “Kiếm tiên Thái Hoa khuất phục Ma Tôn rồi. Nghe nói… còn được dẫn lên Huyết Thiên Toạ.”

Kẻ khác lại gằn giọng: “Ma Tôn kia nổi tiếng tàn bạo, làm gì để ai sống sót? E rằng là giữ lại để luyện yêu thuật.”

Rồi có kẻ đổ thêm dầu vào lửa:“Cố Tịch Vân, hừ, tuy là thiên chi kiêu nữ, nhưng cũng là nữ tử. Một thân bị thương, lại rơi vào tay yêu nghiệt kia… Tâm có động, thân có thuận… cũng chẳng khó tin.”

Tin đồn như nước rò đá, không thể ngăn. Chỉ ba ngày sau, liền có người mang cả bản sao tin tức, tế đàn truyền thư về Thái Hoa Kiếm Tông.

Trong gió sớm, phong thư đỏ viền đen, màu của Ma Vực.

Đại điện Thiền Kiếm tọa lạc giữa mây lam núi Thái Hoa, tám trụ ngọc khắc kiếm văn cao vút, gió đầu hạ thổi qua, lay động phướn trắng thêu chữ “Thanh Minh" ý răn lòng kiếm tu phải trong sạch.

Hôm ấy, chuông đồng mới điểm canh ba, mười hai trưởng lão đã tề tựu, áo bào xanh sẫm phấp phới quanh bàn ngọc hình cánh sen. Ở giữa, ghế trên cùng vẫn bỏ trống, chỗ của chưởng môn Lưu Chân Thiên.

“Tin đồn Ma Vực lan khắp biên cảnh, kiếm tâm đệ tử đã dao động,” Trưởng lão Trầm Hàm – người giữ Trưởng Kỷ Lục – khẽ gõ quạt gỗ, giọng lạnh: “Nếu Cố Tịch Vân thực bị Ma Tôn khuất phục, tất nên lập tức xóa tên khỏi tông phổ, miễn để hai chữ ‘Thái Hoa’ thành trò chê cười.”

Lời còn chưa dứt, bên phải vang tiếng cười nhạt của Vân Nhạc trưởng lão: “Chưa thấy người, chưa nghe lời, các hạ đã vội phủi tay đoạn nghĩa? Kiếm tâm của Trầm huynh còn không bằng đệ tử mới nhập môn.”

Trầm Hàm phất ống tay áo, hừ lạnh: “Kiếm tâm phải sạch, thanh danh càng phải sạch. Một khi đã vướng ma, tất sinh họa. Bằng hữu chính đạo mấy ngày nay gửi thư hỏi tội... ta không thể không đáp.”

Phía nam điện, Sở Nghiễm – trưởng lão ngoại sự, luôn điềm đạm – đưa tay ngăn đôi bên:“Tin đồn chưa rõ. Lại có lời đồn Lục Trạm Thanh cũng thất tung, lẽ nào cả hai đều phản?”Ánh mắt ông lướt qua bàn ngọc, mơ hồ bất an.

Khi bàn cãi dậy lên lần thứ ba, chuông ngọc treo giữa đỉnh điện đột nhiên ngân dài. Một luồng kiếm khí thanh lãnh quét qua, diệt sạch tạp âm, khiến đèn long bất động.

Từ cửa điện, Lưu Chân Thiên khoác đạo bào trắng viền lam bước vào, tóc đen búi cao cài trâm ngọc trầm. Hắn khom lưng chắp tay, trầm giọng:

“Chư vị sư huynh, sư bá, tin đồn đến rồi đi, đừng để lệch tiếng phá tan lòng người.”

Trầm Hàm nhíu mày: “Chưởng môn thấy thế nào? Nếu đệ tử thật sa vào Ma giới...”

Lưu Chân Thiên cắt lời, mắt sáng như gươm tuyết: “Thái Hoa chưa từng nuôi kẻ bạc nhược. Cố Tịch Vân lấy kiếm tâm thành tựu Ngưng Lam cảnh, không phải kẻ dễ khuynh tình. Ta tin đồ nhi.”

Hắn chậm rãi giơ tay, một phù lục lam nhạt hiện ra, là thư tín khẩn từ biên trấn: “Sứ giả báo rằng người đưa tin vong mệnh trước khi nói hết. Chỉ biết nàng ‘chưa chết’. Câu ‘bị khuất phục’… xuất phát từ kẻ vô danh. Cớ gì đã kết luận phản bội?”

Điện đường lặng trong khoảnh khắc. Vân Nhạc khẽ khom: “Chưởng môn minh xét. Nhưng các tông khác tất vẫn gây áp lực. Phải tỏ thái độ.”

“Thái Hoa chỉ có hai thái độ,” Lưu Chân Thiên nói rõ từng chữ, thanh âm vang vọng vòm điện, “Tin đệ tử, hoặc đi Ma Vực đem nàng về.”

Trầm Hàm cười lạnh: “Đi Ma Vực? Chính đạo đại quân chưa gom, một tông ta há chống Ma Tôn?”

“Không phải hôm nay.” Lưu Chân Thiên xoay người về phía sau điện, tay ấn chuôi kiếm: “Nhưng khi thời cơ chín, ta tự khắc dẫn đầu.”

Ánh hỏa đăng phản chiếu đường vân lam trên vạt bào của chưởng môn, như hồ nước lặng phủ tuyết đầu đông. Tám trụ ngọc cũng chìm vào kiếm quang nhàn nhạt, chấn động lòng người.

Không ai nói nữa. Sóng gió nhất thời bị áp xuống, nhưng hàn ý nơi đáy điện vẫn cuộn ngầm, giống mây chì chưa tan trước bão giông.

Ngoài điện, đệ tử tuần tra ghìm chặt thanh kiếm, nghe gió núi thổi qua biển trúc reo lanh canh, không biết là kiếm khí Lưu Chân Thiên còn vương, hay sóng triều chiến sự đã bắt đầu dậy từ phương đông.